Chương 1926 Đại Lý Tự Khanh ngồi trên cao muốn tìm lại cảm giác tồn tại của mình nên tìm kinh đường mộc nãy giờ chưa cần dùng đến, đập mạnh một cái. Bang… âm thanh lạnh lùng này rốt cuộc cũng làm mọi người sợ tới mức hoàn hồn, người nhát gan đều run lên một cái, còn lại đều mở to hai mắt nhìn về phía Đại Lý Tự Khanh, thật sự muốn hỏi một câu, đại nhân đang muốn làm gì thế? Đáng tiếc không ai hỏi câu này. Đại Lý Tự Khanh rất vừa lòng, thân là chủ thẩm trong vụ này, hắn ta mới là người nên được vô số người chú ý, Đại Lý Tự Khanh nhìn Phượng Khương Trần đứng dưới công đường không hề có dấu hiệu định hành lễ thì cực kì bất mãn, tiếp tục goc một cái làm công đường kinh sợ, vô cùng uy nghiêm nói: “Đứng dưới công đường là người nào?” Nơi này là công đường của Đại Lý Tự, mặc kệ các ngươi là ai, cho dù có nở mày nở mặt bao nhiêu ở hoàng thành, nhưng tới Đại Lý Tự cũng phải trả lời câu hỏi này của Đại Lý Tự Khanh hắn. “Thần nữ Phượng Khương Trần.” Phượng Khương Trần hơi chần chừ một chút, sau đó vẫn quyết định nhận phong thưởng Hoàng Thượng ban cho,chứ không phải nói dân nữ. “To gan, gặp quan sao lại không quỳ.” Đại Lý Tự Khanh không phải nhằm vào Phượng Khương Trần, nhưng khi Phượng Khương Trần thật sự lên sân khấu, chuyện này đúng là khiến hắn ta hơi hoảng hốt. “Quỳ sao?” Phượng Khương Trần nhìn lướt qua những người trên công đường, ngoài Đồng Dao ra thì tất cả mọi người đều đứng: “Đại nhân, người muốn thần nữ quỳ xuống, vậy hai vị đại nhân này thì sao?” Phượng Khương Trần không thèm để ý đến chuyện quỳ hay không, nhưng nàng lại quan tâm đến chuyện bị đối xử khác nhau, người của Huyết Y Vệ và Thuận Ninh Hầu phủ không quỳ, vậy Trung Nghĩa hầu phủ như nàng việc gì phải quỳ, dù sao nàng vẫn là nữ chủ nhân của Trung Nghĩa hầu phủ, thân phận còn cao quý hơn hai người này. “Phượng Khương Trần, bản quan dù sao cũng có chức vị, gặp quan tất nhiên không cần quỳ, hôm nay bản quan tố cáo người, ngươi là nghi phạm tất nhiên phải quỳ xuống.” Đại Lý Tự Khanh không nói gì, xử trưởng của hình tư Huyết Y Vệ kia đã âm hiểm nói. “Không sai, bọn ta đều là quan lại, Phượng cô nương ngươi có cái gì? Ngươi có tư cách gì đánh đồng với bọn ta.” Tụng sư của Thuận Ninh Hầu phủ cũng bắt đầu phụ họa, thật sự đủ kiêu ngạo. Tư cách sao? Phượng Khương Trần nhẹ cong khóe môi, trào phúng cười một tiếng, Tống trạng sư thấy thế thì sợ Phượng Khương Trần làm xằng bậy, vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhỏ bên cạnh Phượng Khương: “Phượng cô nương, theo luật pháp của Đông Lăng, trừ phi có viên chức, nếu không gặp quan đều phải quỳ xuống.” Hắn ta đang nhắc nhở Phượng Khương Trần đừng để ý đến thua thiệt trước mắt, quỳ một cái cũng không mất miếng thịt nào. “Vậy sao? Luật pháp Đông Lăng nào có quy định Phượng Khương Trần ở trong công đường thấy quan phải quỳ chứ?” Phượng Khương Trần đang biết roc mà còn cố hỏi, Đại Lý Tự Khanh lại cho rằng nàng không biết, lấy luật pháp ra đọc từng chữ từng chữ cho Phượng Khương Trần nghe. Dựa theo chuyện này, cho dù Phượng Khương Trần là đại tiểu thư của Trung nghĩa hầu, dù là người bị hại cũng phải quỳ xuống. “Phượng cô nương, trên công đường phải hành sự theo quy định, ngươi vẫn không quỳ sao.” Ria mép của Đại Lý Tự Khanh bắt đầu nhếch lên, ngay cả những bá tánh đứng bên ngoài cũng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý kia. Mấy dân chúng vây xem bắt đầu ồn ào bàn tán, muốn xem Phượng Khương Trần giải quyết thế nào, quỳ hay không quỳ đây, trong mắt mọi người, dân quỳ gối trước quan là chuyện đương nhiên từ trước tới nay, Phượng Khương Trần không quỳ khiến mọi người không hiểu nổi.