Tháng Ngày Ta Đã Qua

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Trần Nam đích thân đến đón cô về nhà.

Chiếc xe lần trước bị đâm vào đuôi xe đã sửa xong, được lái về nhà. Vết cọ xát ở đuôi xe đã được sơn lại, trông như xe mới. Cô đứng bên đuôi xe, chợt nghĩ rằng, tiếc là tình cảm và chiếc xe này không giống nhau, xe hỏng có thể sửa lại được như mới, còn tình cảm khi đã tan vỡ rồi, muốn hàn gắn còn khó hơn lên trời.

Trên đường về nhà, Trần Nam đã nói rõ sự tình cho Thừa Ảnh nghe, hóa ra, sáng sớm hôm qua, Thẩm Trì gọi điện cho Trần Nam nói rằng mình không thể dậy được.

“Hai hôm nay, thời tiết xấu, mưa triền miên, tôi đang lo không biết vết thương cũ của anh ấy có bị tái phát không?”, nói xong, Trần Nam quay sang nhìn Thừa Ảnh, “Anh chị… không có chuyện gì đấy chứ?”

Thừa Ảnh tựa tay phải vào kính cửa xe, mắt vẫn nhìn thẳng, nói, “Anh tò mò thế, tại sao tối qua không trực tiếp hỏi anh ấy?”

Trần Nam làm động tác thể hiện sự đầu hàng rồi cười nói, “Chị tha cho tôi. Tôi cũng chỉ có ý tốt nên mới hỏi thế. Bảo tôi trực tiếp đi hỏi anh ấy, khác nào tôi không muốn sống nữa.”

Thừa Ảnh cười nói, “Tập trung lái xe đi”, mắt cô vẫn nhìn thẳng và hỏi tiếp, “Giờ anh ấy sao rồi?”

Trần Nam ngây người một chút rồi đáp: “À, chị hỏi tình hình của anh ấy hả?”

Cô liếc mắt nhìn, không nói gì.

Trần Nam cười hì hì, “Thực ra, cũng không phải là chị không quan tâm tới anh ấy.”

Thừa Ảnh lại nói tiếp, “Anh còn nói nhiều thì lập tức xuống xe. Tôi tự lái xe về nhà.”

Ai ngờ cô vừa dứt lời, Trần Nam liền đỗ xe vào ven đường và nói, “Tôi vào hiệu thuốc mua mấy thứ. Chị đợi một lát.”

Vài phút sau, anh ta quay lại, cầm trên tay túi đồ và bảo, “Ở nhà hết thuốc xoa bóp rồi. Chị vừa hỏi tôi, tôi cũng trả lời thật, hôm nay anh ấy không đỡ đau hơn hôm qua là mấy. Buổi trưa cố gượng dậy, ngồi tựa vào ghế sô pha một lát, sau đó, tôi vẫn phải dìu anh ấy vào giường, không tự lê nổi một bước.”

Thừa Ảnh rụt tay về, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, không nói gì thêm.

Về đến nhà, bác giúp việc đang nấu cơm, phòng khách ồn ào như quán bar, bốn người đàn ông vây quanh bàn trà đánh bài, thấy cô về, mọi người lần lượt ngẩng đầu chào một tiếng: “Chị Ảnh!”

Cô gật đầu nhìn sang Trần Nam, vẻ mặt anh ta tỏ vẻ vô tội hiếm thấy, tay giơ cao túi thuốc, nói, “Có cần tôi mang giúp chị túi đồ này lên không?”

Cô không kìm được lườm anh ta, rồi lạnh lùng cầm lấy túi thuốc rồi đi lên nhà.

Quả nhiên, Thẩm Trì ngủ ở phòng khách, khi cô bước vào thì nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại.

Giọng nói yếu ớt nhưng từng câu vẫn rõ ràng, cô nghe thấy câu cuối cùng anh nói, “Được rồi. Hẹn mai gặp.”

Ngày mai ư? Cô mải nhìn túi thuốc trên tay mà không biết rằng mình đang cau mày. Thẩm Trì vứt điện thoại sang bên cạnh, trước đó, hình như anh có nghe thấy tiếng cửa mở, liền quay lại nhìn.

Chuyện xảy ra trong phòng ngủ tối hôm kia không phải là chuyện nhỏ, nhưng hai năm nay, dường như biểu hiện của hai người họ đã đạt đến mức ăn ý. Họ đã học được cách làm thế nào để thể hiện lịch sự khi cả hai bên đều có ý bài xích lẫn nhau.

Thế nên, họ ít khi nhắc lại chuyện cũ, qua ngày nào biết ngày ấy, dù là mấy tiếng trước, cả hai đều nổi giận lôi đình, lời lẽ lạnh lùng, đến khi trời sáng lại coi như không có chuyện gì, vẫn có thể nói chuyện đôi ba câu về thời tiết và giao thông.

Từ trước tới nay, họ không bao giờ bàn với nhau trước, nhưng dường như, mỗi lần không vui vẻ đó đều bị giữ lại ở một đường giới hạn tạm thời nào đó, một đường giới hạn nguy hiểm, cả hai đều không bao giờ để vượt qua ranh giới đó.

Tối hôm đó, cảm xúc bị đè nén bao lâu đột ngột bùng phát, Thừa Ảnh cảm thấy mình đã vượt quá đường giới hạn ấy. Trực giác mách bảo, khi nói xong câu đó, cô không nói thêm lời nào mà quay đầu rời khỏi tình cảnh rối bời.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhạt nhòa vì mưa, mưa đọng thành từng giọt trên cửa kính từ từ lăn xuống, làm mờ đi phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài. Ánh đèn vàng sáng trưng rọi vào khuôn mặt của Thẩm Trì, anh không có biểu hiện gì, khuôn mặt lại hiện lên thanh tú lạ thường.

Anh đưa mắt liếc nhìn Thừa Ảnh một lượt rồi nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô.

Cô mím môi vờ như không có chuyện gì hỏi, “Anh vẫn không dậy được à?”, vừa nói vừa bước vào phòng.

Thực ra, tư thế nằm thẳng trên giường của anh lúc này không có lợi cho việc phục hồi chấn thương ở eo, nằm nghiêng sẽ tốt hơn.

Cô bước đến bên giường, nhìn nước mưa chảy từ cửa kính xuống, bỗng cảm thấy lo lắng, không biết thời tiết mưa gió âm u do bão sẽ còn kéo dài đến khi nào.

Thẩm Trì không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi lại, “Tay em cầm cái gì thế?”

“Thuốc xoa bóp trị thương”, cô nhìn anh, rồi như hạ quyết tâm ngồi xuống bên giường, “Giờ anh thấy thế nào rồi?”

“Vẫn ổn”, anh không nhìn cô, khẽ nhắm mắt lại.

Cuộc đối thoại này, tình huống này khiến Thừa Ảnh có chút ngẩn ngơ, dường như đã từng có tình huống tương tự như vậy.

Chỉ có điều năm ấy, cô quỳ bên cạnh giường, còn anh thì nằm sấp, tay còn giữ chặt bàn tay cô, giọng an ủi, “Anh vẫn ổn.”

Nhưng ổn chỗ nào? Rõ ràng bị thương nặng như thế, rõ ràng là gạc trắng quấn quanh eo khiến cô nhìn cũng đau cả mắt, lúc đó, cô vẫn còn là sinh viên trường Y, thành tích tốt nhất là môn giải phẫu, nhưng đó là lần đầu tiên, cô thấy mình cũng biết sợ, sợ đến mức đầu ngón tay run run.

Tay run như thế e là không cầm nổi dao phẫu thuật.

Lúc đó, Thẩm Trì không nói nhiều, có thể là không còn đủ sức để nói, chỉ nắm chặt lấy tay Thừa Ảnh, cách an ủi như thế tạo ra một sức mạnh thần kỳ, giúp Thừa Ảnh trấn tĩnh trở lại.

Hôm đó, Thừa Ảnh ngồi bên giường cả đêm không rời khỏi Thẩm Trì nửa bước, nhìn anh mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ. Thực ra, cô biết rằng tình hình không khả quan chút nào, không giống như anh nói, bàn tay anh lạnh ngắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lúc đó, cả đêm không ngủ, trong lòng cô đã nghĩ gì?

Thời gian trôi qua quá lâu, Thừa Ảnh cảm thấy mình sắp không còn nhớ rõ nữa.

Miễn cưỡng quay trở lại thực tại, cô mở túi thuốc trong tay ra và nói, “Trần Nam nói, hôm qua bác sĩ có tới khám và kê thuốc lại. Anh nằm sấp xuống em xoa bóp giúp anh.”

Anh không phản ứng gì, anh nghe rõ từng từ nhưng không muốn đáp lời.

Thừa Ảnh hít sâu một hơi, kiên nhẫn gọi lại lần nữa.

Anh vẫn nhắm mắt nói, “Anh không cử động được”, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện của người khác, đầu lông mày hơi nhíu lại, hình như không muốn thừa nhận, và cũng không muốn làm phiền cô.

Cô không ngờ rằng sự việc lần này lại nghiêm trọng đến thế. Cuối cùng, cô đành đỡ anh, từ từ giúp anh lật người lại.

Cả quá trình diễn ra khá vất vả. Khi hoàn thành được hàng loạt động tác ấy thì ga giường cũng xô xệch hết cả.

Phương pháp mát xa vẫn là phương pháp cô học được từ sau lần đầu anh bị thương năm đó. Cô đã nhờ chị khóa trên ở bệnh viện Đông y dạy cho, phải thực hành rất lâu mới dám thực hiện trên người anh.

Cô còn nhớ năm đó, anh còn cười cô, “Em chưa ăn no phải không? Ấn nhẹ như con mèo con gãi ngứa vậy.”

Thực ra là do cô không dám dùng lực mạnh, trong lòng cô luôn coi anh như bảo bối quý giá, lần nào cũng nhẹ nhàng cẩn thận, khó tránh khỏi đánh mất tính chuyên nghiệp.

Mùi dầu xoa bóp lan tỏa khắp phòng.

Cô xoa nóng tay rồi mới bôi cho anh. Rõ ràng cô cảm thấy người nằm trên giường hơi gồng mình lên vì đau đớn.

Không hiểu sao trong lòng cô bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.

Thực ra, ở góc độ này thì chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn phủ xuống sau gáy của anh. Anh đặt tay kê giữa trán và gối, tất cả biểu cảm trên gương mặt đều bị che khuất.

Lần thứ hai, cô dùng lực mạnh gấp đôi, đoán được lần này chắc anh sẽ cau mày lại.

Quá trình mát xa diễn ra trong vòng mười lăm phút, anh không kêu một tiếng nào, còn Thừa Ảnh thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô lấy mu bàn tay gạt mồ hôi đang nhỏ xuống rồi đứng dậy nói, “Em đi rửa tay.”

Rửa tay, thay quần áo xong, cô thấy Thẩm Trì đang thử gượng dậy.

“Anh còn cử động thì ngày mai đừng nghĩ đến việc đi đâu nữa”, cô lạnh lùng cảnh cáo anh, sau đó đưa tay ra đỡ Thẩm Trì dậy.

Thẩm Trì cũng có chút ngạc nhiên, nhưng không nhìn cô mà chỉ nói, “Ngày mai bảo bác sĩ qua đây lần nữa.”

Cô biết anh định làm gì nhưng cũng chỉ mấp máy môi, không nói gì.

Thân thể của anh, anh phải tự biết lo, liên quan gì tới cô?

Xoa bóp bằng dầu có hiệu quả rất nhanh, sau thời gian ngắn, Thẩm Trì gắng gượng đứng dậy, bám tay vào tường, bước hai bước, nhưng anh vẫn không thể lên xuống cầu thang nên cơm tối phải mang lên phòng cho anh.

Lúc này, Thừa Ảnh mới nhớ ra những điều Trần Nam nói trên đường, bác sĩ chẩn đoán do thời tiết mưa, âm u kéo dài, cộng thêm va đập đột ngột mới dẫn đến việc vết thương cũ của anh tái phát.

Tối hôm trước, khi cô bị ngã xuống đất, anh đã dùng sức lực của mình đỡ cô nên cô mới không bị thương.

Nhưng tất cả đều do anh gây ra, cô không cảm thấy áy náy hay cảm kích gì cả.

Cả buổi tối phòng khách dưới nhà náo nhiệt, đương nhiên có người biến nơi đây thành sòng bạc, chơi hết mình, nói chuyện vui vẻ, cười vang cả trời.

Thừa Ảnh đi tắm, tiện đi ngang qua cầu thang, cô bám tay vào tay vịn, ngó xuống dưới hỏi: “Ai thắng đấy?”

“Anh Nam. Anh ấy nói lát nữa sẽ mời chúng ta ăn đêm.”

Trần Nam vừa hút xong điếu thuốc lá, từ cửa lớn bước vào, trên tay còn cầm quân bài, nở nụ cười thần tài với mấy anh em, “Nói ít thôi. Đánh xong ván cuối rồi giải tán. Đừng làm phiền anh Thẩm và chị Ảnh nghỉ ngơi.”

“Tôi thì không vấn đề gì”, Thừa Ảnh quay người đi vào phòng, dặn dò, “Mọi người cứ chơi đi. Trước khi về nhớ dọn dẹp phòng khách sạch sẽ cho tôi là được.”

Kết quả, khi cô tắm xong, từ phòng tắm bước ra đã thấy dưới nhà vắng hoe, mọi người đều đã về hết.

Bác giúp việc cũng đã ngủ, cô lấy khăn lau khô tóc, nghe thấy phòng bên cạnh “choang” một tiếng. Cô vội đi qua xem, thấy cốc thủy tinh vỡ tan trên sàn nhà, còn chủ nhân thì đang nửa tựa vào đầu giường, do eo bị thương không thể cúi xuống được, hình như anh cũng không có ý định cúi xuống dọn dẹp đống thủy tinh vỡ vụn đó.

Thấy cô bước vào, anh lạnh nhạt lên tiếng, “Phiền em!”, quyển sách trên tay cũng hạ thấp xuống theo giọng nói, rồi lại lật sang trang khác.

Dường như từ khi cô bắt đầu bước vào phòng, anh đều nói với giọng điệu không lạnh lùng nhưng cũng chẳng hồ hởi như vậy. Thực ra, từ rất lâu rồi, cô phát hiện ra, con người này có bản lĩnh rất đặc biệt, khi anh không muốn gần gũi ai đó, anh chỉ cần nói với giọng điệu và biểu cảm đơn giản nhất là có thể làm cho khoảng cách của hai người cách xa cả ngàn dặm.

Mười mấy tiếng trước anh còn giữ cằm cô, mặc kệ cô phản kháng vùng vẫy, cưỡng ép cô thân mật.

Thế mà lúc này lại đối xử như người xa lạ.

Có điều, Thừa Ảnh cũng đã quen rồi.

Quãng thời gian quen với điều này quá dài, khiến cô cũng trở nên tê liệt. Bây giờ, cô chỉ chờ đợi một ngày mới đến, chờ đợi đến ngày cô không phải để ý đến lời nói và cảm xúc của Thẩm Trì nữa.

Cô lấy chiếc khăn thấm nước đến, ngồi xổm trên sàn nhà, hơi cúi đầu, cũng trả lời một cách thản nhiên, “Không phiền. Đây vốn là nghĩa vụ của em.”

Chủ nhân trên giường ngồi lặng hồi lâu không nói gì, chỉ có tiếng trang sách lật rất khẽ, đến tận khi cô thu dọn phòng xong, mới nghe thấy anh khẽ nói, “Ngày mai cùng ăn tối nhé. Anh sẽ bảo người đến bệnh viện đón em.”

Cô đứng thẳng dậy, nhìn anh vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, liền nghĩ ngay ra cớ để từ chối, “Ngày mai, em chưa biết có về đúng giờ được không.”

“Thế thì em xin nghỉ phép”, anh nói một cách quyết đoán, không giống như góp ý mà là đưa ra quyết định. Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Thừa Ảnh, “Coi như em làm thêm một nghĩa vụ nữa cho anh.”

Đôi mắt sâu thẳm ấy giống như hồ sâu không đáy, có cố gắng cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng, nhưng lúc này lại lộ rõ cảm xúc giễu cợt.

“Được rồi”, tim cô đập thình thịch, nhìn thẳng anh vài giây rồi mỉm cười đồng ý, có điều, nụ cười ấy quá lạnh nhạt.

Giường phòng khách rất mềm, không phù hợp với người đang bị thương ở eo. Cô vốn do dự có nên dìu anh về phòng ngủ không, nhưng lại nghĩ đã phải hoàn thành hai nghĩa vụ liên tiếp, cô không có ý bắt mình phải gánh vác thêm trách nhiệm nữa.

Trước khi quay đầu bước đi, cô bình tĩnh nói với anh một câu, “Chúc anh ngủ ngon.”

Hôm sau thức dậy, cuối cùng, mưa cũng đã tạnh hẳn. Ngoài cửa sổ là ánh vàng rực rỡ, sáng chói cả mắt. Cô lái xe ra khỏi cửa, mới đi chưa được chục mét thì gặp chiếc xe khác tiến vào. Trần Nam ngồi trong xe, bên cạnh là bác sĩ gia đình của nhà họ Thẩm. Họ đến để kiểm tra tình hình của Thẩm Trì.

Cả buổi sáng, trong khi bác sĩ bận rộn chăm sóc cho Thẩm Trì ở nhà họ Thẩm thì Thừa Ảnh lại kiểm tra sức khỏe cho một cậu bé đang nằm trên giường bệnh, “Nào, nằm ngoan nhé. Lát nữa, cô sẽ cho con kẹo.”

“Đau quá…”, cậu bé sáu tuổi rưỡi nhăn mặt, từ lúc cô bước vào cửa đã không ngừng kêu đau lưng.

Sau khi tiến hành kiểm tra sơ lược, Thừa Ảnh khuyên người nhà cậu bé nên đưa bé đi chụp chiếu.

Mẹ cậu bé nhìn lên với vẻ lo lắng, mắt hơi hoen đỏ, ôm chặt cậu bé nói, “Từ hôm qua đến hôm nay, cháu luôn miệng kêu đau lưng. Tôi cứ tưởng cháu lấy cớ để không phải đi học Piano, còn mắng cháu một trận. Bác sĩ, cô kiểm tra xem cháu có vấn đề gì thế ạ? Tại sao cháu lại bị đau cả đêm không ngủ được?”

Cậu bé gục đầu vào vai mẹ, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt đi. Thừa Ảnh viết xong phiếu đưa cho mẹ cậu bé, nhẹ nhàng an ủi, “Chị cứ bình tĩnh, đưa con đi chụp phim trước đã”, trước khi họ rời đi, Thừa Ảnh không quên nhét vào tay cậu bé một cây kẹo mút và nói, “Con đúng là một tiểu anh hùng. Đây là phần thưởng cô dành cho con nhé!”

Nhưng chụp phim xong, kết quả không mấy khả quan, thậm chí còn làm Thừa Ảnh giật mình.

Cột sống của cậu bé mới lên sáu này có một bóng mờ ngay bên cạnh.

Mẹ cậu bé òa lên khóc như mưa khiến cậu bé nắm chặt lấy cổ áo mẹ, sợ tới mức quên cả kêu đau.

Nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cậu bé, trái tim Thừa Ảnh cũng thắt lại. Cô nhanh chóng sắp xếp cho họ tiến hành kiểm tra xét nghiệm bước tiếp theo.

Vừa sáng ra đã gặp phải chuyện này, bệnh tình của bệnh nhân lại không hề nhẹ, tâm trạng Thừa Ảnh khó tránh khỏi dao động. Hết giờ làm, rời khỏi bệnh viện mà cô vẫn nhớ treo kết quả kiểm tra của cậu bé đó lên.

Hồi còn học Đại học, giáo viên hướng dẫn cô là một bậc thầy quyền uy có tiếng của khoa ngoại Thần Kinh trong nước. Trong một buổi học, thầy dạy, “Bác sĩ phải có cái tâm từ bi nhưng tuyệt đối không được để sự từ bi đó ảnh hưởng tới tư duy và cảm xúc… Phải luôn luôn ghi nhớ, đối với bệnh nhân, các em là bác sĩ, cũng chỉ là bác sĩ. Khi các em dùng kỹ năng nghiệp vụ để cứu người, sự đồng cảm, nỗi buồn hay bất kỳ một trạng thái cảm xúc nào cũng đều là dư thừa, thậm chí, chúng sẽ kéo chúng ta tụt lùi lại phía sau. Các em cầm dao phẫu thuật trong tay, trước tiên cần phải cắt bỏ những thứ dư thừa đó.”

Sau bao năm, bài giảng đó vẫn lặp lại nhưng lúc này cô không thể áp dụng tuyệt đối lời dạy của thầy khi làm bác sĩ.

Cô có một bàn tay vững vàng, nhưng từ đầu chí cuối, cô không thể khiến con tim mình cứng rắn.

Thậm chí, cô thường nghĩ, nếu dùng dao phẫu thuật cắt bỏ đi những dư thừa đó, thì có khi lúc này, cô và Thẩm Trì đã thoát khỏi mọi vướng mắc? Hơn nữa, dao phẫu thuật sắc bén như thế, chỉ cần đủ nhanh, đủ chuẩn, chắc sẽ không quá đau.

Xe đến đón cô đã đỗ ở dưới hầm để xe, thấy cô tan ca, từ thang máy bước ra, đèn xe nháy lên hai lần rồi từ từ rời khỏi vị trí đỗ.

Đúng lúc đó, có đồng nghiệp không mấy thân thiết với cô nhìn thấy, vừa đi vừa chào, còn tò mò hỏi, “Bác sĩ Án, là chồng cô phải không?”

“Không phải, chỉ là một người bạn thôi”, Thừa Ảnh mỉm cười nói.

“Thế à? Nghe nói chồng cô làm ăn buôn bán lớn, chắc bận lắm nhỉ? Không thấy anh ấy đưa đón cô đi làm bao giờ.”

Mang tâm tính tò mò vào phòng phẫu thuật có lẽ còn nguy hiểm hơn cả việc mang sự đồng cảm vào.

Thừa Ảnh vẫn giữ thái độ hòa hảo, cười tươi như nữ diễn viên chính trong quảng cáo kem đánh răng và nói, “Anh ấy thường xuyên đi công tác, đúng là không có thời gian. Tay lái của tôi cũng không tồi, có thể tự lái xe được. Hơn nữa, tự mình lái xe đi làm, thời gian thoải mái hơn”, xe đón cô đã dừng ngay trước mặt, cô vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, “Tôi có hẹn ăn cơm với bạn, nói chuyện sau nhé.”

Đồng nghiệp của cô vẫn tò mò ngó vào trong, nhưng cửa kính xe được chế tạo đặc biệt, từ bên ngoài không thể nhìn được vào trong xe.

Thừa Ảnh bước lên xe, dường như có chút mệt mỏi, giọng nói cũng trầm hẳn xuống, “Đi đâu thế?”

Lái xe nói ra tên của nhà hàng, cô không nói thêm gì nữa.

Địa điểm hẹn là một nhà hàng đồ ăn Nhật, không gian rất riêng tư, có bảy tám phòng ăn riêng, không có sảnh nhà hàng, dường như chủ nhà hàng chỉ phục vụ cho khách quen.

Hành lang hẹp quanh co, cách khoảng hơn mười mét lại treo một chiếc đèn lồng đỏ, đi ngang qua còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách không biết từ đâu rất vui tai.

Bồi bàn mặc bộ kimono thanh lịch tao nhã, cúi người kéo cửa phòng lại giúp Thừa Ảnh.

Thẩm Trì đã đến và ngồi đối diện với khách, một cặp nam nữ trẻ tuổi mà Thừa Ảnh không hề quen biết.

Thừa Ảnh nhìn lướt qua căn phòng, thấy tư thế ngồi của Thẩm Trì không có gì bất thường, vẻ mặt vô cùng thoải mái, chắc chắn là nhờ công lao của bác sĩ. Thẩm Trì chuyển biến nhanh như vậy, khiến Thừa Ảnh rất tò mò về thân phận của các vị khách tối nay.

Người có thể khiến Thẩm Trì bỏ cả thời gian nghỉ ngơi để đến đây gặp mặt, chắc chắn có lai lịch không hề đơn giản.

Suy nghĩ một hồi rồi cô đến ngồi cạnh Thẩm Trì.

Thẩm Trì mỉm cười giới thiệu, “Hàn Duệ, Phương Thần, đây là vợ tôi, Án Thừa Ảnh.”

“Chào chị!”, vị khách nữ ngồi đối diện lên tiếng, cô ta mặc chiếc váy liền thân màu xanh ngọc, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết vô cùng cuốn hút.

“Rất vui được làm quen với em”, Thừa Ảnh cười khách sáo.

“Họ vừa đi nghỉ ở nước ngoài về, quá cảnh ở Hồng Kông ngày hôm qua, thay đổi điểm đến là Vân Hải”, Thẩm Trì quay sang Thừa Ảnh, nói với cô một tràng dài hiếm có, “Anh quen Hàn Duệ từ rất lâu rồi nhưng mấy năm gần đây ai bận việc người ấy, không có cơ hội gặp nhau, đến lúc cậu ấy kết hôn, anh cũng không có thời gian đến dự. Lần này hội ngộ, đúng là dịp hiếm có.”

“Thảo nào”, Thừa Ảnh nhìn lên tỏ vẻ hơi đáng tiếc, lại có phần giận dỗi, cô quay sang trách móc Thẩm Trì, “Nói như thế, hình như anh có rất nhiều bạn bè mà em không quen biết.”

Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để mọi người nghe rõ từng từ.

Thẩm Trì nghe xong liền quay sang nhìn Thừa Ảnh, anh nhướn mày, đồng thời đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, cười rất thoải mái nói, “Xem ra em đang trách anh không làm tròn bổn phận của người chồng phải không?”

“Vâng”, Thừa Ảnh rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đưa cơ thể thoát ra khỏi bàn tay của Thẩm Trì, tránh tiếp xúc, rồi cầm ấm trà lên rót cho hai vị khách.

Cô làm việc này rất chăm chú, thể hiện thái độ lịch sự, mí mắt cũng hạ xuống, nhìn chằm chằm vào dòng nước trà nóng đang rót xuống tách.

“Đúng là có lúc không làm tròn bổn phận, giống như hôm nay có đồng nghiệp hỏi em, tại sao không bao giờ thấy anh đưa đón em đi làm?”, cô nói mà mắt không nhìn lên, giọng điệu thể hiện có chút không hài lòng, nhưng lại giống như mắng yêu trước mặt người quen. Thẩm Trì ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào cô không hề tiếp lời, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên nụ cười bí hiểm.

Phương Thần ngồi đối diện hỏi vặn lại anh, “Việc này thì đàn ông không nên viện cớ bận việc, mà nên chủ động tặng cho vợ một món quà”, cô cười, nhìn Thẩm Trì, anh thu ánh mắt về, vừa đưa tách trà lên môi, vừa đưa ra kết luận, “Chắc là Hàn Duệ thường dùng cách này rồi. Anh chưa thử qua nên chưa biết có tốt hay không, hiệu quả thế nào?”

“Cũng không phải là tốt lắm”, Phương Thần lắc đầu tỏ vẻ hơi hối tiếc, cô nói tiếp, “Tính sáng tạo và trí tưởng tượng của đàn ông thường hay có khiếm khuyết, còn bản chất của phụ nữ lại là theo đuổi những ý tưởng mới. Cung và cầu không bằng nhau… từ đó mâu thuẫn mới phát sinh.”

Nói xong, cô ấy quay đầu sang phía Hàn Duệ hỏi, “Anh nghĩ thế nào?”

Khi vừa bước vào cửa, Thừa Ảnh đã chú ý đến chàng trai trẻ họ Hàn này. Ở cậu ta có khí chất đặc biệt, nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, không nói nhiều, nhưng lời nói nặng tựa ngàn cân, khiến đối phương không thể coi thường.

Nhưng lúc này, Thừa Ảnh lại nhìn thấy chàng trai đó mỉm cười, giọng điệu trêu đùa nói, “Sao bỗng nhiên anh lại có cảm giác hôm nay như mở đại hội tố cáo, chỉ trích ấy nhỉ? Sớm biết thế này thì anh đã để em và chị cùng đi chơi, anh và anh Thẩm gặp gỡ riêng là được rồi.”

Không ngờ Phương Thần lập tức gật đầu, “Đây là một đề nghị rất hay!”, rồi cười bảo Thừa Ảnh, “Nhưng mà giờ em đói rồi. Lát nữa ăn xong, chị dẫn em đi dạo phố nhé.”

“Không vấn đề”, có thể rời xa người đó, Thừa Ảnh quá đỗi vui mừng.

Sau khi dùng bữa xong, hai người họ nghỉ ngơi một lát rồi rời khỏi đó, để cho hai người đàn ông tự do đàm đạo chính sự.

Ở một góc căn phòng, khói hương tỏa ra nghi ngút, phảng phất chút gì đó thần bí, quanh quẩn trong không gian. Thẩm Trì không thích mùi hương này, vừa rồi có Thừa Ảnh ngồi cạnh, mùi hương thơm dịu nhẹ của cô đã át đi mùi khói hương khó chịu của gian phòng, phân tán sự chú ý của anh.

Lúc này, Thừa Ảnh đã đi rồi, anh liền bảo người mang lư hương ra khỏi phòng, rồi rút từ túi áo ra bao thuốc, đưa cho Hàn Duệ một điếu.

Ánh lửa chiếu lên hai gương mặt thanh tú, điềm tĩnh.

Hàn Duệ chống một tay lên bàn, anh đã châm thuốc nhưng lại không hút mà chỉ nhìn Thẩm Trì, nửa thật nửa đùa hỏi, “Không ngờ là anh lại ân cần thế.”

“Ý cậu là sao?”, Thẩm Trì để chiếc bật lửa lên bàn, phả một hơi thuốc rồi mới từ từ ngước mắt lên nói.

“Trước mặt vợ anh, sao anh không hút điếu nào cả? Em còn nhớ trước đây anh không như thế. Anh để ý đến cảm nhận của phụ nữ từ khi nào vậy?”

“Cuối cùng, tôi cũng có phong độ như một quý ông, không tốt sao?”, Thẩm Trì không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười hỏi lại Hàn Duệ.

“Tốt hay không, em không dám nói”, Hàn Duệ nhanh chóng thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm túc nói tiếp, “Có một vụ làm ăn. Lần này, em đến là để hỏi anh có hứng thú hợp tác với em không?”

“Nói tôi nghe thử xem.”

Thẩm Trì vẫn giữ thái độ chậm rãi, khoan thai, hai mắt lim dim sau làn khói thuốc, rồi từ từ gạt tàn thuốc đi.

Hàn Duệ không nói gì, chỉ lấy ngón trỏ tay phải nhúng vào ly trà, viết hai chữ lên mặt bàn màu nâu sẫm.

Cửa sổ căn phòng mở một bên, đối diện với vườn sau nhà hàng. Đây là phòng ăn có vị trí đẹp nhất của nhà hàng. Dưới màn đêm yên tĩnh, an ninh đảm bảo, đến một con côn trùng cũng không có.

Trên mặt bàn gỗ mun đã được phủ sơn, vẫn còn vết nước mờ mờ mà Hàn Duệ vừa viết chữ, một lúc sau mới khô.

Đến khi nét chữ cuối cùng hiện ra, Thẩm Trì hơi nhướng mày, suy ngẫm vài giây rồi hỏi, “Cậu định làm ăn với ai trong vụ này.”

“Em luôn muốn làm ăn kinh doanh đàng hoàng, thế nên vụ này cố gắng để không phải sử dụng vũ lực. Nhưng tình hình bên Mỹ phức tạp quá! Chỗ bố nuôi em ở là một gia tộc lớn, tính cả anh em họ, con cháu cộng lại cũng không ít người. Mặc dù việc làm ăn kinh doanh do em quyết định nhưng trong nhà không thể tránh khỏi mỗi người một ý”, Hàn Duệ ngừng lại một chút, rồi nhìn thẳng Thẩm Trì nói, “Gần đây em phát hiện ra, trong số họ có người cung cấp vũ khí cho lực lượng vũ trang phản động của một số nước Trung Đông, tiền thu được dùng làm vốn đầu tư cho thị trường buôn bán thuốc phiện mới mở. Những người này có cả các bậc trưởng lão trong gia tộc. Nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về mọi mặt thì không dễ gì động đến họ được. Em biết là ở Trung Đông, dù là Chính phủ, Quốc gia hay Lực lượng vũ trang phản động địa phương, anh đều có mối quan hệ hợp tác rất tốt, là khách quý của họ. Thế nên lần này em muốn nhờ anh tìm giúp những người đó. Em cần danh sách họ tên cụ thể và thời gian giao dịch của lần tiếp theo.”

“Ừ”, Thẩm Trì nghe xong, lặng lẽ cười, nói tiếp, “Nói như thế thì những người trong gia tộc của bố nuôi cậu đã vào địa bàn của tôi tranh cướp các vụ làm ăn?”

Nghe xong câu này, Hàn Duệ không phản ứng gì, anh ta đưa điếu thuốc cháy còn một nửa lên miệng, cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Nước trà như bị khói thuốc hít vào trong, mắt anh ta từ từ nhắm lại, vừa ngậm thuốc vừa nói, giọng nói có phần không rõ, lại có phần chậm rãi, “… Em nghe nói gần đây anh đang gặp một số khó khăn ở Vân Nam. Nếu anh không phiền, em có thể thay anh giải quyết.”

Căn phòng trở nên yên lặng.

Ngón tay thon dài di chuyển trên mép bàn hai lần, cuối cùng Thẩm Trì cười nói, “Đây không giống như một vụ hợp tác mà giống như cuộc trao đổi.”

“Đúng thế. Đây chính là cuộc trao đổi”, Hàn Duệ nói thẳng thắn hơn, “Hai chúng ta ai cũng đưa ra việc người ấy cần, anh thấy sao?”

“Tôi đang chuẩn bị đi Vân Nam một chuyến, nhưng có lẽ tôi không cần đi nữa rồi.”

“Thế thì trong vòng một tháng, em sẽ có kết quả khiến anh hài lòng.”

“Một tháng à…”, Thẩm Trì suy nghĩ vài giây rồi nói, “Nhưng tôi không thể đảm bảo cùng khoảng thời gian đó sẽ có kết quả cho cậu.”

Khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng giọng điệu thì không có chút gì ái ngại. Hàn Duệ mỉm cười, cũng không để bụng, “Không vội. Em đã đợi bao năm nay, đợi thêm một khoảng thời gian nữa cũng không thấm vào đâu.”

“Được rồi”, Thẩm Trì cầm ấm trà lên, rót vào tách trà đã trống không của mình, cười nói, “Thế thì chúc cho cuộc giao dịch của chúng ta thành công vui vẻ.”

“Đây không phải là lần đầu, nhưng hy vọng sẽ là lần cuối”, nói đoạn, Hàn Duệ nâng tách trà lên.

“Chuyện đời khó lường. Tôi chưa bao giờ nói những lời như thế cả”, Thẩm Trì cười vẻ bí ẩn, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, vừa ngậm điếu thuốc, vừa cầm điện thoại đã rung được một lúc lên nghe.

Đối phương ở đầu dây bên kia báo cáo, “Chị Ảnh và Hàn phu nhân đi chợ đêm Đông Thành, chúng em đi theo phía sau, giờ hình như họ đang tìm quán ăn.”

“Quán ăn ư?”, Thẩm Trì cúi nhìn đồng hồ, buột miệng nói, “Kệ họ đi. Các cậu bám sát phía sau là được, đừng để xảy ra chuyện gì.”

“Em biết rồi.”

“Đi đi”, anh cúp máy rồi xác định lại thời gian một lần nữa.

Từ lúc hai người phụ nữ rời đi đến giờ mới có một tiếng đồng hồ, sao đã cảm thấy đói nhanh thế?

Hai năm qua, khi cô và anh cùng ngồi ăn cơm, cô ăn ít vô cùng.

Thế nên anh rất ít khi ăn cùng cô. Đối mặt với anh, cô tỏ vẻ ăn mà chẳng có cảm giác mùi vị gì khiến anh cũng không có tâm trạng để ăn uống.

Nghĩ đến đây, anh lại lấy một điếu thuốc ra, lúc châm lửa lại nghe thấy Hàn Duệ nói, “Khi nào mới có thời gian tới chỗ em chơi? Anh còn chưa gặp mặt con trai em đấy.”

“Con trai ư?”, tay cầm điếu thuốc đang cháy, anh ngây người một chút rồi mới ngẩng đầu nói: “Cậu lên chức bố khi nào thế? Tôi chẳng biết gì cả.”

“Cháu chưa được hai tuổi, không tiện đưa đi theo.”

“Thế thì phải chúc mừng cậu rồi. Ngày mai mang giúp tôi một món quà về tặng cho bé nhé. Hôm khác, tôi sẽ đến thăm cháu”, Thẩm Trì khẽ cười, tay nhanh chóng gập bật lửa lại, ánh mắt sâu thẳm. Anh nghiêng đầu, hút hai hơi thuốc, nhả ra khói thuốc trắng, rồi nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mơ hồ.

Cùng lúc đó, Thừa Ảnh đã dẫn Phương Thần tới một quán ăn.

Yếu tố xây dựng nên tình bạn giữa những người phụ nữ thông thường chỉ có thể là hai điều: mua sắm và ăn uống.

Phương Thần gấp giấy ăn lại, lau qua mặt bàn, rồi cùng Thừa Ảnh lấy nước nóng tráng bát đũa, cô ấy nghe thấy Thừa Ảnh nói, “Vịt nướng của quán này nổi tiếng nhất Vân Hải. Lát nữa nhất định em phải nếm thử.”

“Chị rất quen với quán này à?”, Phương Thần nhìn quanh, màn đêm vừa mới buông xuống, thế mà quán này đã đông khách đến như vậy. Tám chiếc bàn xếp ngoài cửa đã đầy khách, ồn ào náo nhiệt, mấy nhân viên phục vụ khiêng từng thùng bia ra phục vụ khách.

Thừa Ảnh tráng bát đũa bằng nước nóng xong, bày trên bàn và nói, “Khi mới đến Vân Hải, chị thường tới quán này ăn.”

“Chị không phải là người bản xứ à?”

“Không.”

“Thế chị và anh Thẩm Trì là…?”

“Trước khi đến Vân Hải, chị đã quen anh ấy rồi”, hình như đoán ra ý của Phương Thần, Thừa Ảnh ngây người một chút rồi mới nói, “Nhưng ban đầu chị đã dự định định cư ở đây, chỉ là vì lý do công việc, không liên quan gì tới Thẩm Trì cả.”

“Hóa ra là thế”, Phương Thần nói, “Nghe Thẩm Trì nói chị là bác sĩ.”

“Ừ.”

Phương Thần gọi người mở một chai bia, rót ra hai cốc nhỏ, cười nói, “Ngành nghề này rất hay. Nào, em chúc chị một ly.”

“Chúc gì thế?”, Thừa Ảnh cong môi, đợi Phương Thần trả lời, tâm trạng cô có vẻ khá tốt.

“Chúc chị chữa bệnh cứu người.”

Tiếng hai chiếc cốc thủy tinh chạm vào nhau khiến Thừa Ảnh có chút ngẩn ngơ. Cô uống xong cốc bia, hồi tưởng lại ngày trước, “Chữa bệnh cứu người, câu nói này Thẩm Trì cùng đã từng nói với chị khi biết chị học ngành này.”

“Thế ạ?”, Phương Thần chỉ đang giết thời gian, cô vừa ăn vừa tò mò hỏi, “Anh chị quen nhau như thế nào?”

“Ở Đài Bắc, chị quen anh ấy lúc đang học cấp ba…”

Thật là lạ! Trước mặt một người xa lạ, cô lại có thể thản nhiên kể chuyện của mình và Thẩm Trì như vậy.

Những kỷ niệm ấy đã trở nên mơ hồ, bình thường được khóa sâu trong tâm trí cô, không dễ gì, và cũng không muốn lôi nó ra. Nhưng tối nay, ngồi bên đường phố huyên náo, cô mới phát hiện ra trí nhớ của mình hóa ra vẫn rất tốt. Rõ ràng đã lâu như vậy nhưng cô vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio