Chương
“Nàng nói không sai, Vương Cẩm Lăng nên thành thân từ sớm rồi, phụ thân của Vương Cẩm Lăng đã thay hắn chọn thê tử xong xuôi, hắn trở về là có thể thành hôn.” Cửu Hoàng thúc mắt cũng không chớp lấy một cái, nói như vậy đó gọi là điều hiển nhiên nha, Phượng Khương Trần muốn hoài nghi cũng không được.
“Tiểu như nhà nào vậy?” Phượng Khương Trần tò mò hỏi một câu.
“Nàng rất quan tâm sao?”
“Ta chính là tò mò thiên hạ này có nữ nhân nào, gả cho đại công tử mà không cảm thấy thấp kém.” Mỗi ngày đối diện với một khuôn mặt đẹp hơn mình, vậy thật buồn bực biết bao nhiêu, nữ nhân dáng vẻ không đẹp, tuyệt đối không có can đảm để kết hôn với một trượng phu anh tuấn.
“Tò mò cái thì thì trở về Đông Lăng nàng sẽ biết.” Trên thực tế, chính Cửu Hoàng thúc cũng không biết thê tử của Vương Cẩm Lăng sẽ là ai, thực sự hắn không cho rằng Vương Cẩm Lăng sẽ ngoan ngoãn cưới vợ, hắn chỉ là đem Vương Cẩm Lăng trở về Đông Lăng mà thôi.
“Vậy chờ về Đông Lăng đi.” Cửu Hoàng thúc không nói, Phượng Khương Trần cũng không muốn hỏi nhiều, chạy cả một đoạn đường, nàng cũng đã mệt mỏi, Phượng Khương Trần xoay người sang chỗ khác đi trải giường.
Khụ khụ… Thực ra nàng cũng có chút sạch sẽ, nàng thật sự không có dũng khí ngủ, không biết có bao nhiêu người ngủ trên chăn và khăn trải giường, cho nên…
Phượng Khương Trần ôm khăn trải giường và chăn xuống, thay túi ngủ mình mang đến, về chuyện vì sao phải tự mình ra tay, mà không phải nhờ vả Cửu Hoàng thúc?
Ngươi có thể tưởng tượng Cửu Hoàng thúc tôn quý vô cùng lại làm những bộ dáng thô lỗ này sao? Cho nên, Phượng Khương Trần tự mình cam chịu số phận.
Ôi… Tìm được một người đàn ông anh tuấn thì cảm thấy thấp kém rồi, nhưng tìm một người đàn ông cao quý độc nhất vô nhị thì sao?
Khụ khụ… Cửu Hoàng thúc tuy rằng rất yêu thích dáng vẻ của Phượng Khương Trần làm việc, nhưng một nam nhân cứ nhìn nữ nhân của mình làm việc, mà không giúp đỡ, hắn thật sự rất ngượng ngùng.
Cửu Hoàng thúc đứng dậy, liếc mắt nhìn chậu đồng và khăn tắm màu xám trong phòng, do dự một chút, vẫn quyết định không lau tay, hắn thật sự chịu không nổi cái khăn bẩn thỉu kia.
Yếu ớt!
Phượng Khương Trần phủ xong giường, xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Cửu Hoàng thúc, tức giận lẩm bẩm một tiếng, quay đầu lấy ra chiếc khăn trắng mình đã chuẩn bị từ sáng sớm.
Khăn tắm được để trong túi xách, trước khi sử dụng vẫn còn ướt: “Lại đây, ta giúp chàng lau.”
Nhìn về phía Cửu Hoàng thúc vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống, Cửu Hoàng thúc nhíu mày, trong mắt hiện lên một nụ cười, ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho Phượng Khương Trần giúp hắn lau mặt, lau tay.
Nói thật, Phượng Khương Trần căn bản không biết hầu hạ người khác, dùng lực rất mạnh, động tác rất thô bạo, Cửu Hoàng thúc cảm giác mặt mình nóng bỏng đau đớn, nhưng hắn chịu đựng.
Bầu không khí này, làm cho hắn nghĩ đến vợ chồng nhà những người bình thường khác, trong khoảnh khắc là như vậy, Cửu Hoàng thúc cảm thấy trái tim mình ấm áp, ánh mắt chua xót.
Phượng Khương Trần, người phụ nữ hắn chọn có thể ra chiến trường, xuống phòng bếp; tranh đấu vượt qua quyền thần, may được quần áo lụa là, tay trái có thể cứu người, tay phải cũng có thể giết người.
Trong mắt hắn, Phượng Khương Trần không có khuyết điểm, thỉnh thoảng có chút không được tự nhiên, có chút tùy hứng, hắn cũng thấy vui mừng.
Sau khi lau mặt xong, Phượng Khương Trần lại bôi một lớp kem dưỡng da lên mặt Cửu Hoàng thúc, dính quá, khiến Cửu Hoàng thúc cảm thấy rất không thoải mái: “Khó chịu.”