Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Đổng Dịch xuống xe đi tới bên cạnh Thiệu Tử An, xoay quanh nó một vòng, khiêu mi, "Có đụng vào cậu không?"

Lời này chính là hỏi thừa, người ta an ổn đứng ở đây, chỉ là có chút ngây người mà thôi, ngay cả túi nilon xách theo cũng không rơi xuống đất, làm sao sẽ bị đụng vào.

Bất quá đầu năm nay, có không ít người đều đụng vào đồ sứ, không chừng sẽ lừa bạn.

Thiệu Tử An nuốt xuống nước miếng, người đàn ông này chắn ở trước mặt mình giống như ngọn núi vậy...... Quá cao lớn.

Đáng nhắc tới, Thiệu Tử An năm nay tuổi, cao cm, nặng cân (= kg) (Chỗ này tác giả viết là g, nhưng chắc là nhầm đấy)

Mà Đổng Dịch năm nay tuổi, cao m, nặng kg.

Hai người này đứng cùng một chỗ, lực chấn động thị giác quá mạnh.

Thiệu Tử An nhẹ nhàng mím môi lắc đầu, "Không sao."

Nói xong xách túi liền muốn từ một bên lách qua sau đó về nhà. Nó đi ra ngoài một hồi rồi, nếu không về e rằng thức ăn buổi tối sẽ làm không xong.

Đổng Dịch đưa tay kéo nó, khơi mi, "Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu." Nhấc tay kéo mới biết, đứa nhỏ này căn bản là da bọc xương, ngay cả chút thịt cũng không có, gầy gò thả nào thoạt nhìn một bộ dáng vẻ yếu đuối.

Thiệu Tử An lại lắc đầu, nó không muốn tiếp xúc với người lạ.

Đổng Dịch buông tay, đối với loại chuyện này hắn không muốn miễn cưỡng, mình nói xin lỗi rồi, cũng bày tỏ ý tốt rồi, người ta không chấp nhận vậy cũng không thể trách hắn.

Thiệu Tử An trở lại nhà Trương Mạo, dựa theo thực đơn tìm ra đem nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong, cắm điện nồi cơm điện, sau đó xoay người tiếp tục làm mấy món hầm.

Tuy nói nó là lớn lên ở nước ngoài, bất quá lại không thích cơm Tây, nó thích cơm Trung hơn, hơn nữa đặc biệt thích một nhóm người vây cùng trên một cái giường đất Đông Bắc lớn ăn ăn uống uống. Mặc dù nó chưa được trải nghiệm, bất quá xem mấy hình ảnh trong TV thỉnh thoảng phát ra luôn cảm thấy nhiều người náo nhiệt.

Nó không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là nó không thích náo nhiệt.

Lúc Thiệu Văn Phong nhìn thấy tin nhắn của Hàn Mạc đã qua giờ tan làm hàng ngày, vội vàng gọi điện thoại qua hỏi một tiếng.

Hàn Mạc đang ôm tiểu bảo bối đút bột gạo, sợ vật nhỏ đói bụng trước cho ăn hai miếng.

"Em ở nhà Trương Mạo, địa chỉ em đã gửi tới cho anh, anh trực tiếp tới đây là được, Tử An xuống bếp, em ngửi thấy mùi thơm nè."

Thiệu Văn Phong đáp một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe rời đi.

Thiệu Tử An bưng thức ăn lên bàn, nồi đất trên bếp lò ninh gà nấm, còn có cà chua hầm nầm bò, nó rửa tay hai lần, lau khô sạch sẽ sau đó ghé tới bên cạnh Hàn Mạc, nhìn tiểu bảo bối đặc biệt tò mò.

Hàn Mạc đặt điện thoại vào một chỗ tiểu bảo bối không tóm được, quay đầu nhìn về phía Thiệu Tử An, thấy nó lộ ra bộ dáng muốn sờ lại không dám, khẽ cười một tiếng giơ tay lên liền đặt bảo bối mập mạp ở trong ngực nó, ngẩng ngẩng cằm, "Nài, cháu nhóc, cho nhóc ôm tý."

Thiệu Tử An há hốc mồm, cháu nó?

Thân thể cứng ngắc hai tay ôm tiểu bảo bối, có thể là nó vô cùng khẩn trương lực độ có chút lớn, tiểu bảo bối không thoải mái uốn éo, dẹt miệng nhỏ.

"Thả lỏng, nhóc khẩn trương như vậy nó sẽ không thoải mái." Hàn Mạc kéo kéo tay nó, nhìn thấy con trai giãn lông mày ra, gật gật đầu, "Con của anh trai nhóc không phải cháu nhóc sao? Anh sinh."

Đối với loại khẩu khí thoải mái thừa nhận này của cậu, Thiệu Tử An vẫn là không phản ứng kịp, hồi lâu nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, lại cúi đầu nhìn nhìn bảo bối trong ngực đang tò mò ngửa đầu nhìn nó, kinh ngạc mở to mắt, "Con của anh em?"

"Ừ, con của hai bọn anh." Hàn Mạc đứng lên duỗi lưng mỏi, tới phòng bếp đi dạo chút.

Thiệu Tử An và tiểu bảo bối trong ngực nhìn nhau, tiểu bảo bối hít hít mũi nhỏ, động động cánh tay mập nhỏ, ở trong ngực nó nhéo vòng tròn, mông thịt ngồi ở trên đùi chú nhỏ, bất mãn vểnh vểnh miệng, "Hù hù hù hù."

Thiệu Tử An không hiểu ra sao nhìn tiểu bảo bối, nhất thời có chút buồn bực.

Đây là nói cái gì thế?

Ngậm một miếng móng heo, Hàn Mạc ghé tới đút cho tiểu bảo bối một miếng lòng đỏ trứng, nhóc con vui thích nhai nhai nhai nuốt xuống, lại há miệng.

Hàn Mạc nhìn nhìn móng heo trong tay, trực tiếp nhét vào trong miệng nó.

Dù sao con trai cũng mọc răng rồi, từ từ gặm đi, sẽ không sặc.

Hai tay nhỏ mập ôm móng heo, tiểu bảo bối mở miệng nhỏ dùng răng sữa nhỏ mài gân móng heo, một hồi vẫn là thật sự không cắn được.

Hai má ú thịt chu chu lên, hung tợn cắn cắn cắn.

Thiệu Tử An nhìn vui vẻ, đỡ thân thể nhóc để nhóc ngồi ổn định chút, nghiêng đầu sang nhìn Hàn Mạc, "Sẽ không nuốt vào chứ?"

Lắc lắc đầu, Hàn Mạc cầm quả cam ở trong tay lột vỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Sẽ không, nó không cắn được thịt, cắn được cũng tự mình nhai mới nuốt xuống, nhóc nếu không để nó ăn nó sẽ lập tức khóc. Thằng nhóc này tinh rồi, sẽ xem sắc mặt nhóc."

Thiệu Tử An không tin, giơ tay lên đem móng heo tiểu bảo bối ôm ở trong móng vuốt thịt lấy tới, tiểu bảo bối chớp chớp mắt to, nhăn nhăn lông mày nhỏ, dẹt miệng nhỏ liền muốn khóc.

Vội vàng lại nhét móng heo cho nhóc, nhóc con lập tức âm u chuyển trời quang, vui vẻ mở miệng nhỏ tiếp tục gặm.

"Nó đáng yêu quá." Hiếm thấy, Thiệu Tử An lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, "Nó tên là gì?"

"Hàn Duệ Diệp." Hàn Mạc nhún nhún vai, đưa cho nó một nửa quả cam, lại ôm con trai lại lau lau tay lau lau miệng, nhìn nhìn thời gian cũng sắp ăn cơm rồi.

Tiểu bảo bối không hài lòng nhìn cằm Hàn Mạc, ư ư hai tiếng sáp tới há mồm liền cắn.

Ba ba thật xấu xa, không cho ăn thịt thịt, cắn ba.

Hàn Mạc bị nhóc cắn nhếch miệng, nhãi con ra sức cắn cậu, khẳng định tím rồi.

"Tiểu tử thối buông ra, đánh con nè." Trợn mắt, Hàn Mạc tượng trưng vỗ xuống mông thịt của nhóc.

Kết quả, nhóc con buông miệng nhỏ ra, hít hít mũi, oa một tiếng liền khóc.

Co rút khóe miệng, dưới ánh mắt chỉ trích của Thiệu Tử An, Hàn Mạc thở dài cực kỳ ai oán lại đem móng heo trong tay đưa cho nhóc con, tiểu bảo bối nhìn nhìn móng heo trong tay, bất mãn ném đi, sáp tới dùng móng vuốt nhỏ bóng nhẫu lôi kéo Hàn Mạc một cái, đẩu nhỏ giương lên, lại lần nữa cắn lên cằm cậu.

Phì một tiếng, Thiệu Tử An bật cười.

"Khụ, anh Hàn Mạc em đi xem đồ ăn." Không được, nó sợ lát nữa Hàn Mạc thẹn quá hóa giận lại trợn mắt với nó.

Vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng mở cửa, nó đứng ở đó nhìn, sửng sốt.

Đại Kim Mao le lưỡi ha ha ha chạy đến bên chân nó cọ cọ, sau đó chạy tới phòng khách nhìn Hàn Mạc, nghi nghờ nghiêng nghiêng đầu.

Tiểu bảo bối lần đầu tiên nhìn thấy con cún lớn như vậy có chút sợ hướng trong ngực Hàn Mạc rụt lại, răng nhỏ cắn càng dùng lực.

"Thiệu Văn Phong anh nhanh chút bế con anh đi!" Nghe thấy thanh âm nam nhân, Hàn Mạc không bình tĩnh nữa, kéo cổ họng rống một tiếng.

Nam nhân đi theo Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp vào cửa khơi mi, thay giày đi tới ôm con trai bảo bối ở trong ngực Hàn Mạc, hôn hôn mặt, "Con trai, nhớ ba ba không?"

Tiểu bảo bối được anh ôm trong ngực, cúi đầu nhỏ nhìn Đại Kim Mao bên chân Thiệu Văn Phong, a a hai tiếng, dùng đầu ngón út chỉ vào Kim Mao, ý tứ kia giống như đang hỏi, đầy là sinh vật gì đầu lớn quá.

Hàn Mạc hừ nhẹ một tiếng thò người ra cầm khăn giấy lau lau cằm, toàn là nước miếng.

Thiệu Tử An nhận lấy bia trong tay Trương Mạo đặt một bên, vừa định đi đóng cửa lại, liền nghe thấy Tống Tân Nghiệp ở phía sau nói một câu, "Đừng đóng cửa, còn có người ở đằng sau lên bây giờ."

"Ờ." Gật gật đầu rút tay về, xoay người tới phòng bếp xem món ăn trên bếp lò.

Trương Mạo thay quần áo cho Đại Kim Mao lau lau móng vuốt, nhìn thấy tiểu bảo bối Thiệu Văn Phong ôm trong ngực, sáp tới sờ sờ mặt, "Vật nhỏ này thật là khiến người cưng."

Tiểu bảo bối hình như rất thích Trương Mạo, nắm tay hắn không buông.

Lần đầu nhìn thấy nhiều nam nhân đẹp trai như vậy, nhóc con rất vui vẻ. Để cho Trương Mạo ôm vui vẻ toét miệng nhỏ cười, còn hướng về phía Tống Tân Nghiệp hôn gió.

Đại nam nhân Tống Tân Nghiệp trái tim trong nháy mắt bị nhóc hòa tan, sáp tới ôm liền hôn, mở miệng một cái con trai bảo bối ôm lấy, Hàn Mạc trợn mắt trắng, nhấc chân đạp hắn một cái, "Đừng chỉ gọi con trai mà không cho tiền, coi con trai nhà tao gọi người ta là cha nuôi vô ích hả."

Tống Tân Nghiệp quay đầu nhìn cậu, ôm tiểu bảo bối lắc lắc, bất mãn lườm Hàn Mạc một cái, cười lạnh một tiếng, "Mày mang thai sinh con cũng không nói với tao, rượu đầy tháng tao cũng không được uống, muốn bao lì xì cái gì."

"Hử? Tống nhị mày tìm đánh hả? Rượu đầy tháng không được uống là bởi vì tao căn bản không mở tiệc rượu, mày muốn nhận con nuôi thì phải cầm bao lì xì, Trương Mạo đều cho rồi, mày thiếu hả? Mày nếu không cho, sau này liền bảo con tao gọi mày là anh Tân Nghiệp, sau đó mày vai vế còn nhỏ hơn Tử An, tao xem Trương Mạo tiếp nhận mày hay không."

Hàn Mạc là ai? Có thể để cho Tống Tân Nghiệp tùy tiện sỉ nhục hả? Nói đùa gì vậy chứ.

Bị một câu của Hàn Mạc nghẹn không nói ra được, Tống Tân Nghiệp hừ một tiếng ôm tiểu bảo bối tới phòng ngủ, lúc đi ra trên cổ tay tiểu gia hỏa đã chụp vòng tay nhỏ, nhìn ra, hẳn là vàng.

Hàn Mạc sáp tới nhìn nhìn, vừa ý gật đầu bất quá vẫn là đưa tay lấy vòng tay xuống bỏ vào trong túi, thấy Tống Tân Nghiệp sắp xù lông, cậu xùy cười một tiếng, "Mày biết cái gì, trẻ con quá nhỏ đeo vàng bạc dễ bị dị ứng, tao giữ cho nó."

Co rút khóe miệng Tống Tân Nghiệp lười so đo với cậu, đúng lúc Đổng Dịch xách theo hai hộp bia đi lên, hắn đi qua mở cửa.

Tiểu bảo bối lại trở lại trong ngực Hàn Mạc.

Thấy Hàn Mạc nhóc liền mở miệng nhỏ ra sáp tới, vẫn may Thiệu Văn Phong luôn ở bên cạnh đề phòng, vội vàng ôm nhóc lại không để cho nhóc cắn Hàn Mạc.

"Nó hai hôm nay làm sao cứ cắn em." Hàn Mạc nghĩ lại rùng mình phất phất tay để cho Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối cách cậu xa chút.

Mấy hôm nay, con trai bảo bối nhà cậu không biết làm sao, thấy cậu liền phải cắn cái, trên người cậu luôn sẽ lưu lại dấu vết xanh tím một mảng, cánh tay chân không chỗ nào bỏ qua, hôm hay càng tốt, trực tiếp cắn lên mặt cậu.

"Hẳn là nghiến răng đi, ngày mai mua cho nó ít gậy nghiến răng để nó dùng." Thiệu Văn Phong sáp tới khom lưng hôn hôn Hàn Mạc đang tức giận, gật gật đầu với Đổng Dịch đi tới coi như chào hỏi.

"Đây chính là nam nhân của mày?" Đổng Dịch gật đầu với Thiệu Văn Phong, trên dưới đánh giá anh, cảm thấy người này phối với Hàn Mạc còn rất không tệ.

Hàn Mạc gật đầu, chỉ chỉ Thiệu Văn Phong và tiểu bảo bối trong ngực anh, "Thiệu Văn Phong, lão tổng RS, đây là con trai em, Hàn Duệ Diệp, nhũ danh gọi bảo bối."

Thiệu Văn Phong đưa tay cùng Đổng Dịch bắt tay, "Ông chủ Đổng là bạn hợp tác của công ty bọn anh, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt."

Đổng Dịch gật gật đầu, đối với đại danh của Thiệu Văn Phong đã sớm nghe nói qua.

Hàn Mạc có chút buồn bực nhìn Thiệu Văn Phong, khiêu mi, "Hai anh quen biết?"

"Ừ, đợt trước không phải nhắc tới với em sao, trong công ty kéo bảo vệ ra ngoài huấn luyện, chính là công ty bọn họ huấn luyện." Thiệu Văn Phong cười giải thích cho cậu, hướng Tử An bưng thức ăn ra ngẩng ngẩng cằm, "Đó là em trai tôi, sau này có cơ hội cũng để nó tới chỗ các anh luyện chút, thằng nhóc thân thể yếu."

Đổng Dịch cười đáp lại, vừa quay đầu, sửng sốt.

Thiệu Tử An chớp chớp mắt, hướng Đổng Dịch lễ phép gật đầu, xoay người lại tiếp tục bưng thức ăn.

Bất quá nó có chút buồn bực, tên cao to này làm sao sẽ biết anh nó?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio