Quản Lăng chán đến chết đi dạo trên đường, hiện tại thời gian còn sớm, về trường học lại không có gì có thể làm, huống hồ vừa mới ở trên giao thông công cộng trải qua cũng làm cho cậu sinh ra một tia mâu thuẫn.
Tuy rằng quá trình có thể nói là hưởng thụ, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cậu còn là một thẳng nam đích thực hàng thật giá thật, bị nam nhân ấy ấy cái gì, nghĩ như thế nào cũng hậm hực được chứ!
Nơi này cách phố game hẳn là còn có chút lộ trình, nhưng Quản Lăng vốn cũng sẽ không có hứng mua game, bị cảnh quan kia từ trên xe kéo xuống sau đó liền càng lười đến đó.
Vì thế, Quản Lăng nội tâm hậm hực nhu cầu cấp bách trị liệu đang tự hỏi trong chốc lát, giương mắt xem xét xem xét một nhà ăn cách đó không xa, quyết định dùng thức ăn để trấn an tâm linh bị thương của mình.
Nhưng khi Quản Lăng đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ, một cảm giác quái dị rất nhỏ đột nhiên từ trong lòng cậu xẹt qua.
Bởi vì Quản Lăng từ nhỏ tính cách liền có chút hướng nội tối tăm, sau khi đi học không ít bị người nghị luận cười nhạo, bởi vậy tạo thành Quản Lăng thần kinh mẫn cảm, mà còn bài xích tiếp xúc với người khác.
Về phương diện khác, thần kinh mẫn cảm cũng để Quản Lăng càng để ý nhất cử nhất động của người chung quanh, nói cách khác, khi ánh mắt người khác dừng lại tại trên người cậu hàm chứa cảm xúc nàod ó, Quản Lăng sẽ gặp có cảm giác mà còn theo bản năng tâm sinh cảnh giác giống như chim sợ cành cong.
Loại tình huống này đến lên khi đại học tuy rằng đã khá nhiều, nhưng vẫn sẽ làm Quản Lăng có phản ứng với tầm mắt của người khác.
Mà ngay vừa nãy, Quản Lăng rõ ràng cảm nhận được có người đang nhìn chăm chú vào cậu, cứ việc ánh mắt kia có lẽ cũng không ác ý, nhưng loại mơ hồ không rõ ý tứ hàm xúc cũng để cậu dâng lên vài phần không được tự nhiên khó nói thành lời.
Quản Lăng có thể khẳng định người nọ quen biết cậu, dù sao cũng không có ai lại vô duyên vô cớ ở trên đường nhìn chăm chú một người xa lạ, trừ phi người nọ là một tồn tại cực kỳ làm người chú mục, nhưng Quản Lăng tự nhận là trên người cậu cũng không có loại tính chất đặc biệt này.
Như vậy vấn đề đến đây, ngày đầu mới vừa lên đại học, ai sẽ quen biết cậu? Bạn học trước kia? Nhưng họ nhìn thấy mình cũng coi là không thấy không phải sao, hoặc là nói…
Trong đầu chợt lóe, Quản Lăng đột nhiên ý thức được cái gì.
Chẳng lẽ là bạn cùng phòng thoạt nhìn có chút bệnh xà tinh của cậu?!
Vừa nghĩ tới bạn cùng phòng vừa tới liền đuổi cậu ra ký túc xá, Quản Lăng liền không nhịn được lòng đầy đờ mờ, nếu thật sự là hắn, vẫn là làm bộ như không biết thì tốt.
Hơn nữa người nọ tựa hồ cũng chỉ là nhìn xem, cũng không có ý tứ tới đây.
Nghĩ như vậy, Quản Lăng rõ ràng quyết định chú ý không hề để ý tới tầm mắt này, chỉ toàn tâm toàn ý đi đến phía trước.
Nhưng mà chủ nhân tầm mắt kia tựa hồ không tính toán liền buông tha cậu như vậy, không chỉ có ánh mắt như bóng với hình kề sát trên người Quản Lăng, cũng vào một khắc Quản Lăng sắp tiếp cận nhà ăn, làm ra hành động.
Vì thế, khi Quản Lăng một cước bước vào cửa nhà ăn, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
“Quản… Lăng…”
Ngón tay run lên, Quản Lăng đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt cả người liền cứng ngắc tại chỗ.
“Lý, Lý cảnh quan?!”
Đúng vậy, đôi mắt này đen trắng rõ ràng, lạnh lùng cấm dục mà còn có khuôn mặt y hệt bạn cùng phòng của mình, thanh niên trước mắt gọi lại mình, đúng là Lý cảnh quan vừa nãy đưa Quản Lăng lên xe bay.
Nhất thời, Quản Lăng chột dạ thành một cái hố đen.
Trách không được cứ cảm giác có người nhìn cậu, tám phần là Lý cảnh quan không cẩn thận thấy được mình rõ ràng bị đưa lên xe lại đột nhiên xuất hiện ở trên đường, lúc này mới tâm sinh nghi hoặc quan sát chốc lát, hiện tại bỏ chạy đến xác định thân phận.
Mẹ nó sớm biết rằng liền làm bộ như không biết, liền nói mình là Quản Nhất anh trai Quản Quyển là được, loại cảm giác bị bắt tại chỗ quả thực không quá thích a!
Nội tâm hối hận vô cùng, Quản Lăng sau khi lên tiếng liền nhanh mím đôi môi, rũ xuống con ngươi không dám nhìn Lý cảnh quan.
Bởi vì quá mức khẩn trương, bởi vậy Quản Lăng cũng xem nhẹ một chuyện, vị Lý cảnh quan này gọi cậu là Quản Lăng, dưới tình huống cậu rõ ràng báo cho sai tin tức lại gọi ra tính danh chân chính của cậu.
Mà vị Lý cảnh quan kêu lên tính danh chân chính cậu cậu rõ ràng có một loại biến hóa nói không nên lời.
Hai mắt hắn như trước tối đen mà hơi mang nhu hòa, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi đen này, lại giống như chôn dấu một cỗ dục vọng cực lực đè nén, giống như hơi mù từ từ lan tràn, khiến người hoảng mắt kinh tâm.
Người này, so với Lý cảnh quan vừa nãy, thêm vài phần khí tức nguy hiểm làm người ta nổi da gà, lại bị bề ngoài vô hại mà tinh xảo che dấu hơn phân nửa.
Hắn không phải Lý cảnh quan, hoặc là nói, hắn là một nhân cách khác bên trong thân thể mà Lý cảnh quan ở, một trong số sáu người.
Nếu Quản Lăng cẩn thận quan sát trong chốc lát, cậu có lẽ có thể cảm giác được cái gì, nhưng tiếc là, Quản Lăng lúc này cả người đều bày ra một loại trạng thái lo sợ bất an, lại làm sao dám lộ liễu đối diện Lý cảnh quan.
Nhưng mà không biết là nguyên nhân gì, vị “Lý cảnh quan” đổi nhân cách này cũng không có đi sửa đúng lời Quản Lăng, ngược lại là công khai đeo thân phận Lý cảnh quan cùng Quản Lăng đáp lời.
“Muốn đi ăn cơm?” Mềm nhẹ mở miệng, “Lý cảnh quan” ánh mắt khó lường nhìn Quản Lăng, cũng đem tầm mắt chuyển qua tiền Quản Lăng nắm chặt trong tay.
Đó là tiền xe Lý cảnh quan vừa lưu lại.
Thân mình run lên, Quản Lăng giữa ánh chớp đá lửa trong đầu đột nhiên toát ra một ý tưởng cực kì thông minh, vội vàng thuận thế đáp: “Đúng, vừa rồi đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, Lý cảnh quan cũng tới dùng cơm đi ha ha a.”
Đúng vậy! Cậu là bởi vì đói bụng, cho nên mới từ trên xe taxi xuống tìm cơm ăn, cứ như vậy cậu chưa có trở về trường học mà lại xuất hiện ở đây chỉ là một chuyện đương nhiên.
Loại trả lời này quả thực thông minh đến thiên lý khó chứa a được hông!
“Lý cảnh quan” cũng không trả lời, chỉ là như có điều suy nghĩ mà theo dõi cậu, một bên mày hơi hơi nhướn.
Bị ánh mắt này nhìn xem thấp thỏm không thôi, Quản Lăng run run rẩy rẩy mở miệng nói: “Nếu không, Lý cảnh quan anh muốn ăn cái gì, tôi có thể mời khách.”
Quản Lăng trên thực tế vẫn là có vài phần hảo cảm với vị Lý cảnh quan này, dù sao ngài cảnh quan này ở tình huống nào đó mà nói coi như cũng có giúp đỡ cậu, nhưng cậu đối với vị cảnh quan này lại có thể nói là không có một câu lời nói thật.
Vì thế mà phá lệ, Quản Lăng trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên vài phần áy náy, vả lại chột dạ chiếm phần lớn, liền muốn mời cảnh quan đây ăn bữa cơm, coi như là báo ân.
Cảm thấy ý tưởng này vẫn là khả thi, mặt than nhìn “Lý cảnh quan”, Quản Lăng hợp thời biểu đạt ra chờ mong cùng thiện ý của mình, cũng thuận tay đẩy mạnh mình vào hố sâu không đáy.
Ý vị thâm trường mà nhìn Quản Lăng, lúc này “Lý cảnh quan” cũng không phải trầm mặc nữa, mà là hơi hơi mở miệng, thanh âm khàn khàn nói: “Vậy cám ơn cậu.”
Ngữ khí dài, không có phát giác bất luận cái gì khác thường, Quản Lăng cả người thoải mái bước vào nhà ăn, tìm vị trí trong góc phòng ngồi xuống, đặt thực đơn điện tử trước mặt “Lý cảnh quan”.
Tùy ý nhìn lướt qua thực đơn, “Lý cảnh quan” liền không có hứng thú mở mắt, hướng Quản Lăng ý bảo nói: “Chọn cậu thích ăn, tiền không đủ tôi chi.”
Nhất thời, Quản Lăng trong lòng dâng lên một tia cảm giác kỳ quái.
Lúc này vẫn là một bạn nhỏ thẳng nam thuần khiết Quản Lăng cũng không hiểu loại tâm tình bị bá đạo tổng tài bao dưỡng này, chỉ cho là cảm giác hưng phấn khi nghe được mình không cần mời khách thôi.
Đương nhiên tuy rằng được một câu nói như vậy, Quản Lăng cũng không có đại khai sát giới, mà là chọn mấy món ăn bình thường, sau khi nghiêm túc tính toán một chút tiền sổ, mở miệng nói: “Không sao, mấy món đó cũng không phải quá mắc.”]
Dù sao Quản Lăng xem ra, nếu là mình mở miệng, vậy không thể để cho người khác trả tiền, hơn nữa nhà ăn này giá cả còn ở trong phạm vi cậu thừa nhận, hơn nữa trong tay cậu còn có tiền xe Lý cảnh quan đưa, chi tiền cơm của hai người vẫn dư dả.
Đồ ăn được chọn rất nhanh đã được bưng lên, nhìn trên bàn này tình huống món rau thịt nhiều, Quản Lăng mảy may không đỏ mặt đem mâm rau thịt bỏ ở trước mặt mình, cũng đưa cho “Lý cảnh quan” một chén cơm.
Mà này, đổi lấy “Lý cảnh quan” kinh ngạc thoáng nhìn.
Bởi vì trên bàn chỉ có một chén cơm, nhưng mà Quản Lăng cho hắn.
“Cậu không đói bụng?” Nâng ngón tay gõ cạnh bát, “Lý cảnh quan” nghi hoặc nói.
“Không có việc gì, kỳ thật tôi thích ăn cơm.” Hữu ý vô ý liếc liếc bát cơm kia, Quản Lăng cầm lấy chiếc đũa nhìn chăm chú mâm rau thịt.
Dùng cơm lấp đầy bụng có thể gọi món ăn ít ha ha a.
Đúng vậy Quản Lăng là cố ý, nếu cậu mời ăn cơm vậy như thế nào cũng không thể bạc đãi mình không phải sao?
Mặt không đổi sắc mừng thầm, Quản Lăng ám chà xát chà xát vươn chiếc đũa của mình ra.
Nhưng thực hiển nhiên, suy nghĩ của Quản Lăng, vị “Lý cảnh quan” này là vô pháp biết được.
Tình hình này là hắn thoạt nhìn, chính là Quản Lăng trong tay túng quẫn, vì tận khả năng tiết kiệm chút tiền vì thế chỉ chọn một chén cơm.
Màu mắt hơi trầm xuống nhìn hạt cơm no đủ mượt mà, “Lý cảnh quan” khắc chế nắm chặt quyền, trên mặt hiện ra mấy mạt giãy dụa.
Về phần nguyên nhân giãy dụa, là hắn phát hiện hướng đi phát triển của chuyện tựa hồ đã từ từ bắt đầu thoát khỏi dự tính của hắn.
Bởi vì hắn sở dĩ xuất hiện, kỳ thật là vì một chuyện không tính quá tốt, hắn là đến tiêu trừ tai hoạ ngầm, thanh niên tên là Quản Lăng này ảnh hưởng nhân cách trong cơ thể này đã có chút quá lớn.
Vài nhân cách cách vì có thể có được người này, mà bắt đầu làm ra một ít hành động cực kỳ nguy hiểm.
Trên thực tế hắn đeo tên Lý cảnh quan chỉ là vì tiện tiếp cận thanh niên, cũng có thể vào lúc thích hợp, để cậu lặng yên không một tiếng động mà biến mất, nhưng hiện tại thoạt nhìn, hắn tựa hồ có chút không muốn làm như vậy.
Đây cũng không phải là một dự triệu tốt…
Đôi mắt híp lại, “Lý cảnh quan” vẻ mặt lóe ra bất định, trên mặt từ từ tràn ngập một tia âm trầm, nguy hiểm nhìn thẳng Quản Lăng.
Lưng đột nhiên chợt lạnh, Quản Lăng theo bản năng ngẩng đầu, nhất thời bị vẻ mặt tối đen của “Lý cảnh quan” sợ tới mức mãnh liệt chấn động.
Tao đệch đây là xảy ra chuyện gì, mọi người không phải đang ăn cơm hài hòa sao, Lý cảnh quan anh làm ra biểu tình như vậy là muốn nháo loại nào a phắc?!
Sắc mặt cứng ngắc nhìn “Lý cảnh quan”, Quản Lăng ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên chú ý tới cơm bên tay “Lý cảnh quan” một chút cũng không hề động.
Nhất thời, Quản Lăng hiểu ra.
Xem ra Lý cảnh quan này cũng là người ăn no kinh cơm, cư nhiên xuyên thấy mưu kế của mình, vì thế phát động ánh mắt công kích, mưu toan làm cho mình dưới hắn nhìn chăm chú ăn không ngon!
Công kích này quả thực ngoan độc làm cho Quản Lăng tạo thành thương hại không dưới một trăm, bởi vì cậu hiện tại đích thật là sinh ra một loại cảm giác như cứng tại cổ họng.
Nhấp nhếch môi, Quản Lăng nội tâm kêu rên một tiếng, mặt không đổi sắc gắp một đũa thịt đặt ở trên cơm “Lý cảnh quan”.
“Lý cảnh quan” nao nao, âm trầm trong mắt không tự giác bắt đầu chậm rãi biến mất.
Điều này làm Quản Lăng càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, vì thế không ngừng cố gắng lại gắp một đũa rau xanh, mặt không đổi sắc nói: “Ăn cái này rất ngon.”
Nói xong, Quản Lăng lại đem đũa nhét vào tay “Lý cảnh quan”, sau khi dời đi tầm mắt “Lý cảnh quan”, lúc này mới nhanh chóng ăn xong món khác.
Có chút dại ra nắm chiếc đũa, “Lý cảnh quan” nhìn hai mắt sáng trong của Quản Lăng, trầm mặc một hồi, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười sung sướng.
Hắn đột nhiên phát hiện suy nghĩ vừa nãy của mình quả thực là quá ngu xuẩn, một người như vậy, làm sao có thể đủ xưng là tai hoạ ngầm chứ?
【 Prody, tôi hiện tại có chút đồng ý cách nói của anh. 】
Rất nhanh, hắn liền được đáp lại.
Thanh âm Prody từ trong đầu vang lên: 【 A, Bộ Thời Nhận, tôi ngược lại không nghĩ tới anh sẽ thay đổi nhanh như vậy, thế nào, cậu ấy có phải là một món quà rất đáng yêu hay không? 】
【 Đích thật là một món quà, món quà chỉ thuộc về tôi. 】
【 Bộ Thời Nhận, cậu không thể như vậy… 】
【 Từ từ, rõ ràng tôi còn chưa thấy qua cậu ấy. 】
【 Hắc, tôi cũng vậy được chứ 】
Những lời này làm các nhân cách đột nhiên xao động lên, Celd rốt cục cũng không thể nhịn được nữa lên tiếng 【 Cậu đây là có ý gì. 】
【 Mấy người không phải nghe được sao? 】
Ngón tay điểm nhẹ vài cái trên menu điện tử, con ngươi lãnh tĩnh của Bộ Thời Nhận đột nhiên lộ ra chiếm hữu đáng sợ dày đặc, hắn cười khẽ, lời nói chân thật đáng tin 【 Cậu ấy là của tôi, một mình tôi. 】
Mọi người nháy mắt lâm vào im lặng, Prody đột nhiên có chút hối hận nói chuyện Quản Lăng cho Bộ Thời Nhận, hắn vốn tưởng rằng Bộ Thời Nhận không dễ dàng động tâm như vậy, nghĩ có lẽ có thể lợi dụng hắn chèn ép những nhân cách khác, nhưng hiện tại xem ra, dự đoán của hắn xuất hiện sai lầm lớn.
Không chút nào để ý tới những lời này của mình mang đến trầm mặc, Bộ Thời Nhận nâng mắt thấy phục vụ một bên đến gần, ôn nhu kêu Quản Lăng từ biển đồ ăn lên.
Quản Lăng thần tình mê mang ngẩng đầu, chống lại hai tô cơm nóng hôi hổi trước mắt.
Quản Lăng: “=A= “
Phục vụ bưng hai tô cơm, trên mặt tràn đầy hưng phấn cùng kích động, “Thưa ngài, ngài thật là có phẩm vị a, đây là cơm dinh dưỡng xa hoa nhất của quán chúng tôi, trải qua công nghệ chưng nấu bảy tuần bốn mươi chín ngày mà thành, lại chọn dùng tham khảo của dã nhân núi sâu…”
Đánh gãy phục vụ thao thao bất tuyệt nói, Bộ Thời Nhận hướng về phía Quản Lăng mỉm cười: “Đều là của cậu.”
“…”
Chờ, từ từ…
Cái gì gọi là đều là của cậu?
Chỉ là vì ăn đồ ăn mà thôi có cần liều mạng vậy không?!
Ông cả người đều kinh khủng được chứ!!!
Editor: Cái phần ăn ăn uống uống ta edit không kĩ cho lắm, nhưng đại ý chính là Quản Lăng nhà ta vì phúc lợi của bản thân mà chỉ muốn ăn đồ ăn chứ không muốn ăn cơm, ăn cơm nhiều thì không ăn được đồ ăn nên chỉ cho Bộ Bộ chém cơm, Bộ Bộ mà ăn cơm thì có nghĩa sẽ ăn ít đồ ăn => thế là ẻm vui. Mà Bộ Bộ ta nghĩ ngược lại là Quản Lăng nghèo nên mới thế. =^= Bởi vậy khi Bộ Bộ cho người bưng hai tô cơm ra thì Quản Lăng mới phản ứng mạnh thế => vì ẻm nghĩ Bộ Bộ không ăn cơm là vì Bộ Bộ cũng giống ẻm thích ăn thức ăn không thích cơm, v thôi.