Chương
Phượng Khương Trần có thể thuyết phục được bọn họ tuyệt đối không phải nhờ có sự chống lưng của cung chủ Huyên Minh Kỳ mà là dựa vào chính năng lực của nàng, đạt được địa vị tối cao mà không một ai trong Huyền Tiêu cung có thể với tới.
“Ngươi không thể giấu được đâu, nàng là thái dương, sau khi mây đen tan đi, chẳng ai có thể ngăn cản được ánh sáng mặt trời.’’ Đây là những lời nói thật lòng của Cửu hoàng thúc, cũng may hắn chưa từng nghĩ đến việc giấu ánh sáng của Phượng Khương Trần đi, hắn hy vọng nàng có thể toả sáng.
Khiến toàn bộ Cửu Châu này phải khuynh đảo vì nàng…
Phượng Khương Trần không hề hay biết cách chào kiểu quân đội theo bản năng của mình lại mang đến cho những người kia chân động lớn như thế, các bậc trưởng bối kia mặc dù toàn nói những lời cay nghiệt nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mưng.
Nếu bọn họ nguyện ý mở miệng, bọn họ nhất định sẽ nói: “Tiểu cô nương này rất thú vị.’’
Thậm chí Cửu hoàng thúc còn băn khoăn không biết liệu có nên tìm Phượng Khương Trần để nói chuyện hay không, hắn cảm thấy nàng giống với một người quân nhân hơn là bác sĩ, từ trên người nàng có thể tìm ra không ít phương pháp huấn luyện binh lính.
Không nói cái khác, chỉ nói đến chiêu thức nàng đánh nhau ở trước cửa thành ngày hôm đó đã đủ để chấn động lòng người, từng chiêu từng chiêu mạnh mẽ dứt khoát, chủ yếu tập trung vào những vị trí trí mạng, đặc biệt là chiêu thức đá vào chỗ hiểm của tên lưu manh kia lại đang gọn gàng và đáng sợ hơn nữa.
Những chiêu thức đó rất thích hợp để sử dụng trong mấy trường hợp cận chiến với kẻ thù trên chiến trường, chỉ với hai đường quyền nhưng đã có thể khống chế và giết một đường máu.
Cửu hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần đâu ra đấy giải thích với người của Huyền Tiêu cung, nghe nàng dùng những lời lẽ đơn giản và trực tiếp nhất truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, đồng thời chia người dưới trướng mình thành hai đội, lần lượt phát cờ lệnh cho từng người, hắn càng thêm chắm chắn Phượng Khương Trần có thiên phú tác chiến.
Chức trách của một người lính là phục tùng mệnh lệnh cũng giống như chức trách của một vị tướng là ra lệnh cho binh lính phục tùng. Trên chiến trường, ngắn gọn súc tích mới có thể mang đến hiệu suất cao, sự quyết đoán mới có thể nắm chắc tiên cơ, một vị tướng xuất sắc còn đáng sợ hơn mười vạn đại quân.
Cửu hoàng thúc ngồi trên đài quan sát nhìn dáng vẻ chỉ huy của Phượng Khương Trần rồi lại nhìn về phía Huyền Minh Kỳ.
Phượng Khương Trần quyết đoán sát phạt, mạnh mẽ vang vội là một viên mãnh tướng đồng thời cũng là một người khôn ngoan thông minh, trong lúc chỉ huy trận chiến, trên người nàng hoàn toàn không có vẻ kiêu kỳ nũng nịu, dịu dàng dễ mềm lòng của một nữ tử.
So với Phượng Khương Trần, về phương diện này Huyên Minh Kỳ kém hơn rất nhiều, mặc dù ngoài mặt trầm ổn nhưng suy cho cùng vẫn chưa từng tiếp xúc với cảnh chiến tranh lớn như thế này, nên trong hành động vẫn còn quá thận trọng dè dặt, có vẻ giống quân sư nhiều hơn.
Huyên Minh Kỳ là một người rất có khí độ, hắn đã sắp xếp Vương Cẩm Lăng và Cửu hoàng thúc ngồi giữa hai quân để hai người này có thể nhìn thấy rõ bố cục của mỗi bên, đồng thời cũng có thể nghe được sự sắp xếp của hắn và Phượng Khương Trần.
Hắn thản nhiên để lộ tất cả mọi thứ ra trước mặt Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, để bọn họ không cần phải hao tốn tâm tư đắn đo cân nhắc.
Ai cũng là người thông minh, cho dù Huyên Minh Kỳ không làm như vậy, ngay từ lúc cuộc đại chiến bắt đầu, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều có thể hiểu được, so với như thế thà làm người tốt còn hơn, hơn nữa…
Trong lúc Phượng Khương Trần đang chỉ đạo cấp dưới khởi động và điều chỉnh các cơ quan bí mật và cạm bẫy ấy đã dùng mật ngữ mà chỉ bọn họ mới có thể hiểu được để nhắc chở Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đừng học hỏi những thứ này, dù có học cũng vô dụng, bởi vì… Cứ cách một khoảng thời gian, mật ngũ sẽ được đổi mới.