Chương
Cung chủ phu nhân an ủi ngược lại cung chủ, đây cũng là chuyện mà nữ nhân ngu ngốc Lục Dĩ Mạt kia sẽ làm, rõ ràng bản thân mình phải chịu ấm ức nhưng vẫn còn suy nghĩ cho người khác, an ủi ngược lại đối phương.
Hai mươi năm, nàng vẫn nhớ rất rõ những thói quen ấy của Lục Dĩ Mạt và sử dụng chúng còn thuần thục nhuần nhuyễn hơn cả chính Lục Dĩ Mạt, đôi khi ngay cả nàng cũng không thể phân biệt được rốt cuộc đâu là thật đâu là diễn kịch.
“Dĩ Mạt, nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để mấy người kia sống tốt. Ta đã đạt được thoả thuận với Hoàng đế Đông Lăng, trong trận chiến này, ta sẽ giúp hắn giải quyết Cửu hoàng thúc, còn hắn sẽ ngăn cản những người khác lại.” Chỉ cần có lợi lộc, trên đời này không thiếu đồng minh.
“Phu quân, ta biết có chàng ở bên cạnh, ta, Tiểu Phi và Hùng nhất định sẽ không có chuyện gì, chỉ cần một nhà chúng ta ở bên nhau, khó khăn đến mấy cũng sẽ vượt qua được.’’ Cung chủ phu nhân dịu dàng ôm chặt cung chủ Huyền Tiêu cung, hai người âu yếm lẫn nhau, bầu không khí ấm áp không thể diễn tả thành lời…
Huyên Minh Kỳ đứng ở ngoài cửa nghe thấy câu nói kia của cung chủ phu nhân, thiếu chút nữa đã phỉ nhổ ra ngoài, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi mở miệng châm chọc: “Người một nhà? Cung chủ phu nhân thật đúng là không biết xấu hổ.’’
Giọng nói này khiến hai người đang ôm nhau đều phải giật mình, cung chủ và cung chủ phu nhân hoảng hốt vội vàng tách ra, cung chủ thẹn quá hoá giận, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhi tử mà mình không thích nhất kia xuất hiện trước cửa, vẻ mặt lập tức u ám: “Minh Kỳ, ngươi đúng là càng ngày càng thất lễ, sao đi vào mà không hề có một tiếng động nào?’’
Đúng vậy, tại sao không có bất cứ âm thanh nào dù là nhỏ nhất, hắn hoàn toàn không phát hiện đến sự xuất hiện của Minh Kỳ, đứa con trai này của hắn trở nên lợi hại như thế từ lúc nào vậy? Trong mắt cung chủ loé lên một tia cảnh giác đề phòng với chính con trai ruột thịt của mình.
Rất nhanh, nhưng cả Huyên Minh Kỳ và cung chủ phu nhân đều nhìn thấy rõ, Huyên Minh Kỳ vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, hắn đã sớm quen với việc phụ thân tỏ ra coi thường mình, còn về phần cung chủ phu nhân, hắn cũng không bỏ qua vẻ mừng thầm hiện lên trong mắt nàng ta.
Không có hắn, con trai của nàng ta- Huyên Minh Kiệt mới có thể trở thành cung chủ đời kế tiếp.
Huyên Minh Kiệt, Minh Kiệt, có thể thấy cặp phu thê này đặt kỳ vọng ở người con trai đó nhiều như thế nào, đáng tiếc, những thứ đó chỉ là một giấc mộng…
“Phụ thân, ta có lên tiếng nhắc nhở ngài, nhưng hai người ôm nhau nhập tâm quá nên mới không phát hiện ra sự tồn tại của ta.’’ Huyên Minh Kỳ bình tĩnh giải thích, phụ thân hắn có thể không quan tâm đến hắn, nhưng hắn cần phải tôn trọng phụ thân, nếu không người trong thiên hạ sẽ phỉ nhổ hắn.
Khuôn mặt già nua của cung chủ Huyền Tiêu cung đỏ bừng, quát lớn một lần nữa: “Minh Kỳ, sao ngươi có thể ăn nói như thế?’’
“Ta vẫn luôn nói như thế, phụ thân, ngài không biết sao?’’ Thực ra hắn còn đáng thương hơn cả Phượng Khương Trần, hắn có phụ nhân nhưng còn tệ hơn cả không có phụ thân.
“Minh Kỳ, giáo dưỡng của ngươi đâu?’’ Dàng vẻ hờ hững kia của Huyên Minh Kỳ khiến cung chủ nổi giận, đây là thái độ của một người làm con với phụ thân mình sao?
“Giáo dưỡng? Cái này phải hỏi phụ thân chứ, ngài đã dạy ta gì nào? Nuôi dưỡng ta bao lâu?’’ Huyên Minh Kỳ bình tĩnh hỏi, điều này lại khiến cung chủ tức giận đến mức không thể nói thành lời, mãi một lúc lâu sau mới chỉ thẳng vào mũi hắn nói: “Ngươi, ngươi, ngươi…’’
Những lời này của Huyên Minh Kỳ là sự thật, kể từ khi thành thân với Dĩ Mạt, hắn chưa bao giờ quan tâm đến đứa con trai này nữa, không ngờ đứa Huyên Minh Kỳ vẫn luôn thích dính lấy Dĩ Mạt không buông, nhưng sau khi trở thành kế mẫu của mình lại phản ứng dữ dội như thế, một đứa nhỏ ba tuổi bị đánh đến chảy máu khắp người nhưng vẫn không chịu gọi Dĩ Mạt là mẫu thân…