Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 1778

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Mười tám vị quân tử đưa mắt nhìn nhau, nhất thời lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng thấy cung chủ không lên tiến, bọn họ cũng lần lượt rút khỏi vòng chiến đấu, tỏ vẻ sẽ không nhúng tay vào cuộc đấu tranh giành quyền lực giữa Huyên Minh Kỳ và cung chủ, ai thắng thì bọn họ sẽ tôn người đó là cung chủ.

Dù sao đều là người của Huyên gia, Huyên Minh Kỳ là thiếu chủ, tiếp quản chức vị cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ chỉ là trước thời hạn mà thôi.

Mười tám vị quân tử khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn có Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng giúp đỡ, không quá khó để Huyên Minh Kỳ đoạt được vị trí cung chủ của Huyền Tiêu cung. Từ không nay trở đi, Huyền Tiêu cung đã thay ngôi đổi chủ, người không phục sẽ bị giết!

Buộc phụ thân mình phải thoái vị, vị trí của Huyên Minh Kỳ thực sự không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng… Mười tám vị quân tử có trách nhiệm bảo vệ cung chủ và Huyền Tiêu cung đều tán thành, hơn nửa bảy mươi phần trăm Huyền Tiêu cung đều đã bị Huyên Minh Kỳ kiểm soát trong tay, cho dù có chút bạo loạn nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống, chỉ là…

Mấy ngày nay, mùi máu tanh vẫn còn vương vãi khắp nơi trong Huyền Tiêu cung khiến người ta cảm thấy không quen chút nào, suy cho cùng, suốt mấy chục năm qua bầu không khí trong Huyền Tiêu cung chưa bao giờ nồng nặc mùi máu tanh như thế. Mặc dù các trưởng lão của Huyền Tiêu cung đều âm thầm phê bình nhưng dưới thủ đoạn cứng rắn và nhuốm máu của Huyên Minh Kỳ, không một ai dám hé răng nửa lời, sợ chỉ cần nhắc đến đã bị Huyên Minh Kỳ làm thịt.

“Đúng là không thể nhìn ra được vị cung chủ trẻ tuổi từ trước đến nay chưa từng có cảm giác tồn tại này lại có thể ra tay tàn độc như thế, phàm là những người có quan hệ với nữ nhân kia đều không thể sống sót, ước chừng đã có ba ngàn mạng sống đã bị tước đoạt, ta giết người đến mỏi tay rồi.’’ Nam tử trung niên, một trong số mười tám vị quân tử kia lau sạch vết máu trên kiếm.

Mặc dù nói như thế nhưng trong mắt của hắn không hề có bất cứ chút trách móc lên án nào, cung chủ Huyền Tiêu cung phải là như thế, lão cung chủ quá bất tài, chỉ có thể giữ gìn thành tựa của những người đi trước.

“Giết đến mỏi tay mà cũng không thấy ngươi dừng lại, ta lại cảm thấy ngươi giết người rất sảng khoái.’’ Một đại thúc trung niên ngồi gần hắn nhất buộc chặt mái tóc tán loạn, lộ ra ánh mắt tràn ngập sát khí.

Giết quá lâu, giết quá nhiều người, sát khí trên người nhất thời không thể tan biến.

“Nghĩ đến lão cung chủ vì nữ nhân đó mà vẫn luôn bế cung không ra ngoài suốt bao nhiêu năm qua, ta lại cảm thấy phẫn nộ, nếu nàng ta thực sự là Lục Dĩ Mạt, ta sẽ cố nhịn. Cả ngươi và ta đều biết rõ phong thái của Lục Dĩ Mạt năm xưa rồi đấy, nếu như lão cung chủ vì Lục Dĩ Mạt mà từ đó làm quân vương không tảo triều, ta cũng chấp nhận. Nhưng cuối cùng lại một hàng giả, một hàng giả dám gây sóng gió trong Huyền Tiêu cung, đùa giỡn người của Huyền Tiêu cung trong lòng bàn tay mình, ta thực sự không thể nuốt trôi cơn tức giận này.’’ Nam nhân trung niên dừng động tác trong lau kiên lại, thuận tay đặt thanh kiếm xuống bàn, hai mắt mở to giống như mắt bò.

“Cũng trách chúng ta không thể nhận ra nữ nhân kia là giả, nghĩ lại cũng phải thôi, với phong thái và tài năng của Lục Dĩ Mạt, làm sao có thể gả cho lão cung chủ được, mặc dù lão cung chủ cũng rất tốt nhưng mà… Năm đó nam nhân theo đuổi Lục Dĩ Mạt có người nào không tốt đâu, lão cung chủ cũng không phải là người xuất sắc nhất, có lẽ chính vì thế mà sau khi lấy được hàng giả kia, ngài ấy mới có thể bị nàng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, mới làm con rùa rụt cổ ở trong Huyền Tiêu cung chỉ vì nàng ta. Lão cung chủ sợ có người đến cướp mất, cũng sợ Lục Dĩ Mạt sẽ rời bỏ hắn, nhưng lại không ngờ dày công canh giữ suốt mười mấy năm trời cuối cùng chỉ là một hàng giả, cảm giác này thực sự còn đáng ghê tởm hơn cả ăn thịt người chết, e rằng cuộc sống sau này của lão cung chủ sẽ không tốt lắm.’’

Chỉ trong vòng chưa đầy mười ngày, Huyên Minh Kỳ đã có thể ngồi vững trên vị trí cung chủ, phu thân hắn lui binh ở ẩn, trở thành lão cung chủ, còn về tình cảnh hiện tại của lão cung chủ cũng chỉ có một vài người biết đến.

Huyên Minh Kỳ không thể giết cha, Phượng Khương Trần cũng không có hứng thú giết Lục Dĩ Nhiên, nói thế nào… Nàng ta cũng là muội muội của nương nàng, tại sao lại phải giết nàng ta, trên thế gian này còn có rất nhiều cách khiến người khác đau khổ hơn cái chết, còn Huyên Phi và Huyên Minh Kiệt…

Vương Cẩm Lăng không nói muốn giết Huyên Phi, bọn họ cũng không cần phải động thủ, chỉ là Huyên Minh Kỳ đã nói hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Huyên Phi, không thể chấp nhận một đồ dỏm khác sống dưới mí mắt mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio