Chương
Huyền Tiêu cung này sẽ là nơi chôn thây của bọn họ.
Cung chủ Huyền Tiêu cung đã nổi lên sát ý, đưa tay ra chuẩn bị hạ lệnh cho đám người đang ẩn nấp trong bóng tối của Huyền Tiêu cung, nhưng đúng vào lúc này, cung chủ phu nhân lại lôi kéo ống tay hắn: “Phu quân, Tiểu Phi thích đại công tử.’’
Cung chủ nhíu mày, lập tức dừng động tác trên tay, điều này khiến Phượng Khương Trần có chút thất vọng.
Nàng đang đợi mọi người ra mặt, càng đông đúc náo nhiệt, cung chủ và cung chủ phu nhân sẽ càng mất mặt, không có người xem thì còn gì thú vị nữa? Phượng Khương Trần trừng mắt liếc nhìn Vương Cẩm Lăng một cái.
Tất cả đều là do khuôn mặt kia của huynh gây hoạ.
Vương Cẩm Lăng bất đắc dĩ sờ sờ mặt mình, đang định mở miệng giải thích gì đó thì cung chủ lại không cho hắn cơ hội, dùng giọng điệu nhân từ ban ơn nói: “Vương công tử, ngươi cũng nghe phu nhân ta nói rồi đây, Tiểu Phi nhà ta thích ngươi, đó là phúc khí của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý cưới Tiểu Phi nhà ta, đối xử tốt với nó, ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn là hiền tế của Huyền Tiêu cung.’’
Với tình hình hiện tại, hắn muốn giết Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, hắn tin Vương Cẩm Lăng là người thông minh sáng suốt, hắn đang đợi Vương Cẩm Lăng đồng ý, nhưng không ngờ nam nhân này hoàn toàn không cho hắn mặt mũi.
“Cưới nữ nhi của ngài? Sau đó cũng giống như ngài, bị một nữ nhân nắm mũi dắt đi sao? Cung chủ ngài nguyện ý làm một kẻ ngốc suốt đời, nhưng Vương Cẩm Lăng ta không muốn.’ Vương Cẩm Lăng cũng không muốn bật thốt ra những lời mất phong độ như thế này nhưng… Đôi phu thê trước mặt này thực sự quá tự mãn.
Môn phải Huyền Tử Bối trong giang hồ quả thực đã trải qua quá nhiều lần tổn hại, nhưng chỉ cần giới hạn ở trong giang hồ, các Hoàng đế của tứ quốc cũng sẽ đối đãi nhã nhặn khách khí với bọn họ, bởi vì chẳng ai muốn sử dụng nhân lực và vật lực lên những người không tham gia vào cuộc đấu đá tranh giành quyền thế cả. Hơn nữa, trừ khi đạt được thoả thuận cả bốn bên, nếu không, không ai trong số họ sẽ dễ dàng đơn phương ra tay, để tránh tình trạng trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nhưng cũng chính vì thái độ nhân nhượng của các quốc gia mà người trong môn phái giang hồ Huyển Tử Bối càng thêm kiêu căng bừa bãi, quả thật không biết trời cao đất rộng là gì, trong mắt Cửu hoàng thúc loé lên một tia lạnh lẽo.
Im lặng chờ cung chủ Huyền Tiêu cung xuất chiêu!
Đáng tiếc, bây giờ toàn bộ sự chú ý của cung chủ đều đặt trên người Vương Cẩm Lăng: “Vương Cẩm Lăng, ngươi không chịu cười? Nữ nhi của ta có chỗ nào không tốt? Nàng không xứng với người sao? Cái gì mà đại công tử vang danh khắp thiên hạ chứ, chẳng qua cũng chỉ là những lời thổi phòng của đám nho gia nghèo hèn mà thôi, nếu cưới nữ nhi của ta, ngươi có thể nhận được một nửa tài lực của Huyền Tiêu cung.’’
Cung chủ tức giận đến mức mặt mày nổi đầy gân xanh, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Cẩm Lăng.
Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà, trong lòng hắn, Huyên Minh Kỳ chẳng là gì cả, nhưng Huyên Phi thậm chí còn không nói một câu, chỉ cần cưới nàng ta thì sẽ dâng lên một nửa Huyền Tiêu cung, vậy nửa còn lại thì sao? Có phần của Huyên Minh Kỳ không?
Có thể bất công đến mức này, đúng là kỳ lạ, Phượng Khương Trần nghĩ.
“Đừng nói là một nửa tài lực của Huyền Tiêu Cung, cho dù ngài lấy dâng toàn bộ Huyền Tiêu cung lên cho ta, ta cũng không cưới, Vương Cẩm Lăng ta hoặc là không cưới, nếu có cưới thì cũng tuyệt đối không cười một đồ dỏm.’’ Hai chữ cuối cùng dường như đang cố ý nhấn mạnh thêm, điều này khiến cung chủ cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Ngươi có ý gì? Nữ nhi của ta sao có thể là đồ dỏm?’’
“Nếu cung chủ không hiểu thì có thể hỏi phu nhân Lục Dĩ Nhiên của ngài, bà ta rất rõ cái gì gọi là thật giả đấy.’’ Giọng điệu của Vương Cẩm Lăng cực kỳ chân thành, cung chủ nghe lọt tai, hoàn toàn không cảm thấy hắn đang cố ý châm ngòi thổi gió, toàn bộ nghi ngờ trong lòng đều bị khơi dậy cùng với những lời này của Vương Cẩm Lăng.