Chương
Cung chủ Huyền Tiêu cung không quen biết bọn họ?
Vậy thì thú vị rồi đây!
Huyên Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, phụ thân của hắn thực sự không phải kiêu căng tự cao tự đại bình thường, đến tận bây giờ mà vẫn không biết dáng dấp của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, chẳng trách Huyền Tiêu cung ngày ngày càng suy tàn.
Huyên Minh Kỳ vẫn đứng bất động ở đó, cung chủ đợi một lúc lâu nhưng cũng không thấy Huyên Minh Kỳ giới thiệu, không thể không mở miệng: “Minh Kỳ, không giới thiệu cho phụ thân biết bằng hữu của ngươi sao?’’
“Phụ thân, ngài có chắc là ngài muốn biết bọn họ là ai không?’’ Huyên Minh Kỳ nở nụ cười xấu xa, cung chủ và cung chủ phu nhân cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Minh Kỳ, chẳng phải ngươi nói muốn cho chúng ta gặp mặt bằng hữu của mình sao?’’
“Đúng vậy, nhưng ta nghĩ phụ thân sẽ quen biết họ mới đúng, dù sao thanh danh của bọn họ cũng không nhỏ.’’ Huyên Minh Kỳ có một suy nghĩ xấu xa, lúc phụ thân hắn biết được thân phận của hai người này sẽ khiếp sợ như thế nào nhỉ?
“Đúng là thiếu niên anh tuấn, đã lâu lắm rồi lão phu không ra khỏi cung, không biết hai vị đây là?’’ Cung chủ nghi hoặc, nhất thời cũng không biết chính xác thái độ của Minh Kỳ, vì thế trực tiếp hỏi.
Vương Cẩm Lăng là quân tử, cho nên cũng là một đứa trẻ ngoan kính già yêu trẻ, thấy vị lão cung chủ này đã mở miệng hỏi, Vương Cẩm Lăng chủ động bước lên.
Đối với nam tử với diện mạo xuất chúng, lễ phép thanh nhã này, cung chủ và cung chủ phu nhân vừa nhìn thấy đã thích, nụ cười trên mặt cũng thân thiết hơn, nhưng những tiếp theo của Vương Cẩm Lăng lại khiến bọn họ chấn động đến rối bời…
Vẻ hiền từ giả dối của cung chủ Huyền Tiêu cung và cung chủ phu nhân khiến tiểu ác ma trong lòng Vương Cẩm Lăng nổi dậy, Vương Cẩm Lăng tự nhận mình không phải là người xấu, nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn giở trò đùa dai, khẽ mỉm cười ấm áp, vẻ mặt hài hước.
“Cung chủ, nói vậy, ngài hẳn là quá quen thuộc với hai cái tên Đông Lăng Vũ Cửu và Vương Cẩm Lăng nhỉ.’’ Nói đến đây, Vương Cẩm Dưng dừng lại một chút để cung chỉ và cung chủ phu nhân có thời gian để tiêu hoá tin tức mà hắn vừa mang đến.
“Các ngươi…’’ Cung chủ tự nhân mình người là đã từng nhìn thấy vô số chuyện trên đời, nhưng khi nhìn thấy hai nam tử xấp xỉ tuổi nhi tử ruột thịt của mình và rất có thể là đối thủ của hắn, hắn lập tức sửng sốt tại chỗ.
Vương Cẩm Lăng cực kỳ tốt bụng gật đầu: “Không sai, cung chủ, xin tự giới thiệu, ta là Vương Cẩm Lăng, còn ngài ấy là Cửu hoàng thúc Đông Lăng, lần đầu gặp mặt.’’
Thái độ của Vương Cẩm Lăng rất thân thiện, giọng điệu nhẹ nhàng, không hề có mùi thuốc súng, nhưng lời nói của hắn lại khiến cung chủ và cung chủ phu nhân hoá đá trong nháy mắt, sửng sốt ngồi trên ghế không thể nói nên lời, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.
Đông Lăng Vũ Cửu? Vương Cẩm Lăng?
Bằng hữu của Minh Kỳ?
Tên hai nhóc này lại dám tuỳ tiện xông vào Huyền Tiêu Cung của hắn, thật quá đáng, những người này còn có để hắn vào mắt nữa hay không?
“Minh Kỳ, ngươi lại dám cấu kết với người ngoài, dẫn hai người này đến Huyền Tiêu cung? Ngươi đang muốn tạo phản sao?’’ Sau khi lấy lại tinh thần, câu nói đầu tiên của cung chủ Huyền Tiêu cung chính là chỉ trích Huyên Minh Kỳ, giọng điệu phẫn nộ, ánh mắt trách cứ kia khiến Phượng Khương Trần ở bên cạnh cũng cảm thấy xót xa thay cho Huyên Minh Kỳ.
Có một người cha như thế còn đau lòng hơn cả không có.