Chương
Huyên Thiếu Kỳ đã quá quen thuộc với điều này, mang theo chút châm chọc hỏi ngược lại: “Trong mắt phụ thân, ta là người như thế sao?’’ Nhìn dáng vẻ trách móc nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào của cung chủ phu nhân, Huyên Minh Kỳ lại bổ sung thêm một câu: “Hay là cung chủ phu nhân cũng cho rằng ta đang cấu kết với người ngoài?’’
Cung chủ phu nhân bày ra vẻ mặt khó xử, nhưng lại gắng gượng mỉm cười: “Minh Kỳ, ta biết con là một đứa trẻ ngon, sao có thể làm ra chuyện thông đồng với người ngoài như thế này được, con dẫn bọn họ đến đây là có lý do riêng của mình đúng không? Có chuyện gì chúng ta cứ ngồi xuống hẵng nói, phu quân, ngài cũng đừng tức giận với Minh Kỳ, ngài quá hiểu đứa nhỏ này mà, mặc dù sau khi tỷ tỷ qua đời, nó càng ngày càng kỳ lạ nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.’’
Mỗi câu mỗi chữ đều là nói tốt cho Minh Kỳ nhưng thực chất lại không giống như những gì tai nghe mắt thấy.
“Nàng đấy, chuyện gì cũng bênh cho nó, nàng không thấy bây giờ nó trở thành người như thế nào à, không thể phân biệt được địch ta, ngay cả đối thủ của mình còn ngu ngốc dẫn về Huyền Tiêu cung, nó xem Huyền Tiêu cung chúng ta là gì? Minh Kỳ, nếu trong lòng ngươi còn có Huyền Tiêu cung, còn có người phụ thân này thì hãy bắt lấy ba bằng hữu kia của ngươi lại cho ta, những chuyện trước đó ta sẽ bỏ qua, ngươi vẫn là thiếu chủ Huyền Tiêu cung.’’ Lúc đầu khi mới biết hai người kia là Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, hắn còn cảm thấy khiếp sợ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Minh Kỳ dẫn người đến, điều đó có nghĩa là thủ hạ của bọn họ vẫn chưa đuổi kịp đến đây, hai nam tử trẻ tuổi này lại dám một mình xông vào Huyền Tiêu cung, thật là can đảm.
Không thể phủ nhận, cung chủ Huyền Tiêu cung rất bội phục lòng dũng cảm gan dạ của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, nhưng đồng thời cũng cho rằng bọn họ thật ngu ngốc khi dám đến Huyền Tiêu cung một mình, hai người này thực sự cho rằng mình còn có thể nguyên vẹn đi ra ngoài sao?
Cung chủ lập tức lấy lại tự tin, Huyên Minh Kỳ đứng đó không nhúc nhích, nhìn về phía cung chủ bằng ánh mắt thương hại.
Phụ thân hắn, một nam nhân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cho rằng mình là trời là đất, nhìn thấy hắn bị một nữ nhân lừa dối, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế, Huyên Minh Kỳ hắn thực sự không thể sùng bái nổi.
“Phu quân, chàng cứ yên tâm, Minh Kỳ là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó biết phải làm như thế nào mà, Minh Kỳ, con nói có đúng không?’’ Cung chủ phu nhân nháy mắt hiệu cho Huyên Minh Kỳ, ý bảo hắn nhanh chóng ra tay để phụ thân nguôi giận đi.
Cảnh tượng này, Huyên Thiếu Kỳ có thể nhìn thấy thì sao cung chủ có thể không nhìn thấy được? Đây rõ ràng là điểm cao tay của cung chủ phu nhân, nhưng nếu nàng ta thật lòng muốn tốt cho Huyên Minh Kỳ thì sao lần nào cũng để cho cung chủ Huyền Tiêu cung nhìn thấy?
Phải nói rằng không phải vô cớ mà phụ thân của Huyên Minh Kỳ bị nữ nhân này lừa dối đến mù quáng, thủ đoạn cao siêu của nữ nhân này thật là khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Thoạt nhìn, những lời nàng ta nói đều không thể bắt bẻ, hoàn toàn là thiên vị cho Huyên Minh Kỳ, nhưng nếu cẩn thẩn xem xét kỹ sẽ phát hiện tất cả ý tứ đều là chỉ trích Huyên Minh Kỳ đã làm sai, từng câu từng chữ để dồn Huyên Minh Kỳ vào đường cùng, khiến mối quan hệ cha con vốn đã không tốt càng trở nên tồi tệ.
Phượng Khương Trần đồng cảm nhìn về phía Huyên Minh Kỳ, mối quan hệ giữa hắn và phụ thân không tốt chắc chắn có sự góp công rất lớn của nữ nhân này, suy cho cùng nàng ra thực sự là một cao thủ trạch đấu.
Nhưng Huyên Minh Kỳ lại không thèm để ý khẽ mỉm cười, mỗi lần gặp nhau, phụ thân hắn đều như thế này, hắn nhìn nhiều cũng thành quen, trái tim cũng dần dần chết lặng.
“Minh Kỳ, ngươi còn thất thần đứng đó làm gì, ra tay đi.’’ Việc Huyên Minh Kỳ trì hoãn không làm càng khiến cung chủ tức giận hơn nữa, thúc giục.
Vương Cẩm Lăng tự nhận khí chất và phong thái của mình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy cung chủ Huyền Tiêu cung đối xử với con trai mình như vậy, hắn vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Cung chủ, chẳng lẽ ngài cho rằng ta và Cửu hoàng thúc tự mình đến cửa để ngài bắt đi sao?’’