Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Trong tiểu khu im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy tiếng gào của mèo hoang kèm theo tiếng kêu của dế mèn thì không có tiếng động khác.
Lúc này, từ cửa tiểu khu tiến vào một chiếc xe Cayenne màu đen, sau khi dừng ở cửa trình ra thẻ điện tử, xe Cayenne vào cửa gara ngầm, biến mất trong đêm đen......
Thiệu Văn Phong dừng xe xong, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thở dài.
Đã h sáng, vốn định về nhà ngủ một giấc ngày mai sẽ trực tiếp tới công ty, nhưng lúc gần đến cửa nhà mình đột nhiên có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy Hàn Mạc khả năng có chuyện gì phát sinh, cho nên anh vòng lại lại rẽ về nhà Hàn Mạc, hiện tại đi tới sợ rằng sẽ đánh thức người ta.
Nghĩ như vậy, anh lấy điện thoại ra, vẫn là gọi điện thoại cho Hàn Mạc.
Không phải là không muốn gửi tin nhắn, bất quá anh luôn nghĩ, gửi tin nhắn sẽ không nghe được thanh âm Hàn Mạc, vẫn là gọi điện thoại tốt hơn, dù sao đều là đánh thức cậu ngủ. Nếu như Hàn Mạc không có chuyện gì, anh trở về nhà, nếu có chuyện...... Ừm...... Vậy anh liền cọ giường một buổi tối.
Lúc điện thoại vang lên Hàn Mạc vừa mới thay tã lót cho tiểu bảo bối, nhóc con hai hôm nay có chút cảm lạnh luôn sốt nhẹ.
"Alo?" Cầm lấy tai nghe nhét vào trong lỗ tai, cậu nhận điện thoại.
Khoảng thời gian này gọi điện thoại cho cậu ngoại từ tên đàn ông Thiệu Văn Phong kia ra căn bản sẽ không có ai khác, cho nên cũng không cần nhìn số.
"! Em chưa ngủ?" Thiệu Văn Phong sửng sốt, nghe thanh âm cậu không giống như là bộ dáng đã ngủ, anh mở cửa xuống xe.
"Ừm, bảo bối sốt, sao anh chưa ngủ?" Hàn Mạc cầm miếng dán hạ sốt của trẻ con dán lên cho tiểu bảo bối, có chút bận tâm sờ sờ mặt nhóc, mím môi.
Nếu như sáng mai còn không hạ sốt, cậu định mang tiểu bảo bối tới bệnh viện khám chút. Vốn sốt như vậy không lui cũng không được, may mà sốt nhẹ không có ho khan, nếu không thật sự sẽ gấp chết cậu.
Thiệu Văn Phong cau mày, anh vừa từ nước ngoài trở lại, công ty xảy ra vấn đề cần anh đi giải quyết, vừa đi vừa về đã thời gian hơn nửa tháng, mỗi ngày cũng chỉ có thể gọi điện thoại hỏi một chút tình huống của cậu và con, cư nhiên lúc này bị sốt.
Đối với sức khỏe thân thể của con trai nhà anh Thiệu Văn Phong vẫn là rất quan tâm, nhất là sau khi nghe nói nhóc con bị bệnh anh càng lo lắng tiểu bảo bối ngã bệnh sẽ khiến Hàn Mạc mệt mỏi.
"Mở cửa cho tôi." Sải bước đi về phía thang máy, Thiệu Văn Phong nói một câu sau đó cúp điện thoại.
Hàn Mạc sửng sốt, đắp chăn cho tiểu bảo bối sau đó rón rén ra cửa, cũng không bật đèn, trực tiếp tới cửa mở cửa ra đợi một lát.
"Anh......" Nhìn thấy nam nhân từ thang máy đi ra ngoài, cậu kinh ngạc mở to mắt, há miệng muốn hỏi kết quả bị nam nhân duỗi tay bịt lại.
"Vào nhà nói." Nhỏ giọng mở miệng, Thiệu Văn Phong ngẩng ngẩng cằm ra hiệu cậu về nhà.
Thay dép lê, nam nhân kéo Hàn Mạc trở về phòng ngủ, vào cửa liền chạy thẳng tới bên giường, vừa đi một bước, đã bị Hàn Mạc kéo lại.
"Cởi quần áo." Lườm nam nhân, Hàn Mạc chỉ chỉ áo khoác trên người anh, cau mày.
Thiệu Văn Phong ngược lại không nghĩ xiêu vẹo, chỉ là quay đầu hướng cậu chớp chớp mắt cười xấu xa một cái, sau đó cởi áo khoác ra, nhân tiện cũng cởi quần.
Hàn Mạc lật mắt trắng, liếc nhìn quần giữ ấm nam nhân mặc bĩu môi.
"Tôi còn cho rằng anh muốn phong độ không cần nhiệt độ chứ." Đã gần tới tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh, cậu bình thường lúc đi ra ngoài đã mặc áo lông mỏng.
Thiệu Văn Phong cười khẽ một tiếng, giơ tay lên ở trên trán cậu gõ một cái, sau đó đi tới phòng tắm rửa tay lại rửa mặt đánh răng, rồi mới trở lại ngồi bên giường đưa tay sờ sờ mặt tiểu bảo bối, "Tôi cũng biết lạnh ấm tốt hay không, đều bao nhiêu tuổi rồi còn muốn phong độ." Lại sờ sờ bàn chân nhỏ của tiểu bảo bối, cảm giác nhiệt độ có chút lạnh, anh xoa xoa tay nóng hổi sau đó bịt cho tiểu bảo bối, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, "Lúc nào thì sốt?"
Hàn Mạc khẽ thở dài, cầm bình sữa đút cho tiểu bảo bối uống nước, nhóc con ngủ mơ mơ màng màng cảm giác được có thứ gì đó nhét vào trong miệng còn rất không hài lòng, nhăn lông mày nhỏ lại wu wu ưư hừ hừ hai tiếng.
"Tối hôm kia đã bắt đầu nóng, vẫn cứ khoảng độ , vừa rồi tôi đo cho nó vẫn là nhiệt độ này, sáng mai nếu không lui sốt tôi liền dẫn nó tới bệnh viện khám chút." Giơ tay lên ôm lấy tiểu bảo bối đặt trong ngực cậu, bọc chăn nhỏ ở trên người nhóc, một tay nâng eo nhóc một tay cầm bình sữa, Hàn Mạc cúi đầu kề sát trán nhóc thử nhiệt độ, nhẹ nhàng cau mày.
"Hai hôm nay đều không ngủ?" Nhìn màu xanh đáy mắt cậu, Thiệu Văn Phong đau lòng giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt cậu, sau đó đưa tay từ trong ngực cậu ôm tiểu bảo bối qua, dẫn tới nhóc con đạp chân không hài lòng.
"Em ngủ một lát, tôi trông." Không thể nhỏ còn chưa hết bệnh lại cũng khiến lớn bị bệnh.
Hàn Mạc ngược lại không cảm thấy hành động của Thiệu Văn Phong có cái gì không đúng, mấy tháng nay ở chung, mặc dù nam nhân thỉnh thoảng vẫn là giở lưu manh gì đó với cậu, nhưng cậu có thể cảm giác được, người này đối với cậu và con trai thật sự để ý.
"Không ngủ được." Bĩu môi, Hàn Mạc đứng dậy ném tã lót hút ẩm vừa mới thay xuống, sau đó rót chén nước đưa cho Thiệu Văn Phong, "Anh sao lúc này lại tới đây."
Cậu vừa nãy buồn bực, nam nhân cư nhiên lúc gọi điện thoại đã ở dưới lầu? Giờ đều mấy giờ rồi không về nhà ngủ hành hạ loạn cái gì.
Thiệu Văn Phong nhún nhún vai, thò thò miệng với cậu ra hiệu cậu đút mình uống ngụm nước, hai tay anh đều bận không uống được.
Hàn Mạc lật mắt trắng với anh, bất quá vẫn là bưng chén nước tiến tới khóe miệng nam nhân, từ từ nghiêng để cho nam nhân uống hai ngụm nước, đặt tay xuống, cậu lại hỏi, "Anh vừa mới từ công ty về?"
"Ừ, tôi buổi chiều vừa xuống máy bay, tới công ty lấy ít tài liệu chuẩn bị về nhà, luôn cảm thấy không yên lòng lại qua đây xem xem." Uống ngụm nước, thanh âm Thiệu Văn Phong rõ ràng không có khô khàn lúc nãy, anh chớp chớp mắt với Hàn Mạc, dẩu dẩu miệng, "Nhìn ở trên phần tôi quan tâm em và con trai như vậy, thưởng cái hôn thế nào?"
"Đi! Đừng tranh công." Hàn Mạc chế nhạo một tiếng, bất quá nhưng vẫn là cúi người xuống tiến tới khóe miệng nam nhân hôn một cái, sau đó nâng người lên, nhìn dáng vẻ Thiệu Văn Phong há hốc mồm đần đọn sau đó cười thật vui vẻ.
Cậu biết ngay nam nhân này căn bản không nghĩ qua mình sẽ chủ động hôn anh ta, xem đi, ngu luôn rồi!
Thiệu Văn Phong sửng sốt một lát, kịp phản ứng sau đó khóe miệng từ từ nhếch lên, sau đó càng rách càng lớn, nếu như không phải miệng anh kích cỡ như vậy, e rằng khóe miệng hai bên đều có thể ngoác tới mang tai.
"Mạc Mạc, Mạc Mạc, em lại hôn một cái, chỉ một cái." Dẩu miệng làm nũng, nhân tiện ôm tiểu bảo bối trong ngực lắc lắc thân thể, dáng vẻ kia ấu trĩ giống như trẻ con muốn kẹo!
Hàn Mạc trợn mắt, hừ một tiếng.
Nghĩ chuyện tốt đẹp gì đấy! Cậu bất quá là nhìn trên phần nam nhân trễ như vậy còn có thể chạy tới đây nhìn cậu và con trai cho anh ta chút phần thưởng mà thôi, cư nhiên được voi đòi tiên, thằng cha này mặt sao dày như vậy.
Thiệu Văn Phong còn muốn làm nũng bán manh, kết quả bụng ục ục kêu hai tiếng làm cho anh từ bỏ ý niệm.
Thanh âm rất lớn, Hàn Mạc sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Anh đói bụng?"
"Tôi một ngày chưa ăn cơm." Đồ trên máy bay anh không thích, về công ty vốn định gọi đồ bên ngoài, vẫn là bởi vì bận quá quên mất, mãi tới lúc vừa rồi anh lái xe về nhà, anh cũng đã qua cơn đói rồi, hiện tại nhìn thấy Hàn Mạc, anh ngược lại lại đói bụng.
Hàn Mạc cau mày, nhìn dáng vẻ nam nhân tội nghiệp chớp mắt với mình, nhận mệnh thở dài.
"Tôi chỉ biết làm mì sợi, có muốn ăn không?" Mì này còn là bởi vì làm cho tiểu bảo bối mới học, nhóc con đã lớn tháng, bắt đầu ăn một ít thức ăn thay thế sữa bột.
Thiệu Văn Phong vội vàng gật đầu, "Muốn ăn, tốt nhất có thể thêm trứng gà và xúc xích."
"......" Hàn Mạc trợn to mắt trắng, cũng không nói thêm hay là không thêm, trực tiếp ra khỏi phòng.
Làm cho anh ta bữa mì đã không tệ rồi, còn nhiều yêu cầu như vậy.
Mặc dù là ghét bỏ như vậy, vẫn là tới tủ lạnh cầm quả trứng gà, lục lọi không tìm được xúc xích, ngược lại tìm được một miếng thịt dì Khương dã đông, khả năng là chuẩn bị dùng để xào trưa mai, cậu nghĩ chút vẫn là lấy ra, thái một ít, làm mì thịt sợi.
Nếu như Hàn Mạc nguyện ý, cậu cũng có thể làm vài món ăn gia đình, cậu chỉ là lười, không thích làm.
Cắt thịt sợi, mặc dù có chút rộng, nhưng dù gì cũng có thể gọi là thịt sợi.
Trong nồi đang nấu thịt sợi, bên này cắt cà chua và rau chân vịt, thanh âm dì Khương từ phía sau lưng vang lên.
"Mạc Mạc, đói bụng sao không nấu sủi cảo ăn?"
Hàn Mạc bị dọa nhảy một cái, một dao thiếu chút nữa cắt lên đầu ngón tay.
"Dì, đánh thức dì?" Quay đầu hướng dì Khương cười cười, cậu lắc lắc đầu, "Anh con tới, anh ấy đói bụng muốn ăn cơm."
Dì Khương sửng sốt, nhìn cậu một cái, dò hỏi: "Mạc Mạc, anh con không thích ăn sủi cảo sao con biết?"
Con trai bà coi như không kén ăn, bất quá ghét ăn sủi cảo. Hồi bé ăn nhiều, sau này lớn lên nói gì cũng không ăn.
Thiệu Văn Phong ghét sủi cảo tới mức độ nhất định, thà chết đói cũng không ăn một miếng. Thêm nữa, mấy thứ kiểu bánh bao bánh nhân thịt cũng không phải rất thích, bất quá vẫn sẽ ăn được.
Hàn Mạc lại lắc lắc đầu, cười một tiếng, "Không biết, con chỉ là muốn cho tiểu bảo bối cũng ăn một chút, nó buổi tối chỉ uống chút sữa bò, vừa nãy lúc ngủ còn kéo dài không ít, con sợ nó đói."
Thiệu Văn Phong cư nhiên không thích ăn sủi cảo? Vậy cậu sau này có cơ hội phải mời nam nhân đi ăn tiệc sủi cảo, cậu thật sự rất thích ăn sủi cảo.
"À, có cần dì giúp không." Dì Khương hơi yên tâm chút, bà luôn cảm thấy con trai nhà mình và Mạc Mạc có bí mật gì đó không để cho ai biết.
Bất quá quan sát mấy tháng, bọn họ ngoài hơi thân mật chút căn bản những cái khác không có bất kỳ giao thiệp bất chính nào. Nói thân mật đều là coi trọng, cũng bất quá chính là con trai bà dính Mạc Mạc, bà nhưng nhìn rõ ràng, Mạc Mạc không phải là rất con trai bà.
Bà có chút lo lắng, vạn nhất Mạc Mạc không thích Tiểu Phong, làm cho quan hệ anh em không tốt làm sao đây? Nếu thích quá mức, thì làm thế nào......
Cho nên nói, phụ nữ có tuổi nguyện ý lo nọ lo kia.
Hàn Mạc xắt rau xong thả vào trong nồi cùng nấu, sau đó bỏ mì sợi vào, "Không cần, dì mau đi ngủ đi, con lập tức làm xong." Cậu cũng có chút đói bụng, lo lắng chăm sóc tiểu bảo bối cậu cũng không thể nào ăn cơm, cho nên......
Lại bỏ một nắm mì sợi vào trong nồi, nhìn nhìn hình như có chút ít, lại cầm một nắm.
"Bảo bối còn sốt hả?" Đưa tay giúp cậu nhận chén nước lạnh đưa tới, dì Khương hỏi. Vốn định bà giúp đỡ Hàn Mạc chiếu cố tiểu bảo bối, kết quả Hàn Mạc không đồng ý, nói là cậu trẻ tuổi tự mình có thể chăm sóc.
"Vâng, lúc này hơi tốt chút, con xem xem nếu mai vẫn sốt như vậy con liền đưa nó tới bệnh viện khám." Nhận lấy chén nước, Hàn Mạc thở dài, dùng đũa quấy mì sợi trong mì để chúng không dính vào nhau, "Dì mau về ngủ đi."
"Được, được, được, dì đi ngủ, con làm xong đặt ở đó không cần thu dọn." Dì Khương gật đầu lia lịa, xoay người đi.
Hàn Mạc đập hai quả trứng vào trong nồi, sau đó cầm hai cái bát chờ lát nữa đựng mì sợi.
Đem mì mà cậu và Thiệu Văn Phong sẽ ăn trước tiên đổ ra xong, chỉnh lửa nhỏ lại thêm nước tiếp tục nếu mềm chút tiểu bảo bối muốn ăn, cậu trước bưng khay về phòng.
"Ui? Tỉnh rồi?" Nhìn con trai dựa ngồi trong ngực Thiệu Văn Phong cầm bánh quy mài răng () nhét vào trong miệng, Hàn Mạc kinh hỉ trợn to mắt.
(() là loại bánh quy dùng cho trẻ em trong thời kỳ mọc răng để trẻ tập nhai cũng để cắn lúc ngứa răng)
"A a a a." Tiểu bảo bối vừa nghe thấy thanh âm Hàn Mạc lập tức xoay đầu qua nhìn cậu, sau đó quơ gậy bánh bích quy mài răng cầm trong tay a a a chào hỏi với cậu, miệng nhỏ còn chảy nước miếng.
Đặt cái khay vào trên tủ đầu giường bên cạnh, Hàn Mạc sáp tới sờ sờ cổ tiểu bảo bối, nhiệt độ hình như thấp hơn lúc nãy chút.
"Còn rất thơm." Thiệu Văn Phong sáp tới ngửi ngửi, khơi mi.
"Đúng thế, anh không xem là ai làm." Hàn Mạc ngẩng ngẩng cằm, dáng vẻ rất tự hào. Cầm đũa đưa cho anh, duỗi tay ôm tiểu bảo bối tới để cho nhóc ngồi một bên, niết niết má nhóc, "Bảo bối, có phải đói bụng hay không? Ba ba lấy mì sợi cho con ăn."
Tiểu bảo bối ngửi mùi thơm, động mũi nhỏ chu cái miệng nhỏ, vểnh mông sáp tới níu cánh tay Thiệu Văn Phong a a a kêu mãi. Nhóc con hiện tại có thể tự nhiên từ bỏ chuyển thành ngồi, lại từ ngồi chuyển thành bò. Hàn Mạc nếu đem đồ chơi của nhóc ngay trước mắt nhóc giấu đi, tiểu bảo bối còn có thể tự mình bò tới tìm ra đồ chơi, mỗi lần vừa nhìn động tác nhóc vểnh mông bò qua bò lại, Hàn Mạc đều cười không được.
"Biết ngồi rồi?" Thiệu Văn Phong rất kinh ngạc, gắp một miếng cà chua thổi thổi đút vào trong miệng nhóc, tiểu bảo bối mím miệng nhỏ còn nhai nhai ra dáng, nuốt xuống sau đó mở miệng nhỏ a a a lại kêu.
Răng trắng nhỏ đầu lưỡi đỏ, gương mặt thịt vù vù mắt to long lanh nước, còn có ánh mắt nhỏ hồn nhiên không khỏi nói với Thiệu Văn Phong, con trai bảo bối nhà anh lớn lên càng ngày càng xinh đẹp.
"Anh ăn của anh, tôi đi lấy mì cho nó." Hàn Mạc giơ tay lên kéo cánh tay Thiệu Văn Phong xuống, ngăn cản anh đút mì sợi cho tiểu bảo bối.
Nói xong xoay người đi ra ngoài, mì của nhóc con nấu cũng gần xong rồi.
Đút cơm cho tiểu bảo bối là một chuyện cực kỳ giảm bớt sức, nhóc con chưa bao giờ sẽ giống như những đứa trẻ khác ăn hai miếng hai cái lại ăn hai miếng, nhóc cứ ăn, cứ ăn, tới lúc ăn no mới xoay mặt đi.
Hàn Mạc dùng thìa làm vỡ mì sợi, múc một muỗng nhỏ đặt ở khóe miệng thổi thổi.
Tiểu bảo bối vừa nhìn thấy tư thế Hàn Mạc liền biết, ba ba đút cơm cho bảo bối ăn, vội vàng vứt bỏ Thiệu Văn Phong bò tới chỗ Hàn Mạc, khoảng cách không xa, rất nhanh đã bò đến trước người Hàn Mạc, sau đó dùng hai tay nhỏ thịt vù vù túm cánh tay Hàn Mạc, chân ngắn nhỏ run run rẩy rẩy dùng lực, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như là nhanh chóng muốn đứng lên vậy.
Hàn Mạc sợ hết hồn, vội vàng ngồi vào trên giường, đặt bát một bên ôm nhóc ngồi cẩn thận, Thiệu Văn Phong hướng phía trước ngồi ngồi, để cho tiểu bảo bối tựa vào trong ngực anh.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhỏ lên, hai mắt to thẳng tưng nhìn chằm chằm muỗng nhỏ trên tay Hàn Mạc, còn liên tục nuốt nước miếng.
Bật cười nhìn dáng vẻ mèo tham ăn của nhóc, Hàn Mạc múc mì sợi đặt ở bên miệng nhóc, tiểu bảo bối lập tức, khẩn cấp mở miệng nhỏ ra, một cái liền ngậm lấy cái muỗng, mấp máy miệng nhỏ, nhai nhai nhai, nuốt mì sợi xuống.
Hàn Mạc khơi mi, xem ra con trai cậu là thật sự đói bụng. Trước đây ăn mì cũng không thấy tích cực như vậy.
"Lòng đỏ trứng có ăn không?" Dùng muỗng múc một miếng nhỏ lòng đỏ trứng đút cho tiểu bảo bối, nhìn dáng vẻ nhóc vểnh miệng ăn, Hàn Mạc cười khẽ.
Cậu hiện tại đã dưỡng thành thói quen, thỉnh thoảng sẽ đối thoại với bảo bối, mặc dù cậu biết rõ con trai nhà cậu e rằng căn bản không hiểu ba ba đang nói cái gì, bất quá cậu thích như vậy.
Thiệu Văn Phong nghiêng đầu nhìn Hàn Mạc chuyên chú đút con trai ăn cơm, mì trong bát anh đã ăn sạch, ngay cả canh cũng uống.
Nhìn nhìn cái bát khác đặt ở một bên ít mì hơn rất nhiều, anh biết đây là Hàn Mạc muốn ăn.
Đưa tay cầm bát qua, dùng đũa bới mấy sợi mì đưa qua đút tới khóe miệng Hàn Mạc, khơi mi, "Tôi đút cho em."
Hàn Mạc sửng sốt, nhíu nhíu mày nhìn anh, "Tôi lát nữa tự mình ăn."
Thằng cha này làm gì ôn nhu như vậy, làm cho cậu da gà nổi hết lên, quá không quen.
Đôi khi Hàn Mạc đều cảm giác mình là thể chất ngược thụ, bằng không làm sao Thiệu Văn Phong ôn nhu với cậu chút đã chịu không nổi.
"Lát nữa mì đóng tảng, nhanh chút." Nâng đũa đụng đụng trên môi cậu, tiểu bảo bối còn phụ họa a a hai tiếng.
Dáng vẻ kia giống như đang thúc giục Hàn Mạc, ba ba mau ăn cơm.
Hàn Mạc bĩu môi, bất đắc dĩ há miệng ăn mì.
Mặc dù thời gian để không lâu, nhưng vẫn là có chút mềm rồi, cậu nhíu nhíu mày nhai nhai nuốt xuống. Sau đó xúc mì đút cho tiểu bảo bối.
Thiệu Văn Phong thấy cậu ăn mì mình đút cho cậu, trong lòng vui sướng, trên mặt cũng mang theo ý cười, lại gắp một đũa đút qua.
Kết quả chính là......
Hàn Mạc đút tiểu bảo bối ăn cơm, Thiệu Văn Phong đút cậu ăn cơm.
Chờ tiểu bảo bối ăn no, cậu cũng ăn gần no rồi.
Nhìn mì còn lại trong bát, Hàn Mạc mím miệng, rụt đầu lắc lắc, "Không ăn nữa, ăn thêm nữa muốn ói."
Hai cha con ăn no đều một biểu tình, nhíu nhíu lông mày bĩu môi, dáng vẻ thoạt nhìn đáng yêu giống nhau.
Thiệu Văn Phong gật đầu, cầm bát qua thuận tay lùa hai cái, toàn bộ vào bụng anh.
Thiệu tiên sinh tỏ vẻ, ăn cơm thừa của Mạc Mạc nhà mình một chút cũng không ghét bỏ.
Khóe miệng co quắp, Hàn Mạc trợn mắt trắng với anh. Nam nhân này hôm nay bị điên cái gì, có cần làm ôn tình tràn đầy như vậy hay không a, cậu thật sự rất không quen có được hay không!
"Em dỗ nó ngủ, tôi cầm ra ngoài rửa." Đứng lên, Thiệu Văn Phong thu dọn bát đũa bưng ra ngoài phòng tới phòng bếp.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, quay đầu qua nhìn con trai ăn no liền bắt đầu ngáp dụi mắt buồn ngủ, niết niết khuôn mặt thịt núc ních của nhóc dẫn tới tiểu bảo bối hừ hừ bất mãn.
"Ba ba sờ sờ bụng nhỏ." Mang theo ý cười, sáp qua sờ sờ bụng nhô ra của tiểu bảo bối, cậu cười nhẹ không ngừng, "Bảo bối, cư nhiên ăn nhiều như vậy a, chịu nổi không?"
"Wu wu, ta ta." Nhóc con nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, tự mình cầm lấy xe ô tô đồ chơi Hàn Mạc mua cho nhóc khua lung tung tay nhỏ, không cầm chắc, xe ô tô tuột tay ném rơi trên mặt đất.
"Còn rất có tinh thần." Thiệu Văn Phong đúng lúc vào cửa, nhặt xe ô tô lên đưa cho tiểu bảo bối duỗi tay muốn, sờ sờ trán nhóc, "Không sốt nữa rồi."
Hàn Mạc gật gật đầu, yên lòng.
Con trai nhà cậu có thể ăn cơm liền đại biểu đã ổn rồi, không sốt nữa tốt nhất, cậu có thể hơi ngủ một lát.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã hơn h.
"Anh ngủ một lát đi? Buổi sáng không phải còn phải tới công ty?" Mặc dù cậu đối với hành động Thiệu Văn Phong thỉnh thoảng tới đây cọ giường tỏ vẻ trơ tráo, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này hôm nay xuất hiện vô cùng kịp thời.
Thiệu Văn Phong ngược lại cảm thấy Hàn Mạc có thể chủ động giữ anh lại ngủ thật sự không dễ, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Ngáp, anh đem tiểu bảo bối được Hàn Mạc ôm vào trong ngực ôm tới bên cạnh, dưới ánh mắt không hiểu của Hàn Mạc đẩy vai cậu một cái, sau đó lên giường ngồi xếp bằng một bên, ôm tiểu bảo bối trở lại trong ngực mình ngồi vững, "Tôi h đã đi, em ngủ đi, tôi trông nó."
Hàn Mạc kinh ngạc há miệng, nhìn nhìn dáng vẻ rõ ràng mệt mỏi của anh, lại nhìn nhìn con trai ngồi trong ngực anh bắt đầu gà gật từ từ nhắm mắt lại gật đầu nhỏ, bật cười lắc đầu, "Nó buồn ngủ rồi, anh trông làm gì, ngủ cùng đi."
Xoay người trải xong đệm nhỏ, ôm con trai bảo bối qua đặt bên trên, nhóc con đạp đạp chân, sau đó ưỡn bụng nhỏ vù vù ngủ.
Thiệu Văn Phong vừa thấy như thế, lập tức vui vẻ nằm bên cạnh Hàn Mạc, giơ tay lên liền ôm eo cậu kéo vào trong ngực mình, còn dùng mặt cọ cọ mặt Hàn Mạc, cũng trong nháy mắt làm xong động tác này, nam nhân giống như ngủ chết, lập tức khò khò.
Hàn Mạc lúc này triệt để sửng sốt.
Nghiêng đầu kinh ngạc nhìn mặt Thiệu Văn Phong, lúc này mới phát hiện, dưới hai mắt nam nhân là vành mắt xanh đen rõ ràng, thằng cha này rốt cuộc bao lâu không ngủ?
Kỳ thực cũng không bao lâu, hình như liên tục bốn ngày, Thiệu Văn Phong luôn bị vây trong rối ren, trong lúc đó thời gian ngủ khả năng cũng chưa tới tiếng.
May mà anh có thể bình an lái xe xuyên qua nửa thành phố đến tìm Hàn Mạc, hiện tại lập tức ngủ chết cũng là bởi vì có người làm cho anh an tâm ở bên cạnh, bằng không e rằng vẫn chịu đựng.
Khe khẽ thở dài, lấy cánh tay khoát trên eo mình ra, Hàn Mạc xuống giường nhặt quần nam nhân ném ở cuối giường lên treo, suy nghĩ một chút, vẫn là từ trong túi quần lấy điện thoại của nam nhân ra chỉnh thành chế độ rung đặt ở một bên.
Đi rửa mặt đánh răng, ngáp trở lại, Hàn Mạc bò lên giường, nhắm mắt lại từ từ ngủ.
Thiệu Văn Phong trong cơn ngủ say cau mày mãi, tới lúc Hàn Mạc một lần nữa bị anh kéo vào trong ngực, nam nhân mới giãn mở chân mày, sau đó khóe miệng mang theo ý cười tiếp tục ngủ say.
Anh ngửi thấy được mùi vị làm cho anh an tâm, Mạc Mạc thuộc về anh.
Buổi sáng h, Hàn Mạc bị từng đợt tiếng ong ong quấy rầy giấc ngủ, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay sờ loạn, đem điện thoại của Thiệu Văn Phong từ dưới gối đầu mò ra, nhìn cũng không nhìn liền nhận điện thoại.
"Boss, anh quả thực là thiên tài! Cư nhiên xem hết hợp đồng còn ký nữa! Boss tôi sùng bái anh!" Ngải Văn mang theo tiếng hưng phấn từ bên kia điện thoại truyền tới, dẫn tới Hàn Mạc cau mày.
Quay đầu qua nhìn về phía nam nhân vẫn giữ vững một tư thế ngủ nghiêng ôm mình, cậu ngáp, "Boss nhà cậu ngủ rồi, muộn chút gọi lại."
Nói xong, trực tiếp cúp di động, sau đó sờ sờ tã lót của tiểu bảo bối, nhận mệnh đứng dậy thay sạch sẽ cho nhóc, sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ.
Một loạt động tác của cậu Thiệu Văn Phong đều biết, anh sau khi Hàn Mạc lại nằm xuống còn duỗi tay cầm lấy cánh tay mình khoát lên eo anh, ở chỗ Hàn Mạc không nhìn thấy, toét miệng yên lặng cười.
Mạc Mạc của anh, thật là cực kỳ đáng yêu.
Hàn Mạc một giấc ngủ thẳng tới gần h mới tỉnh, nam nhân ngủ bên cạnh cậu đã sớm ôm tiểu bảo bối tới phòng khách.
Tỉnh lại không thấy con trai Hàn Mạc cũng không kỳ quái, cậu cũng đã quen, chỉ cần ngày nào có Thiệu Văn Phong ở đây, tiểu bảo bối rời giường tuyệt đối được nam nhân ôm đi, hơn nữa rất kỳ quái, nhóc con cũng chỉ nhận đúng Thiệu Văn Phong, đổi thành dì Khương hoặc là cha Hàn ôm nhóc rời khỏi phòng ngủ, tuyệt đối khóc kinh thiên động địa.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Hàn Mạc ngáp lẹp xẹp dép, đi ra phòng ngủ liền sửng sốt.
Vị trí trong phòng khách được đặt một cái gường đệm hơi thật to, tiểu bảo bối đang ngồi trên giường đệm hơi, trong tay cầm một cái cào nhựa, đang chơi một đống bóng nhựa đủ màu sắc trên giường hơi.
"Ở đâu ra?" Cậu sáp tới sờ sờ giường đệm hơi. Cư nhiên ấm áp, cậu vừa nãy còn lo lắng có thể làm cho bảo bối cảm lạnh hay không.
"Tôi mang về, thế nào?" Thiệu Văn Phong ngồi ở một bên, cùng cha Hàn hai người cùng dùng bóng nhỏ màu sắc rực rỡ hấp dẫn lực chú ý của tiểu bảo bối.
Hàn Mạc cảm thấy rất tốt, ngồi ở một bên bồm bộp vỗ tay hai cái, tiểu bảo bối lập tức từ bên này giống như nghe thấy mệnh lệnh, uốn éo cái mông liền bò về phía cậu, còn giống như hiến vật quý đưa bóng nhỏ màu đỏ trong tay cho Hàn Mạc.
"Con trai ngoan thật giỏi!" Ha ha cười hai tiếng, Hàn Mạc ôm nhóc vào trong ngực hôn hôn, sau đó buông nhóc xuống để nhóc tự mình chơi.
Dù sao mấy quả bóng nhỏ kia rất lớn, thích hợp tiểu bảo bối cầm cũng sẽ không nhét vào trong miệng ăn.
Không thể không nói, đồ Thiệu Văn Phong lần này cầm tới ngược lại rất thực dụng.
"Mạc Mạc, con hôm nay phải đi làm rồi đi." Cha Hàn ngồi ở một bên, cầm xẻng nhỏ cùng với cái cào trong tay tiểu bảo bối làm đọ sức, hai ông cháu mỗi người chiếm cứ một bên, qua lại gẩy một đống bóng nhỏ.
"Vâng, sao thế ạ?" Hàn Mạc gật đầu một cái, đứng lên duỗi lưng mỏi, thoải mái nghiêng người ngồi vào trên ghế sa lon, rốt cục cảm thấy tỉnh táo.
Cha Hàn lắc lắc đầu, ngẩng ngẩng cằm, thờ ơ mở miệng, "Con gái út nhà dì Tôn của con con còn nhớ không?"
Hàn Mạc sửng sốt, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được là dì Tôn nào.
"Quên rồi, cha có việc cứ nói thẳng." Đưa tay từ trong mâm đựng trái cây trên bàn trà tóm một vốc lạc, từng hạt nhét vào trong miệng, lé mắt nhìn nhìn Thiệu Văn Phong.
Nam nhân nhìn như là đang chơi cùng tiểu bảo bối bồi dưỡng tình cảm, bất quá cẩn thận nhìn là có thể phát hiện, sống lưng anh ưỡn thẳng, cổ cũng cứng ngắc chút, rõ ràng, thằng cha này nghe lén!
"Con sao lại quên được chứ, hàng xóm cũ trước đây, con gái của bà ấy hồi bé còn luôn đuổi theo sau mông con gọi ca ca, con lúc ấy đặc biệt thích chơi với con bé, còn luôn chơi trò gia đình diễn cha mẹ đấy!" Cha Hàn giống như là nghĩ tới dáng vẻ Hàn Mạc khi còn bé, cười ha ha nói một câu như vậy.
Không chỉ Hàn Mạc cảm thấy xấu hổ tới sợ, ngay cả Thiệu Văn Phong nghe cũng bật cười.
Hóa ra Hàn Mạc hồi bé cũng ngây thơ như vậy.
"À, sao vậy ạ? Cô ấy tìm con có việc?" Ngáp, Hàn Mạc đưa tay nhận lấy đĩa trái cây dì Khương đưa tới, nói tiếng cám ơn.
"Ừ, không phải chuyện lớn gì," Cha Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu lười biếng ở chỗ đó bóc cam, suy nghĩ một chút vẫn là trực tiếp nói, "Con gái bà ấy nhỏ hơn con tuổi, năm ngoái tốt nghiệp, cũng học thiết kế quảng cáo, chỉ bất quá có chút cao không tới thấp không xong."
Hàn Mạc chớp mắt một cái liền hiểu, không phải chính là bình thường học còn cảm thấy mình trâu bò sao. Công ty lớn chướng mắt cô ta, công ty nhỏ cô ta chướng mắt.
Đoán chừng lại là ỷ quan hệ, bằng không cũng không tìm tới trên đầu ông già nhà cậu.
"Cha, cha có thể một mạch nói xong sao." Hàn Mạc nhìn lão gia tử một cái, mặt không biểu tình mở miệng xem thường ông.
Cha Hàn cũng có chút không nhịn được mặt mũi, đây cũng là đồng nghiệp cũ chiến hữu cũ trước đây, bằng không căn bản không thể nào quản việc đâu đâu.
"Con xem xem công ty bọn con có tuyển người hay không? Bằng không để cho con bé tới công ty các con thử chút."
"...... Được, đi đi." Công ty bọn họ mặc dù không tính là công ty lớn nhưng bởi vì liên quan tới mình gần đây mấy lần cùng công ty RS hợp tác thành công, ở trong ngành có chút danh tiếng. Cho nên tuyển người gì đó Trương Mạo ngày đó cũng đề cập tới với cậu, cậu cũng đã sớm muốn tuyển một nhóm lính mới để thư thả đầu óc.
Lấy bản thân cậu mà nói, nếu như không có áp lực, cậu liền thiết kế không ra tác phẩm tốt. Cho nên Hàn Mạc nói với nhân viên trong công ty, nhất là hơn người thiết kế dưới tay cậu dẫn dắt, nếu như không muốn vứt bỏ phần công việc ổn định, vậy thì lấy ra vạn phần tinh lực, thời khắc chiến đấu.
Mặc dù chiêu này có chút không nhân đạo, bất quá hiệu quả rất tốt.
Hàn Mạc luôn là người thích xem kết quả, quá trình như thế nào cậu chưa bao giờ để ý, cho nên, cậu kỳ thực coi như là lãnh đạo rất tốt.
Ngươi làm tốt, thưởng cho ngươi.
Ngươi làm không tốt, vậy xấu hổ quá, mời ngươi đi.
Ừm, cậu chính là người như vậy.
"Cha, chỉ lần này." Thấy lão gia tử đi gọi điện thoại, cậu không mặn không nhạt nói một câu, sau đó hừ nhẹ một tiếng nhìn lão đầu trở mặt.
"Con cái đứa nhỏ này thật bất hiếu!" Lão gia tử tức xấu hổ rống cậu, bất quá trong lòng cũng rõ ràng, Hàn Mạc có thể để cho người tới công ty đã không dễ dàng.
Thiệu Văn Phong ngược lại ở một bên nghe hiểu, thấy ông cụ kia ở một bên nói chuyện điện thoại, mẹ anh ở phòng bếp nấu cơm, tiểu bảo bối tự mình chơi đồ chơi, kéo Hàn Mạc qua nhỏ giọng hỏi: "Cô gái kia có phải coi trọng em hay không?"
Nhiều công ty như vậy, làm gì hết lần này tới lần khác cần phải chạy tới công ty Hàn Mạc? Nhất định là có âm mưu.
Hàn Mạc giơ tay lên sờ sờ cằm, chậm rãi gật gật đầu, "Không chừng, tôi ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc như vậy, có người coi trọng hẳn là chuyện rất bình thường?"
Thế nào, anh được hoa đào đầy trời lam nhan khắp nơi, tôi không được có người theo đuổi?
Tiểu gia trước kia cũng là rất nổi tiếng!
Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép anh làm mấy động tác lớn, Thiệu Văn Phong thật muốn trực tiếp đè Hàn Mạc ở trên giường đệm hơi, sau đó hung hăng gặm cậu hai cái.
Để cho em ấy không có chuyện gì liền nói lời kích thích mình! Quá chọc người giận.
Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi lại không có cách nào bộc phát của nam nhân, Hàn Mạc càng vui vẻ.
Thân tâm mệt mỏi hai ngày bị tiểu bảo bối ngã bệnh hành hạ của cậu nhận được thoải mái, cậu phát hiện, Thiệu Văn Phong kỳ thực vẫn còn có chút tác dụng, tối thiểu có thể dưới tình huống cậu rất buồn bực rất không thoải mái đảm nhiệm làm quả vui vẻ cho cậu.
Liếc nam nhân mặt âm, cậu ha ha cười khẽ.
Mắt trái phải liếc liếc, không thấy bị chú ý, sau đó cúi người xuống, rất nhanh, nhẹ nhàng, bẹp một cái hôn lên mặt nam nhân, sau đó nâng người nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thiệu Văn Phong, ha ha bật cười.
Ui cha, thằng cha này chơi thật vui, cư nhiên có thể có biểu tình xuẩn manh như vậy.
Hàn Mạc cảm thấy không ai nhìn thấy, nhưng tiểu bảo bối nhìn thấy. Vểnh mông nhỏ, hai tay hai chân cọ cọ cọ liền bò tới, a a a a vểnh vểnh miệng muốn hôn hôn.
"Tiểu sắc lang." Cười cúi đầu cùng tiểu bảo bối hôn môi, Hàn Mạc cười càng vui vẻ.
"Em đừng luôn hôn môi với nó." Thiệu Văn Phong hồi thần, có chút bất mãn lườm Hàn Mạc.
Mình hôn một cái cũng phải phải lén lén lút lút, làm gì con mình có thể hào phóng hôn như vậy? Anh trong lòng bất bình, trong lòng không thoải mái, trong lòng rất ủy khuất!
Trợn mắt trắng Hàn Mạc lười phản ứng đến anh, cầm điện thoại đi tới một bên gọi điện thoại cho Trương Mạo.
Chuyện công ty muốn tuyển người mới vẫn phải là nói một tiếng với Trương Mạo, dù sao hắn mới là ông chủ lớn của công ty, mình bất quá xem như là quản lý nhỏ.
Điện thoại vang lên hồi lâu cũng không ai nhận, cậu cau mày, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Đúng h trưa, Trương Mạo đi ăn cơm? Điện thoại không cầm?
Kỳ thực Trương Mạo không đi ăn cơm, điện thoại di động cũng cầm ở trong tay, chỉ bất quá tình huống hiện tại của hắn dường như không quá thích hợp nghe điện thoại.
Hắn gặp phải cản đường cướp bóc!
Hắn chỉ là muốn ăn mì nóng trong một hẻm nhỏ con phố phía sau công ty, tới mức ăn cơm xong ra cửa liền gặp phải cướp!
Hơn nữa......
Nhìn thiếu niên trước mặt cầm dao gọt trái cây run rẩy mãi, dáng vẻ cũng bất quá chính là - tuổi, hắn thở dài.
"Cậu muốn tiền, hay là muốn điện thoại? Hoặc là nói, cậu muốn tiền và điện thoại?"
Giữa ban ngày, đứa nhỏ này rốt cuộc nghĩ thế nào? Trước không nói đây là cướp ban ngày, cánh tay gầy nhỏ cái chân gầy nhỏ kia, dáng vẻ đứng không vững còn dám dùng dao gọt trái cây cướp? Nói đùa gì vậy chứ!
Bất quá Trương Mạo là ai a, hắn bao bình tĩnh.
Nếu không có chuyện gì quá lớn chấn động hắn, thí dụ như chuyện Hàn Mạc mang thai. Trương Mạo trên căn bản đều sẽ không có dao động cảm xúc quá lớn, cho dù tình huống hiện tại thoạt nhìn đủ làm cho người ta quáng mắt cũng là như vậy.
"Tôi, tôi không cần tiền, tôi cũng không cần điện thoại!" Thiếu niên nhỏ lắc đầu, nuốt nước miếng xuống.
Trương Mạo khơi mi, lấy điện thoại ra nhìn nhìn vừa nãy là ai gọi điện thoại, sau đó gạt trở lại, "Hàn Mạc, anh hiện tại có chút việc phải giải quyết, tối nay anh gọi lại cho mày."
"Được rồi, đừng giơ tay nữa, không mệt sao. Tới đây, tôi mời cậu ăn cơm." Nhìn đứa nhỏ này liền biết là đói bụng, hắn ngoắc ngoắc tay chỉ chỉ quán bột mì nướng cách đó không xa, hắn vừa từ bên trong đi ra còn chưa đi được hai bước đã gặp phải đứa nhỏ này.
"Thật?" Thiếu niên nhỏ có chút hoài nghi nghiêng đầu, hai mắt thật to phối với dấu vết giống như hoa văn đen trên mặt nó, lộ ra vẻ rất khôi hài.
"Thật." Gật đầu một cái, Trương Mạo xoay người đi vào trong.
Thiếu niên nhỏ một thân quần áo rách rưới thấy hắn xoay người đi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy tới đuổi theo hắn.
Trương Mạo ngậm điếu thuốc, vểnh chân ngồi đó nhìn thiếu niên nhỏ đối diện lang thôn hổ yết, một tay chống cằm ngáp, "Nhóc con, có phải nên nói một chút cậu là tình huống gì hay không?"
Động tác ăn cơm của thiếu niên nhỏ ngừng lại, sau đó mím môi không nói chuyện, chỉ là ngẩng đầu nhìn Trương Mạo.
"OK, OK, cậu ăn, tôi không hỏi nữa." Giơ tay lên làm vẻ đầu hàng, Trương Mạo khẽ cười một tiếng.
Hắn vốn cũng không phải người thích quan tâm người khác, có thể thuận miệng hỏi một câu đã không dễ dàng.
Thiếu niên kia tự mình ăn cái bột mì nướng, sau đó thỏa mãn uống bát canh trứng, còn rất không lịch sự nấc một tiếng, lúc này mới lau lau miệng nhìn về phía Trương Mạo, tỏ vẻ mình ăn no rồi.
"Anh là người tốt."
Trương Mạo bị một câu nói đột nhiên của thiếu niên làm cho sững sờ, sau đó toét miệng ha ha ha cười ra tiếng.
"Ừ, tôi biết." Hắn cũng không mưu tài không giết người, đương nhiên là người tốt.
"Được rồi, số tiền này cho cậu, về nhà đi." Từ trong ví tiền lấy ra khoảng đồng tiền mặt đưa cho thiếu niên nhỏ, Trương Mạo đứng lên khoát khoát tay với nó, "Về nhà đi, người trong nhà cậu khẳng định rất lo lắng."
Cho dù đứa bé kia không nói, hắn cũng có thể nhìn ra, quần áo trên người thiếu niên nhỏ mặc mặc dù vô cùng bẩn thỉu, tuy nhiên có thể nhìn ra là nhãn hiệu nổi tiếng. Có mấy lời không hỏi, kỳ thật là tự cho mình đường lui.
"Em sẽ báo đáp anh!" Nhìn bóng lưng hắn ra cửa, thiếu niên nhỏ ở phía sau hắn hô.
Trương Mạo không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy.
Cái gì mà báo đáp với không báo đáp, hắn cũng không muốn mình bị dính líu tới chuyện gì.
Trên đường trở về công ty gọi điện thoại cho Hàn Mạc, nghe Hàn Mạc nói, hắn cũng không cự tuyệt, chỉ là cảm thấy loại quan hệ gia đình thế này sẽ không dễ quản lý, "Mày xác định?" Lấy hiểu rõ của hắn đối với Hàn Mạc, cậu hẳn là ghét nhất quan hệ gia đình.
"Không xác định có thể thế nào, dù sao ông cụ đã nói, ông ấy muốn nhúng tay vào lần này." Ý ở ngoài lời chính là, lần sau mặc kệ, lần này tùy tiện.
Trương Mạo gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, vung tay với Tống Tân Nghiệp đi tới trước mặt, "Vậy được, mày xem rồi làm, cúp đây."
"Tân Nghiệp? Cậu tìm tôi?" Nam nhân này dáng vẻ thở phì phò là sao?
"Anh đi đâu." Tống Tân Nghiệp lạnh mặt đứng trước mặt hắn, biểu tình hung thần ác sát.
Hắn thật sự không có chút biện pháp nào với Trương Mạo.
Ngươi nóng hổi, người ta lãnh đạm.
Ngươi cố ý lạnh nhạt, người ta vẫn là lãnh đạm.
Ngươi nóng vội, người ta vẫn như cũ lãnh đạm.
Tống Tân Nghiệp cảm thấy, thích mà mình đối với Trương Mạo đã càng ngày càng hơn nồng đậm, nhưng đây là đàn ông! Người đàn ông này cư nhiên vẫn như cũ coi mình là học đệ, chiếu cố, tươi cười, nhưng vẫn là không thân.
Trương Mạo đi vào trong công ty, còn quay đầu lại liếc nhìn, cư nhiên nhìn thấy thiếu niên nhỏ đứng ở đường đối diện đang vẫy tay với mình, hắn phản xạ có điều kiện giơ tay lên vẫy, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp, "Ra ngoài ăn bột mì nướng, ăn rất ngon, lần sau dẫn cậu đi."
...... Tống Tân Nghiệp thật sự không biết nên nói gì, Hắn đi ra ngoài ăn cơm hai tiếng rưỡi, điện thoại di động gọi không nhận, mình cho rằng hắn xảy ra ngoài ý muốn gì, ở trên lầu nhìn thấy hắn về lập tức lao xuống tìm hắn, thằng cha này cư nhiên chỉ là đi ăn bột mì nướng?!
Trương Mạo vỗ vai hắn, sau đó vào công ty.
Tống Tân Nghiệp hít sâu một cái, xoay người nhìn nhìn chỗ Trương Mạo vừa nãy vẫy tay, không thấy có gì khả nghi.
Hắn hoài nghi, Trương Mạo yêu đương.
Nhất định là lén lút hẹn hò với phụ nữ!