Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 1936

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ta…” Xử trưởng bộ hình ty kinh ngạc nửa giây, đúng lúc này có một vị qua sai của Đại Lý Tự bước lên, quỳ xuống phịch một tiếng: “Đại nhân, Huyết Y Vệ đưa hai nhân chứng tới, có thể chứng minh tối hôm qua Phượng Khương Trần dẫn người xông vào Huyết Y Vệ, cướp Tôn Tư Hành đi.”

Nhân chứng?

Vậy mà Huyết Y Vệ này lại tìm được nhân chứng ở đây ngay lúc này, đúng là quanh co, vụ án này càng ngày càng thú vị rồi. Nhân chứng Huyết Y Vệ đưa đến lúc này chắc hẳn có thể cắn được Phượng Khương Trần, nếu không Huyết Y Vệ cũng sẽ không đưa người lên, tránh cho mất mặt.

Thế cục đột nhiên nghịch chuyển, chuyện này không chỉ làm xử trưởng bộ hình ty khiếp sợ, ngay cả Phượng Khương Trần cũng ngây người, nàng vất vả lắm mới dựng được cục diện này, lúc sắp thắng lại bị hai tên nhân chứng không thể hiểu được này làm rối lên, lúc này nàng cũng không cách nào thay đổi được.

Vẫn là câu nói kia, hiện thực không bao giờ thay đổi do ý muốn của con người, là một người trong bộ tư pháp công chứng, Đại Lý Tự Khanh không thể từ chối không để nhân chứng lên công đường được.

“Dẫn tới đây.” Đại Lý Tự Khanh nói.

“Vâng.”

Quan sai lui ra, rất nhanh đã mang theo ba nam nhân tiến lên, trong ba nam nhân này Phượng Khương Trần chỉ biết một người, người kia là hộ vệ của Phượng phủ, là một trong những hộ vệ Địch Đông Minh đưa cho nàng, tối hôm qua cũng tham dự vụ cướp Tôn Tư Hành ra,

Không ngờ đối phương lại là kẻ phản bội, nhân chứng lúc này Huyết Y Vệ đưa ra đúng là rất có phân lượng, có lẽ hai người kia cũng không đơn giản.

Trong lòng Phượng Khương Trần trầm xuống, vô cùng lo lắng ba người này sẽ vạch trần nàng nói dối, nhưng trên mặt Phượng Khương Trần vẫn không thể hiện ra, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba người này một cái, vẫn vững như Thái sơn, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Chỉ cần nàng cắn chặt lí do hôm qua mình ở trong Cửu vương phủ là được, còn những chuyện khác, nàng không để vào mắt.

Hai mắt xử trưởng bộ hình ty và người của Thuận Ninh Hầu phủ dường như lập tức sáng ngời, ý cười trong mắt không che giấu được, bầu không khí trong công đường lúc nào rất quỷ dị.

Đại Lý Tự Khanh cũng thu hết sóng ngầm mãnh liệt trên công đường vào hết trong mắt, nhưng chuyện này liên quan gì đến hắn ta, Đại Lý Tự Khanh chậm rãi bày ra quan uy: “Dưới công đường là người nào?”

Thật vất vả với kiểm soát được tiết tấu thẩm án, sao Đại Lý Tự Khanh có thể mặc kệ để những người này làm loạn được, nếu mấy người muốn làm loạn trên công đường, Đại Lý Tự Khanh thật sự không có năng lực ngăn bọn họ lại, đến lúc đó người mất mặt cũng chỉ có Đại Lý Tự Khanh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tiểu nhân là hộ vệ của Phượng phủ, Minh Điển.” Người Phượng Khương Trần biết kia vội vàng quỳ xuống nói tên họ của mình, hai người kia cũng quỳ xuống, hai người này là lính quèn thủ ở cửa thành tối hôm qua.

Phượng Khương Trần nghe thấy thân phận hai người này thì khóe môi nhẹ cong lên, lộ ra nụ cười sáng tỏ, khẽ che đi, giấu sự trào phúng và đồng tình trong mắt.

Huyết Y Vệ đúng là có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể đào được ba người, nàng không biết hai tên lính quèn này sao lại đến làm nhân chứng cho Huyết Y Vệ, nhưng nàng có thể khẳng định, hai tên này sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, chuyện đêm qua, Hoàng Thượng sẽ không cho phép ai tiết lộ ra ngoài.

Đương nhiên, những chuyện này đều không liên quan đến nàng, chuyện hiện tại cần phải làm là nghe ba người này nói thế nào, đúng là không làm Phượng Khương Trần thất vọng, hộ vệ Minh Điển của Phượng phủ mồm miệng lanh lợi kể hết chuyện tối hôm qua, bao gồm những tiểu tiết nhỏ cũng nói ra, thậm chí để lộ cánh tay bị thương của mình.

“Đại nhân, những lời tiểu nhân nói là thật, đêm qua tiểu thư mang chúng ta đến đại lao Huyết Y Vệ cướp người, còn nói cứ đánh mạnh tay, chỉ cần không đánh chết người, chuyện này sẽ do nàng chịu trách nhiệm, nếu đại nhân không tin, có thể đến Phượng phủ điều tra, Phượng phủ có không ít hộ vệ đang bị thương.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio