Chương
Đáng tiếc……
Lúc này Huyên Minh Kỳ sẽ còn để ý đến mấy chuyện đó sao? Hắn còn quan tâm đến việc phụ thân nghĩ hắn như thế nào sao? Không đâu…
“Minh Kiệt thật là thông minh, không hổ là đứa con trai được phụ thân yêu thích nhất, đúng là Huyền Tiêu cung sắp đổi chủ rồi.’’ Huyên Minh Kỳ không ngần ngại nói ra tham vọng của mình, mặc kệ những người trong cuộc nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Hắn đoạt quyền đấy, thì sao nào, có bản lĩnh thì giết hắn đi.
“Phu nhân, chàng có nghe thấy không? Đây đều là kế hoạch của Minh Kỳ, hắn đã lừa gạt chàng, hắn lập ra cái bẫy này hãm hại chàng chỉ vì muốn chiếm đoạt lấy quyền lực của Huyền Tiêu cung, phu quân, chàng nhất định phải tỉnh táo lại, tuyết đối đừng để mắc mưu Minh Kỳ.’’
Lục Dĩ Nhiên không cần biết Huyên Minh Kỳ có thực sự muốn chiếm đoạt Huyền Tiêu cung hay không, nàng chỉ biết mình không thể đánh mất lòng tin của cung chủ, chỉ cần có được sự tin tưởng của cung chủ, nàng vẫn sẽ là Lục Dĩ Mạt, chỉ cần nàng là Lục Dĩ Mạt, tất cả mọi thứ sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng cung chủ lại không thèm để ý đến Lục Dĩ Nhiên, một khi hắn đã sẵn sàng đối mặt với hiện thực thì sẽ không bao giờ đắm chìm trong những lời nói dối của Lục Dĩ Nhiên nữa. Cung chủ đẩy Lục Dĩ Nhiên ra, tập tễnh bước lên phía trước: “Minh Kỳ, ngươi muốn Huyền Tiêu cung đúng không? Được, ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi buông tha cho Tiểu Phi và Hùng, đồng thời nói hết tấy cả những gì ngươi biết cho ta nghe.’’
Hắn đã thua, nếu đã đến nước này mà hắn vẫn không thể nhìn thấu sự thật thì đúng là đã uổng phí bao nhiêu năm sống trên đời, Huyền Tiêu cung đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa rồi.
“Ha ha ha…’’
Huyên Minh Kỳ chế giễu bật cười thành tiếng: “Giao Huyền Tiêu cung cho ta? Phụ thân, câu nói này của ngài thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn ngài đã cho ta cái gì nào? Huyền Tiêu cung? Ngài cho rằng ta quan tâm đến Huyền Tiêu cung thật sao? Nếu các ngươi có thể khiến dì Mạt sống lại, ngài muốn mười cái Huyền Tiêu cung, ta cũng có thể đưa cho ngài.’’
Đôi mắt Huyên Minh Kỳ tràn ngập nỗi bi thương, hắn liếc mắt nhìn về phía Lục Dĩ Nhiên một cái, cuối cùng dừng lại trên người cung chủ: “Phụ thân… Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của dì Mạt chính là có một người muội muội tâm địa rắn rết và quen biết ta. Nếu không phải vì ta, phụ thân sẽ không biết dì Mạt, sẽ không thích dì Mạt, càng sẽ không cưới nữ nhân này vào cửa, cũng sẽ không bị nữ nhân này ép buộc đến Đông Lăng. Đều là các ngươi… Các ngươi đã hại chết dì Mạt.’’
“Huyên Minh Kỳ, ngươi câm miệng lại, ngươi vẫn còn muốn đứng ở đây nói nhăng nói cuội sao, ngươi còn muốn vu khống ta sao? Ngươi đã quên khi còn nhỏ, ta đã đối xử với ngươi như thế nào sao, Huyên Minh Kỳ, ngươi đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.’’ Đến tận lúc này, Lục Dĩ Nhiên vẫn không chịu chết, cố chấp giãy giụa hấp hối như cũ.
Chỉ cần Lục Dĩ Mạt không xuất hiện, không một ai có thể chứng minh nàng không phải là Lục Dĩ Mạt cả, người đời đều biết Lục Dĩ Mạt không thân không thích, nàng ta không có muội muội.
“Phụ thân, nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi thả ta ra, thả ta ra.’’ Huyên Phi và Huyên Minh Kiệt biết có chuyện không hay, điên cuồng đấm đá người bên cạnh, khóc lóc gào thét.
“Chặn họng lại.” Huyên Minh Kỳ mất kiên nhẫn nói.
“Ưm ưm ưm…’’ Huyên Minh Kiệt và Huyên phi bị chặn họng cực kỳ chắc chắn, trong đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, cung chủ cũng không lên tiếng, mà là đang đợi, đợi Huyên Minh Kỳ nói rõ tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó.
Lục Dĩ Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm vào Huyên Minh Kỳ, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập căm hận, vẫn điên cuồng không chịu thua, Lục Dĩ Nhiên đột nhiên xông đến, muốn giết chết Huyên Minh Kỳ.
“Huyên Minh Kỳ, ngươi không phải là người, ngươi không phải là người, chỉ vì một Huyên Tiêu cung mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả phụ thân ruột thịt và đệ đệ muội muội cùng cha khác mẹ cũng không buông tha, ngươi, cái đồ súc…’’