Rốt cục biết rõ nguyện vọng của Bộ Thời Nhận là gì Quản Lăng hiện tại rất thả lỏng.
Nguyện vọng chính là ở bên nhau, đây quả thực là rất đơn giản, ở bên nhau liền ở bên nhau thôi, dù cho mỗi ngày ba ba ba cậu cũng không ngại, kế tiếp chỉ phải chờ tới độ hắc hóa của Bộ Thời Nhận tăng tới % sau đó cậu liền có thể an toàn thoát khỏi thế giới hủy tam quan này, cậu quả nhiên là thông minh nhất, ha ha.
Hệ thống: ha ha, thiếu niên, cậu thật là quá ngây thơ rồi.
Vốn nghĩ đến lấy tốc độ hắc hóa lúc trước của Bộ Thời Nhận đến xem, không đến hai ngày Quản Lăng là có thể an tâm công lược xong Bộ Thời Nhận, đạt tới kết cục sinh mệnh đại viên mãn.
Nhưng mà đợi qua ba ngày sau, Quản Lăng phát hiện cậu sai rồi.
Ba ngày này tới nay, Quản Lăng là từ sáng đến tối đều đứng trong ký túc xá, trừ bỏ lúc ra ngoài ăn cơm đều là một tấc cũng không rời làm bạn bên cạnh Bộ Thời Nhận, chỉ sợ Bộ Thời Nhận không hài lòng một cái liền cho rằng mình không muốn ở bên hắn mà làm cho nhiệm vụ thất bại.
Mà Bộ Thời Nhận cũng tựa hồ là dần dần tin Quản Lăng thật lòng, chậm rãi khôi phục bộ dáng lúc còn sống, một con quỷ nam rửa tay nấu canh, mỗi ngày trừ bỏ ở trong ký túc xá cùng Quản Lăng ba ba ba, chính là giúp Quản Lăng sửa sang lại ký túc xá, dọn dẹp bát đũa.
Mà Quản Lăng làm, chính là thổ lộ, vuốt lông, đút ăn, đương nhiên, thức ăn để đút chính là cậu, ha ha.
Về phía trường học thì bởi vì nguyên nhân đặc biệt cho nên cũng không ngăn lại hành vi trốn học nghiêm trọng này của Quản Lăng, ngược lại là bỏ mặc cậu một mình đứng trong ký túc xá, ngay cả cảnh quan xuất hiện ngay từ đầu kia trong vòng ngày này cũng không lộ diện.
Vì thế cứ như vậy qua ba ngày sau, Quản Lăng cái gì cũng mặc kệ được nuôi mập lên một vòng, sau đó vào một lúc nào đó, cậu đột nhiên hoảng sợ phát hiện, độ hắc hóa của Bộ Thời Nhận, tựa hồ không tăng?!
Không sai chính là không tăng, hình như là từ sau khi cậu ngày đó thổ lộ với Bộ Thời Nhận, độ hắc hóa của Bộ Thời Nhận hoàn chỉnh đứng ở mức %, không có một chút xu thế tăng lên.
Quản Lăng quả thực muốn rơi lệ.
Đây đều là vì cái gì, cậu mấy ngày nay đút ăn đều tính là cái gì?! Thật vất vả biết rõ nguyện vọng của Bộ Thời Nhận kết quả mày lại nói cho tao biết độ hắc hóa của hắn không tăng, đây thật sự không phải cmn là đang hố tao sao!
Rơi lệ đầy mặt lật xem sổ tay công lược, Quản Lăng hai mắt nhìn chằm chằm con số % kia, hận không thể tự mình ra trận đổi số đó thành %.
“Đinh, người chơi tôn kính, tùy ý hủy hoại sổ tay công lược sẽ bị trừng phạt đó nha.”
Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết!
“Quản Lăng?”
Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai, trên tay Bộ Thời Nhận cầm cà mèn vừa rửa sạch, có chút nghi hoặc nhìn Quản Lăng ngồi yên bên giường.
Thong thả ngẩng đầu lên, Quản Lăng có chút mê mang nhìn Bộ Thời Nhận tựa hồ là từ bên ngoài trở vệ, sau đó làm tầm mắt chuyển qua cà men trong tay Bộ Thời Nhận, sợ tới mức trực tiếp từ trên giường nhảy xuống.
“Anh anh anh, anh đi ra ngoài!” Lắp bắp chỉ vào Bộ Thời Nhận, Quản Lăng hoảng sợ nói.
Hơi hơi nhíu nhíu mi, Bộ Thời Nhận đặt cà men trên bàn, đáp: “Ừ, anh ra ngoài giúp em rửa cà men, nó mấy ngày rồi cũng không chà.”
Mặt dày không khỏi đỏ lên, Quản Lăng lúng túng khụ khụ, thật cẩn thận nói: “Ấy là, không có ai thấy anh đi?”
“Không có.” Hai tròng mắt híp lại, Bộ Thời Nhận khẽ cười nói.
Hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, Quản Lăng vừa mới chuẩn bị ngồi trở lại trên giường, chỉ thấy khóe môi Bộ Thời Nhận chậm rãi nở ra nụ cười quỷ dị.
“Anh không có hiện ra thân hình, bọn họ đương nhiên không thấy anh, chỉ là bị cà mèn dọa mà thôi.”
Cúi đầu cười, Bộ Thời Nhận để sát vào bên tai Quản Lăng, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, anh cũng đâu có giết họ đâu.”
Quản Lăng: “…”
Vì thế ngày hôm sau, câu chuyện ma quái ở bồn rửa mặt ở ký túc xá nam truyền khắp toàn bộ trường học.
Không biết là có ai trí nhớ tốt như vậy, nói cái cà mèn ma quái kia thoạt nhìn hình như là Quản Lăng dùng để đựng cơm, tuy rằng nó đã thật lâu không xuất hiện qua.
Sau đó đương nhiên, mọi người lại liên hệ lại mấy án kiện tử vong lúc trước cùng với chuyện ma quái lần này, sau đó, Quản Lăng lại được mời đến phòng tối nhỏ làm khách.
Trước khi ra khỏi ký túc xá, Quản Lăng ngàn vạn lần dặn dò Bộ Thời Nhận ngàn vạn lần không được đi ra ký túc xá, cũng đừng tùy tiện đem đồ của cậu đi rửa, vạn nhất bị cảnh sát phát hiện sau đó mời cao nhân gì đó đến liền xong rồi pla pla pla…
Trong đôi mắt ám sắc chợt lóe rồi biến mất, thân thiết vuốt ve vành tai Quản Lăng, thanh âm Bộ Thời Nhận mềm nhẹ giống như nỉ non, “Chỉ cần chúng ta vĩnh viễn bên nhau, sẽ không sao nữa.”
Nghĩ đến Bộ Thời Nhận nói là nguyện vọng của hắn, Quản Lăng hiểu gật gật đầu, lại vuốt vuốt lông cho Bộ Thời Nhận, sau đó sải bước đi ra ký túc xá.
Trong phòng tối nhỏ, Lý cảnh quan từng gặp qua một lần lạnh như băng theo dõi thằng nhóc đã từng phun nước mũi đầy mặt hắn.
Vô cùng đoan chính ngồi trên băng ghế nhỏ, Quản Lăng thầm xoa xoa tay liếc nhìn Lý cảnh quan, nhìn xem lần này, ông như thế nào hống mi thành tra tra!
Lý cảnh quan cao lãnh như trước cài cúc áo cuối cùng trên cổ áo, găng tay trắng trong tay sáng lên.
Ngón tay gõ nhẹ trên bàn một chút, Lý cảnh quan híp híp mắt, hỏi: “Bạn học Quản Lăng, chuyện lần trước cậu còn chưa giải thích rõ ràng, lần này liền xảy ra chuyện như vậy nữa, như vậy, tôi hi vọng bây giờ, cậu có thể cho tôi lời giải thích hoàn hảo.”
“Nói trước, tôi không thích nghe lời vô nghĩa.” Ngón tay hơi hơi dừng lại, Lý cảnh quan nhiễu tới phía trước bàn, giấy bút dùng để phá án cầm trên tay, trầm giọng nói: “Được rồi, nói đi.”
Hơi hơi cúi đầu, Quản Lăng lúc này một khắc không ngừng đem hình tượng của Lý cảnh quan đối lập với game yêu đương trong đầu mình, cắt bỏ, sau đó một khắc khi Lý cảnh quan dứt lời, cậu rốt cục tìm được một khuôn mẫu tốt.
Hoàn hảo là cậu lúc trước bởi vì đặc biệt mê mấy em gái mặc đồng phục mà mua một loại game yêu đương huyền nghi chơi, mà cảnh sát bị em gái công lược bên trong kia giống như Lý cảnh quan này, thoạt nhìn có chút tí cao lãnh như vậy.
Cảnh sát thôi, thích kiên cường một chút, bướng bỉnh một chút, tốt nhất còn có một chút tao ngộ bi thảm có thể kích phát mong muốn bảo vệ, tuy rằng nói cậu không cần làm cho cảnh quan này thích cậu, nhưng ít ra, vẫn là có thể thả lỏng cảnh giác của hắn với mình.
Cảnh sát ngu xuẩn a, tiếp nhận lừa gạt hoàn mỹ của đại Quản Lăng ta đi!
Hơi hơi nâng mắt lên, Quản Lăng không sợ hãi chống lại cặp mắt khôn khéo rét lạnh của Lý cảnh quan, trào phúng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi hi vọng trước khi anh nghe lời đồn này, có thể trước hảo hảo điều tra một chút rồi nói sau.”
Mày nhíu lại, Lý cảnh quan híp mắt đạo: “Có ý gì?”
Thong thả đứng dậy, trong mắt Quản Lăng làm như hàm chứa một chút oán giận, làm toàn bộ thân mình đều run nhè nhẹ lên, “Tôi không có vấn đề gì với việc này, tôi căn bản, căn bản không thương tổn qua bất kì ai!”
Hai tay nắm lại hai bên thân thể, kích động run rẩy, hốc mắt Quản Lăng ửng đỏ, trong mắt màu đen thẫm càng hàm chứa đau thương không được ai tin tưởng, “Tôi ở trường học này rất bị người xa lánh, Bộ Thời Nhận là bạn tốt duy nhất của tôi, trừ bỏ cậu ta, không có bất kì ai tin tưởng tôi, muốn quan tâm tôi.”
Hốc mắt càng đỏ lên, trên mặt trắng nõn của thiếu niên phiếm đỏ ửng, làm như đang cố nén ý muốn khóc.
“Tôi căn bản là chưa từng nói qua mấy câu với Bào Huy, cũng không biết cậu ta thích tôi, cậu ta luôn luôn có địch ý với Bộ Thời Nhận, nếu như sớm biết rằng tất cả chuyện này sẽ phát sinh, tôi nhất định sẽ không, sẽ không đi đến gần cậu ta.”
Tiếng nức nở rất nhỏ dần dần vang vọng bên trong, Quản Lăng ngồi xổm một chút, run run nức nở, “Bộ Thời Nhận đã chết tôi cũng đau lòng, tôi cho tới bây giờ vốn không có bạn bè, phản ứng thần kinh của tôi lại chậm chạp, không làm ra biểu tình, chỉ có Bộ Thời Nhận nguyện ý nói chuyện với tôi, nhưng mà, nhưng mà cậu ấy đã chết, tôi ngay cả biểu tình đau lòng cũng không làm được!”
Tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hóa thành nhỏ giọng nghẹn ngào, Lý cảnh quan có chút khiếp sợ nhìn thiếu niên ngồi trên mặt đất, giống như muốn phát tiết tất cả đau thương và oán giận, trong mắt lạnh như băng, một tia vỡ toang mở ra.
Chậm rãi đứng dậy, Quản Lăng hơi hơi cúi đầu, hờ hững nói: “Tôi không biết cà mèn của tôi vì sao lại xuất hiện ở bồn rửa mặt, từ sau khi đánh mất trong phòng học, ta đã thật lâu cũng chưa thấy qua nó.” Mím chặt môi,
Tựa hồ là không biết nên khuyên giải an ủi thiếu niên vô cùng đau lòng này như thế nào, Lý cảnh quan có chút lúng túng đặt giấy bút lên bàn, sau khi dừng vài giây trước người Quản Lăng, thong thả tháo găng tay phải xuống.
Một tay vỗ nhè nhẹ bả vai Quản Lăng, Lý cảnh quan thấp giọng nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra cho tốt, tôi rất xin lỗi, nhưng thân là cảnh sát, tôi cũng không thể không nói rõ về việc này.”
“Cậu về trước đi, sau khi điều tra xong, như quả thật là giống như cậu nói, như vậy tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng với trường học.”
Đeo tốt găng tay, thanh âm Lý cảnh quan lạnh lùng nói: “Được rồi, hiện tại cậu có thể ra ngoài.”
Mím mím môi, Quản Lăng khẽ lên tiếng, quay người đi ra ngoài cửa.
Một đường mặt kéo căng về tới ký túc xá, Quản Lăng dừng trước cửa ký túc xá một lát, kìm lòng không được có chút cảm thán.
Nhân sinh a, thật là…
“Rầm!” Một tiếng, của ký túc xá bị mở mạnh ra, Bộ Thời Nhận vẻ mặt mỉm cười tựa vào cạnh cửa, trần như nhộng nghênh đón cậu trở về.
Đờ mờ quỷ điểu không thể tùy ý chuồn a đại ca!!!
Lại bị dọa đến mặt đầy máu, Quản Lăng một cái bước xa tiến vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu lại.
Nhưng mà còn không chờ Quản Lăng mở miệng, cánh tay Bộ Thời Nhận cản lại, đã dán chặt cậu lên người mình.
“Quản Lăng, mắt em sao lại đỏ như thế?” Ngón tay thương tiếc cọ xát khóe mắt Quản Lăng, Bộ Thời Nhận mềm nhẹ hôn lên đôi mắt đỏ ửng kia, chậm rãi mút.
Có chút ngơ ngác nhìn Bộ Thời Nhận, qua hồi lâu Quản Lăng cuối cùng mới phản ứng lại, một chưởng đẩy Bộ Thời Nhận ra!
Sắc mặt mạnh mẽ trầm xuống, đôi mắt Bộ Thời Nhận vừa hiện ra một tia âm lãnh, chỉ thấy Quản Lăng vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Cảnh sát bị em đuổi đi, không ai phát hiện ra anh!” Ưỡn ngực nhỏ lên, Quản Lăng vui rạo rực nói.
Thần sắc ngẩn ra, Bộ Thời Nhận tinh tế đánh giá biểu tình trên mặt Quản Lăng, trong con ngươi, dần dần nảy lên một cỗ chiếm hữu cùng mê luyến không thể đè nén.
Từng chút từng chút lại lần nữa ôm chặt, Bộ Thời Nhận có chút hưng phấn vuốt ve cổ Quản Lăng, vô cùng sung sướng gợi lên khóe môi, cúi đầu nở nụ cười.
“Ừ, anh biết.”