Chương
Hắn rất muốn xem thử một chút, dưới sự cải tạo của Phượng Khương Trần, những ám khí và cạm bẫy đó có thể phát huy sức mạnh lớn đến mức nào? Phải biết rằng để Phượng Khương Trần được đi vào thăm căn cứ bí mật của Huyền Tiêu cung, hắn cũng phải chịu một áp lực rất lớn…
Mặc dù là một cung chủ quyết đoán nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn muốn làm gì thì làm, chưa kể Phượng Khương Trần không phải là người của Huyền Tiêu cung mà cho dù nàng là người của Huyền Tiêu cung đi chăng nữa thì những ám khí đó cũng có rất ít người biết đến.
Ngay cả Lục Dĩ Nhiên gả đến Huyền Tiêu cung nhiều năm như vậy, nhận được sự sủng ái vô tận của cung chủ, mấy nàng ta thử làm nũng nài nỉ cung chủ cho xem cấu tạo nơi thiết lập ám khí và cạm bẫy của Huyền Tiêu cung, nhưng tất cả đều bị cung chủ từ chối.
Chuyện liên quan đến sự tồn vong của Huyền Tiêu cung, toàn bộ trên dưới Huyền Tiêu cung đều sẽ không được phép đưa ra làm trò đùa, cho dù đối phượng là cung chủ cũng không được, lấy ra làm trò đùa, bài học kinh nghiệm của các chư hầu trước đó quá bi thảm, Huyền Tiêu cung tuyệt đối sẽ không cho phép cung chủ của bọn họ chỉ vì một nữ nhân mà không quan tâm đến tính mạng của mấy vạn người trong Huyền Tiêu cung.
Đương nhiên Phượng Khương Trần không hề biết đến chuyện này, Huyên Minh Kỳ cũng không có ý định nói với nàng, Phượng Khương Trần chỉ cần làm những gì nàng muốn làm là được, mấy chuyện còn lại chứ giao cho hắn, hắn sẽ giúp nàng giải quyết hết chướng ngại vật, còn về sự khác biệt trong tính cách của Phượng Khương Trần trước và sau, Huyên Minh Kỳ chắc chắn cũng đã biết sau khi cho người đi điều tra, chỉ là…
Đây là những gì hắn nhìn thấy, Phượng Khương Trần với tính cách đặc biệt rõ nét, một Phượng Khương Trần như thế mới giống là nữ nhi của dì Mạt và hắn vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của dì Mạt trên người nàng, như thế là đủ rồi, hắn không muốn miệt mài tìm hiểu sâu thêm nữa.
“Được, ngài mai đi kiểm tra lại, để xem có chỗ nào cần sửa chữa nữa không, đến lúc đó ta sẽ hoàn thiện, chờ đến khi người của Đông Lăng và Tây Lăng đánh đến đây, chúng ta sẽ đánh cho bọn họ tan xương nát thịt, để bọn họ không bao giờ dám bước lên Huyền Tiêu cung nửa bước nữa.’’
Phượng Khương Trần luôn bệnh vực cho người của mình, ở trong lòng nàng, Huyên Minh Kỳ giống như một người ca ca thân thiết, nàng cũng có thể nhìn ra được, tình cảm của Huyên Minh Kỳ giành cho nàng không phải tinh yêu nam nữ mà là sự quan tâm chăm sóc của một người huynh trưởng, cho nên nàng sẵn sàng cố gắng hết sức bảo vệ Huyên Minh Kỳ, mặc dù sức lực của nàng rất nhỏ.
“Ta tin rằng sau trận trận chiến này, sẽ không còn ai dám có ý định tấn công Huyền Tiêu cung nữa.’’ Trong mắt Huyên Minh Kỳ loé lên một tia lạnh lẽo.
Lần này, sự liên thủ của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đã cho hắn nhìn thấy được khủng hoảng và thời cơ chuyển mình, trong những năm gần đây, Huyền Tiêu cung ở trong tay phụ thân hắn càng lúc càng trở nên suy tàn, trận chiến này có thể khiến người của Huyền Tiêu cung hiểu rằng, Huyền Tiêu cung sớm đã đánh mất đi địa vị cách biệt của năm đó rồi, nếu bọn họ không tiếp tục cố gắng hết mình thì sẽ bị người khác nuốt chửng.
“Chắc chắn rồi, với sức mạnh của những chiếc bẫy và ám khí đó, chúng ta có thể khiến đối phượng thiệt hại hơn một nửa nhân mã.’’ Phượng Khương Trần lúc này nhất định là kẻ cuồng chiến tranh chính hiệu, nàng phát hiện chỉ có khi ở trên chiến trường, nàng mới cảm thấy mình tràn đầy sức sống.
“Nếu đúng như những gì nàng nói thì lần này Đông Lăng, Tây Lăng và Nam Lăng chết chắc rồi.’’ Huyên Minh Kỳ hiếm khi có được tâm trạng tốt, bật cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, càng lúc càng xa.
“Mặc dù chúng ta đã lùi một bước nhưng lần này Đông Lăng, Tây Lăng và Nam Lăng còn xui xẻo hơn, so ra, chúng ta vẫn còn khá may mắn.’’ Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng tiếp tục đi về phía trước, chỉ là ánh mắt của Vương Cẩm Lăng vẫn luôn dán chặt vào bóng lưng Phượng Khương Trần.