Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 1803

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Phượng Khương Trần ngồi xuống, Cửu hoàng thúc liền rót một chén nước đưa tới trước mặt của nàng, Phượng Khương Trần cũng không khách khí, dứt lời liền cầm cái chén lên uống.

Uống một hơi cạn sạch, Cửu hoàng thúc lại rót thêm nước vào trong chén, động tác thành thạo giống như đã từng làm hàng trăm lần, Phượng Khương Trần không cho rằng có cái gì không đúng, nâng chén trà lên là uống, Vương Cẩm Lăng lại là thấy sững sờ…

Cửu hoàng thúc lại làm công việc của hạ nhân từ lúc nào vậy, hơn nữa còn làm tốt như vậy, tự nhiên như vậy.

Quan trọng nhất, trên bàn chỉ có hai cái chén, nói cách khác cái chén trong tay Phượng Khương Trần chính là Cửu hoàng thúc vừa mới uống qua.

Tên khốn!

Vương Cẩm Lăng dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc không thèm để ý, nhíu mày, rót thêm nước cho Phượng Khương Trần lần thứ ba, cũng hỏi: “Sao nhanh vậy đã đến rồi, không cần thu dọn chiến trường sao?”

Phượng Khương Trần và Huyên Minh Kỳ thì không cần phân tích sa bàn, nhưng thật sự là thuốc nổ, chiến đấu, chiến trường là một cảnh loạn lạc, máu thịt đầy đất, người nào nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ không nghi ngờ vừa mới xảy ra một trận chiến ở nơi này.

“Nơi đó không phải chiến trường của ta, ta chỉ là vì thí nghiệm hiệu quả của cơ quan và uy lực của thuốc nổ.” Phượng Khương Trần không thèm để ý, nói.

Nàng rất rõ ràng bản lãnh của mình, nàng không có năng lực làm chỉ huy trận chiến, chẳng qua là trận đấu vừa rồi là lợi dụng cơ quan và thuốc nổ, tính toán ra lúc nào công kích là tốt nhất, nếu như hai bên thực sự giao chiến, nàng hoàn toàn không biết nên đánh như thế nào.

“Nàng khiêm tốn rồi, nàng đã làm rất tốt.” Tốt hơn nhiều so với Vương Cẩm Lăng làm.

Nửa câu sau Cửu hoàng thúc không nói, nhưng nhìn ánh mắt của Vương Cẩm Lăng ánh mắt đã đủ để nói rõ điều này.

Vương Cẩm Lăng rất tức giận, hận không thể nhắc nhở Phượng Khương Trần là nàng vừa mới uống nước bọt của Cửu hoàng thúc, ngẫm lại vẫn nên nhẫn nhịn, nói ra thì người vui vẻ chỉ có Cửu hoàng thúc, hắn không nói để Cửu hoàng thúc ngạt chết đi.

“Có cái gì tốt không tốt, cạm bẫy Huyên Quan kia cũng không phải thiết kế, tất cả đều là trí tuệ của người khác, ta chỉ để cho người ta mở cơ quan ra thôi.” Phượng Khương Trần nghiêng đầu, cười xán lạn với Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc trong ánh mắt hơi động đậy, đột nhiên cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nhấc ấm trà lên muốn rót cho mình một chén nước lại phát hiện hắn không có chén.

Cửu hoàng thúc buồn buồn để ấm trà xuống, Phượng Khương Trần một mặt không hiểu nhíu mày, đang lúc muốn nói cái gì thì một người hầu mặc áo xanh vội vàng chạy tới, vội vã nói: “Phượng cô nương, Phượng cô nương, xảy ra chuyện rồi, Công Thâu lão tiên sinh kêu người mau chóng tới.”

“Xảy ra chuyện? Ta tới ngay đây.” Phượng Khương Trần không hỏi chuyện gì, nhưng xem ra cũng biết là tình thế nghiêm trọng, nếu không thì đám đại lão cơ quan sẽ không đến gọi nàng, dù sao thì lúc nàng mới rời đi, đám người đó không có giữ lại một chút nào.

Phượng Khương Trần đặt chén trà xuống, áy náy cười một tiếng với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng: “Thật xin lỗi, ta đi qua nhìn một chút.”

Khách khí như vậy, dáng vẻ lễ phép này làm Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đồng thời cảm thấy buồn bực, Vương Cẩm Lăng uống hết chén trà trong một ngụm, lại nhận lấy ấm trà trong tay Cửu hoàng thúc rót thêm cho mình một chén.

Cửu hoàng thúc thì sắc mặt tự nhiên cầm chén trà mới vừa rồi của Phượng Khương Trần, uống một hơi cạn sạch trà trong chén, đứng dậy rời đi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio