Chương
Vương Cẩm Lăng thật sự rất vui, trên mặt luôn cười, sau khi hai người đi cùng nhau một lúc, Vương Cẩm Lăng chỉ Cửu Hoàng thúc ở phía trước đang đi một mình, vỗ vai Phượng Khương Trần nói: “Khương Trần, nương ta nói, nữ nhân cả đời tranh đấu với tỷ muội, xuất giá rồi lại tranh đấu với mẹ chồng, tiểu thiếp, cả đời tranh đấu với nữ nhân. Nhưng lại không thể đấu cùng nam nhân, nam nhân không dùng để tranh đấu mà để dạy dỗ. Đi nào, dạy dỗ nam nhân kia một chút, ta chờ nàng biến Cửu Hoàng thúc từ thần trở thành một thê nô.”
Vương Cẩm Lăng cũng không biết tâm trạng hắn thế nào khi nói ra câu như vậy, hắn chỉ biết nếu còn không để Phượng Khương Trần đi thì lớp ngụy trang của hắn sẽ bị Phượng Khương Trần nhìn thấu.
“Được, ta nhất định cố gắng biến Cửu Hoàng thúc thành thê nô.” Phượng Khương Trần dừng lại một lát rồi đi đến chỗ Cửu Hoàng thúc.
Chuyện xảy ra sau đó, Cửu Hoàng thúc rõ như lòng bàn tay. Trong nháy mắt Phượng Khương Trần tăng tốc, hắn thì đi chậm lại đợi nàng, hai người kề vai đi về phía trước.
“Thấy nụ cười vô tư của nàng thì mọi thứ đều đáng giá.” Vương Cẩm Lăng đi chậm lại, kéo dài khoảng cách giữa hai bên, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, chỉ là trông thật là cô độc. Tại ngã rẽ, Cửu Hoàng thúc quay đầu nhìn Vương Cẩm Lăng, bốn mắt nhìn nhau, ý nghĩ mà hai người nam nhân trao đổi chỉ có họ mới hiểu.
Cửu Hoàng thúc bái phục Vương Cẩm Lăng, rõ ràng Vương Cẩm Lăng dành tình cảm sâu nặng cho dành cho Phượng Khương Trần, đổi lại là hắn tuyệt đối không thể làm như Vương Cẩm Lăng.
Lùi một bước về vị trí bạn bè, trông có vẻ rất đơn giản nhưng một bước này lại khiến người ta hối hận cả đời!
…
Ba người được đệ tử Cung Huyền Tiêu dẫn đi đến chào tạm biệt Huyên Minh Kỳ. Huyên Minh Kỳ biết bọn họ hôm nay phải đi, cũng biết mình không ngăn cản được, hỏi: “Các người muốn ta cử người đưa các người xuống núi hay tự mình đi.”
Một là đi con đường xuống núi bí mật của Cung Huyền tiêu, hai là tự mình đi giết hết.
“Bọn ta tự đi.” Cửu Hoàng thúc vẫy tay, Huyên Minh Kỳ không hề lề mề, đưa lệnh bài chỉ huy ba mươi nghìn đại quân cho Cửu Hoàng thúc: “Chết một nghìn người, có ba trăm người bị thương, tướng sĩ bị thương đang ở Cung Huyền Tiêu dưỡng thương, bao giờ khỏe ta sẽ trả lại.”
“Đối phương còn có bao nhiêu người?” Như vậy, hắn mới biết mình phải làm gì, mới có thể để lại đây một trăm nghìn người mãi mãi.
Tối qua ba người ngủ rất ngon, Huyên Minh Kỳ lại chiến đấu hơn nửa đêm, sau nửa đêm đối phương vẫn luôn tấn công. Cuối cùng chọc giận Huyên Minh Kỳ, khiến Huyên Minh Kỳ chủ động tấn công. Qua một đêm chiến đấu, người và ngựa của bên đối phương chắc sẽ không quá nhiều.
“Tầm năm mươi nghìn.” Con số này cơ bản cũng không sai.
Chỉ một ngày một đêm mà giết được một nửa người bên đối phương, không thể không nói Cung Huyền Tiêu rất mạnh. Đương nhiên bên Cung Huyền Tiêu cũng thương vong gần bảy nghìn đệ tử.
Vì sao thương vong của Cung Huyền Tiêu lại nhiều hơn thương vong của ba mươi nghìn đại quân Cửu Hoàng thúc?
Rất đơn giản, Huyên Minh Kỳ quá kiêu ngạo, quá kiên cường, lệnh bài chỉ huy ba mươi nghìn đại quân mà Cửu Hoàng thúc đưa cho hắn, hắn cũng sẽ không mang ba mươi nghìn người đi thay. Nếu ba mươi nghìn người chết hết hoặc thương vong nặng nề, vậy nghĩa là hắn không có năng lực.
Huyên Minh Kỳ là người trọng thể diện, thà tự mình chịu khổ cũng không để cho Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng biết cái giá hắn phải trả sau một trận chiến diễn ra.
“Sức chiến đấu của Cung Huyền Tiêu rất mạnh.” Cửu Hoàng thúc không có chút thành tâm nào đánh giá, hắn cảm thấy Huyên Minh Kỳ quá ngớ ngẩn.
Có trong tay ba mươi nghìn đại quân mà còn có người lấy bản thân làm vật tế, thật ngu ngốc.
Đương nhiên, nói Huyên Minh Kỳ ngu ngốc thì có chút quá đáng, phải gọi Huyên Minh Kỳ là chính trực, khí phách. Từ trước đến nay Cửu Hoàng thúc luôn ngưỡng mộ sự quân tử của Vương Cẩm Lăng, bây giờ cũng bắt đầu đánh giá cao sự kiên cường của Huyên Minh Kỳ, thật lòng hắn hy vọng hai người họ vẫn luôn có thể như vậy.