Chương
Lúc Cửu Hoàng thúc tới thì giữa hai người bọn họ đã không còn chiến tranh lạnh giống như lúc mới đến. Cho nên nàng và Cửu Hoàng thúc ngồi cùng một ngựa, Phượng Khương Trần không cảm thấy Cửu Hoàng thúc làm vậy có gì không đúng cả.
Vương Cẩm Lăng cũng cảm thấy Cửu Hoàng thúc không làm gì sai, nhưng hắn lại có một dự cảm không lành, cụ thể là gì thì hắn không nói ra được.
Cửu Hoàng thúc cũng không cho Vương Cẩm Lăng cơ hội suy nghĩ nhiều, hắn vừa lên ngựa đã vung roi ngựa lên dẫn theo Phượng Khương Trần rời đi. Trước khi rời đi hắn còn cố ý để lại một câu: “Đại công tử, bổn vương và Phượng Khương Trần muốn đi Tây Lăng một chuyến, nếu đại công tử không vội thì có thể đi cùng còn nếu có chuyện vội phải về nhà trước năm mới thì quên đi vậy.”
Lời này bề ngoài là nói cho Vương Cẩm Lăng biết như nào để đến tìm hắn và Phượng Khương Trần, nhưng thật ra là đang nói với Phượng Khương Trần rằng nếu Vương Cẩm Lăng không đi cùng đường với bọn họ, thì chính là trở về Đông Lăng, bởi vì Vương Cẩm Lăng muốn trước năm mới chạy về Vương gia.
Mà lúc này, cuối cùng Vương Cẩm Lăng cũng hiểu rõ cái dự cảm không lành của mình là gì.
Cửu Hoàng thúc làm vậy là lợi dụng xong rồi vứt bỏ hắn lại mà, không muốn cho hắn một đường đi theo đến Tây Lăng cho nên mới đột nhiên dẫn Phượng Khương Trần đi, mà không chờ hắn cùng đi.
“Vô liêm sỉ, lợi dụng xong rồi thì muốn mặc kệ ta tự sống chết sao? Đông Lăng Vũ Cửu, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu, không cho ta đi thì ta càng muốn đi.” Đại công tử ung dung và cơ trí không phát hiện hắn vậy mà bị Cửu Hoàng thúc khơi dậy ý chí muốn tranh giành nghĩa khí.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị sau khi xong việc ở Cung Huyền Tiêu sẽ trước tiên trở về Đông Lăng, những chuyện cuối năm đều làm xong thì ở nhà lại có một đống chuyện đang chờ hắn trở về làm, đây chính là năm đầu tiên hắn làm gia chủ, hắn cần phải làm tốt.
Nhưng lại bị một câu nói của Cửu Hoàng thúc khiến hắn quyết định trước tiên phải dẹp chuyện của Vương gia sang một bên. Cửu Hoàng thúc không hy vọng hắn xuất hiện vậy thì hắn càng muốn xuất hiện, Cửu Hoàng thúc có bản lĩnh thì cưới Phượng Khương Trần về nhà đi!
Nhưng rất nhanh Vương Cẩm Lăng phát hiện…
Hiện thực tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, đợi nửa ngày cũng không thấy ngựa của hắn đến. Lúc này rốt cuộc Vương Cẩm Lăng cũng biết được chỗ nào không đúng rồi.
Ngựa của hắn không thấy đâu mà ám vệ cũng không tìm thấy!
“Đông Lăng Vũ Cửu, cái tên khốn nhà ngươi!” Lúc này, cuối cùng đại công tử ôn hòa cũng nhịn không được mà chửi ầm lên, đáng tiếc Cửu Hoàng thúc đã sớm rời đi xa hoàn toàn không nghe thấy tiếng mắng của hắn.
À… Mà cho dù Cửu Hoàng thúc nghe thấy cũng chẳng để ý tới.
Trên thế gian này có vô số người mắng hắn, hận không thể giết chết hắn. Nếu hắn để ý đến họ thì nhất định hắn sẽ sầu đến chết.
Lúc Vương Cẩm Lăng trở về Vương gia, mà biết tin phụ thân bắt hắn cưới vợ thì phỏng chừng sẽ càng tức giận Cửu Hoàng thúc hơn…
Hận đi, hận đi, hắn không thèm để ý. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ khiến Vương Cẩm Lăng biết rõ cái giá lớn phải trả cho việc dẫn theo Phượng Khương Trần “bỏ trốn”!
Vù vù…
Trời tối, gió lạnh đột ngột, nhiệt độ không khí giảm mạnh, vùng thôn quê không có nơi trú ẩn, đứng ở chỗ này không bao lâu, sẽ bị đóng băng thành gậy băng.
Tuy Vương Cẩm Lăng mặc áo khoác da vô cùng ấm áp, nhưng cũng không chịu nổi ở vùng thôn quê hoang vu lâu như vậy, áo khoác da trên người Vương Cẩm Lăng đã được kéo chặt, vẫn không ngăn được gió lạnh thấu xương.