Loại người như mi, cậu đây thấy nhiều rồi.
Cuốn xéo về nhà mau.
Lúc Thẩm Tử Thiện chuyển đến nhà lớn, cậu mới lên bảy tuổi.
Sau khi cha cậu được làm quan, ông đã mua lại căn nhà lầu kiểu Tây này.
Trong khuôn viên nhà còn có một vườn hoa rất tươi đẹp.
Hôm ấy, cậu đứng trên ban công tầng hai nhìn sang nhà bên cạnh.
Đó cũng là một căn nhà lớn, nhưng lại không giống với nhà cậu.
Khoảnh sân bên ấy vuông vức, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều có phòng ở xây bằng gạch đen ngói xám, mái hiên vươn lên cao vút.
Trong sân còn trồng một cây lựu xanh tốt.
Có ba cô bé và một cậu bé đang vây quanh chiếc bể dưới bóng cây, cùng ngắm cá vàng.
Buổi tối, lúc cha về nhà, Thẩm Tử Thiện nói chuyện cậu nhìn thấy nhà bên cho ông nghe.
Cha xoa đầu cậu, mỉm cười nói:
- Nhà họ không giống nhà chúng ta.
Thẩm Tử Thiện nửa hiểu nửa không, gật đầu đáp lại lời cha.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không quan tâm đến chuyện này cho lắm, bởi tất cả đều là trẻ con mà, có gì không giống nhau đâu?
Ngày hôm sau, khi Thẩm Tử Thiện và Tiểu Mãn chơi đá bóng trong sân, quả bóng vô tình bay sang nhà bên cạnh.
Bức tường ngăn cách cao cao, chắn hết tầm nhìn của hai đứa trẻ.
Tiểu Mãn sốt ruột hỏi:
- Cậu ơi, làm sao bây giờ?
Quả bóng này là quà anh họ tặng cho Thẩm Tử Thiện, cậu cũng không muốn làm mất.
Thẩm Tử Thiện mím môi rồi đáp:
- Chúng ta sang nhà họ tìm đi.
Hai đứa trẻ vừa đi qua rặng tường vi thì gặp cha của Tiểu Mãn.
Ông phụ trách chăm sóc vườn hoa, nên đã nói cho họ biết ở góc Tây Nam nhà có một cánh cửa nhỏ, ông có thể mở cửa giúp họ.
Thẩm Tử Thiện đi từ lối nhỏ ấy sang, thấy có tới mấy cậu con trai đang vây xem quả bóng của mình.
Chúng nó không muốn trả bóng cho cậu.
Đứa trẻ trông có vẻ đẹp trai nhất còn liếc cậu một cái, nói:
- Ta còn chưa trách bóng của mi dọa dế của ta sợ thì thôi!
Thẩm Tử Thiện nhìn sang, quả nhiên thấy vài chiếc lọ đang lăn lóc ở mảnh đất trống sau lưng chúng.
Cậu nói:
- Thế thì chúng ta cùng chơi bóng được không?
Đứa trẻ kia không đáp lời, chỉ nhướn mày nhìn cậu rồi cười khẩy một cái.
Một cậu nhóc mặc áo quái màu xám đứng cạnh chen vào:
- Gớm, mi mà cũng muốn chơi cùng cậu Thành à? Nhà người ta là hoàng thân quốc thích đấy.
Tiểu Mãn thấy cậu chủ bị bắt nạt thì tức đỏ cả mặt, to tiếng cãi lại:
- Cha của cậu nhà tôi cũng làm quan lớn đấy!
Một nhóc khác lại nói:
- Có cha ai là không làm quan đâu.
Nó chỉ căn nhà kiểu Tây rồi tiếp lời:
- Ở cái nhà này thì cũng chả phải quan chức tử tế gì.
Nói xong, nó còn cười hi hi.
Cậu Thành kia thì không thêm lời gì nữa, chỉ ngẩng cao đầu, cho người khác thấy một góc nghiêng kiêu ngạo.
Thẩm Tử Thiện nhìn mấy đứa trẻ nọ, rồi lại nhìn cậu Thành, cuối cùng cũng hiểu tại sao cha lại nói họ không giống nhau.
Cậu Thành mặc áo bào trắng phối với áo quái màu xanh lam, còn cậu lại mặc áo sơ mi và quần soóc.
Thẩm Tử Thiện không quan tâm những người khác nữa.
Cậu đi thẳng đến trước mặt cậu Thành, cuối cùng lại phát hiện mình còn thấp hơn người ta một chút.
Đúng rồi, chắc chắn là tại cậu Thành ngẩng cao đầu mà thôi.
Cậu Thành cau mày, Thẩm Tử Thiện bèn nói bằng giọng chân thành:
- Đá bóng không can hệ gì đến người lớn làm quan, đó chỉ là chuyện giữa trẻ con chúng ta với nhau mà thôi.
Cậu muốn thế nào thì mới trả lại bóng cho tôi đây?
Thẩm Tử Thiện nói xong, cậu Thành cuối cùng cũng chịu nhìn xuống, nhưng vẫn dùng đôi mắt tròn tròn trừng cậu hồi lâu.
Sau đó cậu Thành đáp:
- Được thôi, chỉ cần mi đỡ được.
Tiểu Mãn nghe thế thì sáng cả mắt, cậu chủ đã chơi đá bóng hai năm ròng, sao có thể không đỡ được chứ.
Nhưng Thẩm Tử Thiện không đỡ được thật.
Cậu Thành vỗ tay, nhìn Thẩm Tử Thiện và cười một cách khiêu khích:
- Mi không đỡ được.
Đương nhiên cậu không đỡ được, vì cậu Thành đã đá thẳng bóng vào mắt cậu.
Để bảo vệ đôi mắt, Thẩm Tử Thiện chỉ đành cho bóng đập vào người.
Quả bóng nảy ra, cậu liền ôm lấy bụng.
Tiểu Mãn suýt thì khóc:
- Hu hu, cậu ơi…
Mấy đứa trẻ kia lại vỗ tay cười rộ lên:
- Cậu Thành đá hay lắm, con nít con nôi đáng ghét thật.
Cậu Thành không đáp lời.
Lúc xoay người đi, cậu Thành liếc nhìn Thẩm Tử Thiện rồi nói bằng giọng mất kiên nhẫn:
- Bỏ đi.
Loại người như mi, cậu đây thấy nhiều rồi.
Cuốn xéo về nhà mau.
───────────
Lời người dịch:
.
Áo quái và áo bào là kiểu áo của người Mãn Châu, thịnh hành vào thời Thanh ở Trung Quốc.
.
"Cậu Thành" bản gốc là "Thành thiếu gia".
Tiểu Mãn là người hầu của Thẩm Tử Thiện, bản gốc cũng gọi Thẩm Tử Thiện là "thiếu gia".
Mình dịch thành "cậu" hoặc "cậu chủ" tùy ngữ cảnh.
.
Cậu Thành là hoàng thân quốc thích chế độ cũ, nên mình để xưng hô "ta - mi" cho có vẻ cao ngạo (mà anh ta cao ngạo thật lol).
Ban đầu mình định để là "ta - mày" hoặc "ta - nhà ngươi" mà đọc lên hơi lạc quẻ.
.
Tiểu Mãn và Thẩm Tử Thiện đều xưng "tôi".
Từ này theo nhà nghiên cứu Trần Quang Đức vốn bắt nguồn từ phận tôi tớ, tôi đòi, ví dụ như quan lại thời Lê Trịnh thường bẩm cáo lên bề trên là "tôi cẩn khải vâng lạy đức bề trên".
Tiểu Mãn xưng hô với người khác thì có màu sắc này, còn khi xưng hô với cậu chủ thì Tiểu Mãn sẽ tự xưng là "con" cho thân thiết.
Sau này từ "tôi" dần trở thành đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất, tỏ ý khiêm tốn, khiêm nhường.
Thẩm Tử Thiện xưng hô thì có ý này.
.
Câu chuyện này là truyện ngắn tác giả viết khi bất lực với việc sửa một tác phẩm khác lol.
Nên sẽ ngắn thôi, plot đơn giản, diễn tiến nhanh, HE (không phải hell ending đâu yên tâm).
.
Người dịch tài thô học thiển, dịch giết thời gian cho đỡ stress vì deadline.
Toàn văn khó tránh được sai sót, xin bạn đọc góp ý nhẹ nhàng, giơ cao đánh khẽ, mình sẽ sửa hoặc giải thích trong khả năng..