Chương
Nghe được Cửu Hoàng thúc để ý nàng, cũng nghe được sự bảo vệ trong lời Vương Cẩm Lăng, cũng hiểu ý mà Vương Cẩm Lăng chưa bộc lộ. Nàng thật sự muốn nói chuyện với Vương Cẩm Lăng…
Phượng Khương Trần thật lòng muốn nói chuyện thẳng thắn với Vương Cẩm Lăng, nhưng không ngờ nàng chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào, Vương Cẩm Lăng đã mở lời trước: “Khương Trần, nàng sẽ không tưởng là thật đấy chứ?”
Đột nhiên Vương Cẩm Lăng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Phượng Khương Trần. Con ngươi đen nhánh chứa nét cười dịu dàng, không có chút mập mờ và tình thâm, chỉ có phong hoa quân tử.
“Hả? Tưởng thật cái gì?” Trong phút chốc Phượng Khương Trần không phản ứng, chỉ ngẩn người đứng yên hỏi ngược lại Vương Cẩm Lăng.
“Chuyện ta và Cửu Hoàng thúc vừa nói, ngươi sẽ không tưởng thật chứ?” Vương Cẩm Lăng biết mình nói ra câu này thì hắn sẽ mất gì đó, nhưng không nói ra hắn sẽ mất nhiều hơn.
Hắn ngồi trong phòng nghĩ cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chỉ có vậy Khương Trần mới vui vẻ.
“Chuyện huynh và Cửu Hoàng thúc nói? Là ý gì?” Phượng Khương Trần cảm thấy hình như mình bị Vương Cẩm Lăng làm cho hồ đồ rồi. Nhìn Vương Cẩm Lăng cười thánh thiện xán lạn, Phượng Khương Trần không nhịn được thầm hỏi, có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không.
Ha ha ha…
Dáng vẻ Phượng Khương Trần ngốc nghếch lấy lòng Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng đột nhiên cười vỗ trán nàng một cái: “Khương Trần, nàng đừng nghĩ nhiều quá. Ta và Cửu Hoàng thúc nói chuyện không có ý gì khác, chỉ muốn cảnh cáo hắn ta, muốn hắn đối xử với nàng tốt một chút. Gần gũi nàng nhiều hơn là để hắn ta cảm thấy có nguy cơ. Kể cả không có phụ mẫu nàng ở đây thì nàng còn có bạn tốt là ta, hắn ta dám ức hiếp nàng, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn ta.”
Lúc nói, Vương Cẩm Lăng còn nắm tay quơ trong không trung mấy cái. Dù Vương Cẩm Lăng nho nhã yếu đuối, nhưng làm động tác này vẫn rất có khí thế.
Ơ… Phượng Khương Trần xoa xoa lông mày, khóe miệng giật giật, cả buổi mới nói ra câu cảm ơn: “Cẩm Lăng, cảm ơn huynh.”
Thật sự nàng nghĩ quá nhiều rồi sao? Cẩm Lăng chỉ là muốn giúp nàng sao?
Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng rất bình tĩnh, nàng không nhìn ra điều gì. Phượng Khương Trần nói với bản thân, quả nhiên nàng nghĩ quá nhiều rồi. May mà nàng chỉ mới nghĩ điều kỳ lạ đó chứ chưa nói ra, nếu không sẽ xấu hổ lắm.
Thấy dáng vẻ Phượng Khương Trần vẫn ngốc ngốc như cũ, Vương Cẩm Lăng không kiềm được giơ tay xoa đầu nàng: “Cảm ơn gì đâu, đừng quên chúng ta từng nói đời này sẽ là bạn bè tâm giao. Nàng có thể là hồng nhan tri kỷ đầu tiên của Vương Cẩm Lăng ta và cũng là duy nhất, sao ta có thể để người khác ức hiếp nàng được, kể cả Cửu Hoàng thúc cũng không được.
Hồng nhan tri kỷ! Nếu không không có gì ngoài ý muốn thì bọn họ kiếp này chỉ có thể là tri kỷ mà thôi.
Vương Cẩm Lăng cảm thấy mắt mình chua xót, nhưng nụ cười trên mặt vẫn thoải mái, đôi mắt đen nhánh trong veo, cả người đầy khí chất và phóng khoáng của văn sĩ phong lưu.
Nghe Vương Cẩm Lăng nói vậy, chút nghi ngờ trong lòng Phượng Khương Trần cuối cùng cũng biến mất. Cũng xác định mối quan hệ giữa họ ở ranh giới bạn bè, đã như vậy nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Phượng Khương Trần cũng cười vỗ nhẹ tay Vương Cẩm Lăng: “Lời huynh nói ta đã ghi nhớ rồi, sau này ai ức hiếp ta, ta sẽ đi tìm huynh, huynh nhớ giúp ta đánh hắn.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà động tay động chân chắc chắn ta không làm, chúng ta không đánh đánh giết giết, chúng ta là văn nhân dùng biện pháp của văn nhân được không?” Vương Cẩm Lăng nén chua xót trong lòng dí dỏm nói.
“Được được được, huynh là đại công tử, huynh nói gì cũng được.” Lúc nào sao Phượng Khương Trần nói không được, chỉ cần Vương Cẩm Lăng vui vẻ là được.