Chương
Hắn không thể tin được, bởi vì bọn họ nói Dĩ Mạt đã chết, tiểu cô nương tự xưng là nữ nhi của Dĩ Mạt này cũng nói nàng đã chết.
Sao có thể, sao Dĩ Mạt có thể chết được?
Cung chủ đang đắm chìm trong cảm giác hoảng hốt, giống như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào…
“Ngươi là ai? Minh Kỳ nói Dĩ Mạt đã chết, vậy ngươi là ai? Ngươi là ai?’’ Cung chủ đẩy mạnh cung chủ phu nhân ra, nhìn dung mạo vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt mình, cảm thấy ghê tởm không thể diễn tả thành lời.
A……
“Phu quân, sang chàng có thể như thế, sao chàng lại không tin ta? Tất cả bọn họ đều đang lừa gạt chàng, trên thế gian này làm gì có nhiều Lục Dĩ Mạt như vậy, phu quân, chẳng lẽ chàng đã quên Dĩ Mạt là một cô nhi, không có bất cứ huynh đệ tỉ muội nào sao? Sao có thể xuất hiện hai người có ngoại hình giống nhau như tế được, phu quân, nếu ta không phải là Dĩ Mạt thì ta là ai được?’’ Cung chủ phu nhân té ngã trên mặt đất, rồi lại đứng dậy một lần nữa, ôm chặt lấy cung chủ, nhưng cung chủ lại đẩy nàng ta ra.
“Rốt cuộc ai mới là người nói thật, ta không tin, ta không tin, Dĩ Mạt chưa chết, nàng ấy chưa chết.’’ Chỉ một câu nói này đã đủ để chứng minh hắn tin, tin vào lời nói của Phượng Khương Trần, đồng thời hắn cũng hận, hận đám người kia đã phá huỷ hạnh phúc của hắn.
Cung chủ nhắm mắt lại, che giấu sự điên cuồng và tàn bạo trong mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, ra tay đi, ngoại trừ Phượng Khương Trần, tất cả bọn chúng đều giết chết không tha.’’
Thê tử của hắn, con trai của hắn đều đáng chết, người duy nhất có thể sống sót chỉ có một mình nữ nhi của Dĩ Mạt mà thôi.
Điên rồi sao? Thực sự không thể chịu được đả kích của sự thật sao?
Phượng Khương Trần khẽ mỉm cười, không hề hoảng sợ, nàng không chết, cần gì phải sợ.
“Cung chủ!’’ Mười ta vị quân tử nghe vậy lập tức sửng sốt.
“Sao nào, chẳng lẽ các ngươi muốn làm trái lệnh?’’ Cung chủ đột nhiên mở mắt ra, sự hỗn loạn bối rối trước đó đã biến mất, trong mắt chỉ có sát ý, sát ý lạnh lẽo…
“Phu quân, phu quân…’’ Cung chủ phu nhân vội vàng tiến lên, muốn ôm đùi hắn, nhưng lại bị cung chủ đá văng ra: “Đừng gọi ta là phu quân, chỉ có Dĩ Mạt mới xứng thôi, ngươi không có tư cách.’’
Vừa dứt lời, hắn lại lạnh lùng liếc nhìn mười tám vị quân tử: “Còn chưa động thủ!
“Vâng.’’ Mười tám vị quân tử biết bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của cung chủ, nhưng vừa mới tiến lên một bước thì Cửu hoàng thúc đột nhiên đứng dậy, sát khí đập vào mặt khiến người tám vị quân chủ đều giật mình ngẩn người.
“Dừng tay. Huyền Tiêu Cung này, bổn vương đã trưng dụng, không có mệnh lệnh của bổn vương, không ai được phép nhúc nhích một bước.’’
Huyền Tiêu Cung này, bổn vương đã trưng dụng!
Cửu hoàng thúc này đúng thật không coi ai ra gì, ở địa bàn của người khác mà lại dám ngông cuồng nói ra những lời như thế, đừng nói đến vị cung chủ tính tình nóng nảy này mà ngay cả một pho tượng đấy cũng sẽ tức giận nhảy dựng lên.
Lần này, ngoại trừ Huyên Minh Kỳ ra, toàn bộ người của Huyền Tiêu cung đều không vui nổi, mười tám vị quân tử nhíu mày, nhìn về phía Cửu hoàng thúc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng lại không ra tay, bởi vì…
Huyên Minh Kỳ lắc đầu mới bọn họ.
Vẫn phải nể mặt mũi của thiếu chủ, mười tám vị quân tử nhìn về phía cung chủ, yêu cầu hắn nói một tiếng, bọn họ phải chừa mặt mũi lại cho thiếu chủ, nhưng cung chủ thì không cần.