Chương
Là “từ bỏ” mà không phải là “vứt bỏ”, chẳng sợ Vương Cẩm Lăng khó chịu với Cửu Hoàng thúc nhưng hắn cũng nói đúng trọng tâm một câu: Ở điểm này Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đúng thật là giống nhau, trái tim rất nhỏ nên chỉ có thể chứa được một người.
Nhưng Phượng Khương Trần có biết hay không, tim của Vương Cẩm Lăng hắn cũng rất nhỏ. Có lẽ, cả đời này Phượng Khương Trần cũng sẽ không biết. Vương Cẩm Lăng phiền muộn nhìn về phương xa, hắn có chút thất thần.
Đúng lúc này, Phượng Khương Trần lại cúi đầu nhàm chán mà đá đất bên cạnh chân mình, nên không nhìn thấy Vương Cẩm Lăng đang đau buồn.
Phượng Khương Trần đắm chìm trong thế giới của mình mà nghĩ đến đủ loại hình ảnh ở cạnh Cửu Hoàng thúc, nàng hơi ngượng ngùng nói: “Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, chỉ còn lại người bị tình yêu làm cho tổn thương. Sau khi yêu người nam nhân này, ta nghĩ rằng cả đời này của ta đều sẽ không thể yêu thêm một người khác, không thể yêu hắn, ta sẽ mất đi khả năng yêu người khác.”
Không phải “không yêu” mà là “không thể yêu” chỉ thiếu một chữ nhưng ý nghĩa trong lời nói đã khác biệt một trời một vực, Vương Cẩm Lăng hiểu ý của Phượng Khương Trần nhưng chính là bởi vì hiểu nên hắn mới bị tổn thương.
Phượng Khương Trần lại không nghĩ nhiều như vậy, cũng không cho rằng lời nói của mình sẽ tổn thương hắn. Tuy rằng nàng đã sống hai đời, nhưng cả hai cuộc sống của nàng đều cùng một con đường lúc còn đi học thì sẽ là học tập và đi ngủ, sau đó chính là đi làm và đi ngủ.
Ở thế giới tình yêu nàng giống như một đứa trẻ, nàng không biết quá nhiều thứ chỉ biết yêu và không yêu. Lần đầu tiên nàng hiểu được cái gì gọi là yêu chính là khi nàng yêu người nam nhân tên là Đông Lăng Vũ Cửu này.
Người cố chấp như nàng thì vừa động lòng với ai thì đó là cả đời. Cả đời này của nàng không thể không yêu Cửu Hoàng thúc.
Thế gian này có thể đi đâu mới tìm được một người giống như Cửu Hoàng thúc vậy chứ, rõ ràng gian tà lại khiến người khác không thể chán ghét hắn, cũng không thể vứt bỏ được người nam nhân này…
Thế gian này phải đi đâu mới tìm được một nam nhân hiểu nàng, mà lại nguyện ý bao dung tất cả khuyết điểm và cả sự tùy hứng của nàng. Nàng biết bản thân không hoàn mỹ, nhưng không sao cả chỉ cần Cửu Hoàng thúc có thể bao dung nàng là được.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Huyền Tiêu mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nàng tin tưởng có Cửu Hoàng thúc ở cạnh thì nhất định nàng có thể giải quyết được chuyện liên minh sát thủ treo giải kia.
Ở nơi nào đó, có một nam nhân chuẩn bị đi bắt “thê tử chạy trốn” đang nở nụ cười hài lòng. Gương mặt tên ám vệ của Vương gia trắng bệt đến cử động cũng không dám.
Làm một ám vệ lại bị chặn bởi một đám ám vệ khác ở đằng sau, chuyện này quả thực rất nguy hiểm, tên ám vệ của Vương gia cúi đầu nhìn thanh đao đặt trên cổ mình, hắn cảm thấy bản thân thực khổ mà, còn ám vệ của Cửu gia lại đang rất đắc ý.
Tiểu tử à, đau khổ của anh em cũng không phải ăn chùa đâu!
Khụ khụ, nam nhân trong nóng ngoài lạnh này nghe vậy thì cảm thấy thỏa mãn rồi, nên cũng không tiếp tục trốn nữa mà thoải mái từ trên núi đi xuống. Ít nhất khi Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng nhìn thấy thì hắn đang từ dưới chân núi đi đến, nơi hoang vu dã ngoại lại xuất hiện một người có khí thế đại diện cho hoàng cung, suýt thì khiến Phượng Khương Trần bị chói mắt đến mù rồi.
“Cửu Hoàng thúc? Sao ngài đến đây nhanh như vậy? Trận chiến kết thúc rồi sao?” Phượng Khương Trần từ xa nhìn thấy bóng dáng của Cửu Hoàng thúc, thì đã nhấc váy chạy tới, nàng không nghĩ tới Cửu Hoàng thúc sẽ đến nhanh như vậy.
Vương Cẩm Lăng cũng chạy đến chỗ Cửu Hoàng thúc, vừa đến nơi đã nghe Cửu Hoàng thúc nói: “Không có, còn đang đánh.” Nói cách khác trận chiến ở Cung Huyền Tiêu còn chưa kết thúc mà hắn đã chạy đi rồi.
“A…” Phượng Khương Trần lên tiếng, nàng tự trách mà cúi đầu nhận sai trước mặt Cửu Hoàng thúc, nàng không cần nghĩ cũng biết hắn làm vậy là vì nàng.