Thành Phố Định Mệnh

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày sau, khi Diệp Phong Linh rời khỏi rừng hoa anh đào, đã là đầu tháng sáu, hoa anh đào trên núi lục tục qua mùa hoa, không còn là thế giới màu hồng phấn, từ xa nhìn lại, cành lá tươi tốt đón gió lay động, lóe lên ánh sáng xanh biếc, thập phần say lòng người.

Cảnh sắc núi rừng có say lòng người đến đâu, cũng không liên quan đến cô nữa, trước kia nơi này là nhà của cô, sau đó, nơi này không còn là nhà của cô nữa. Dù sao sống mười mấy năm, nàng đối với khu rừng núi này sinh ra tình cảm sâu đậm. Lúc chia tay, cô từng bước quay đầu lại, trên chân giống như bị một tảng đá lớn đè, gian nan cất bước.

Lãnh Vũ Khả đem tình cảm không nỡ của cô nhìn thấy ở trong mắt, hai tay sau lưng ôn nhu nói: "Phong Linh, chờ phòng một lần nữa trang trí xong, em còn có thể trở về ở.”

Diệp Phong Linh nghe vậy dứt khoát quay đầu lại, câu nói kia của Lãnh Vũ Khả tuy mang theo thiện ý, nhưng vẫn nhắc nhở cô, anh mới là chủ nhân nơi này, anh mới có quyền cho ai đến đây ở.

"Lãnh tiên sinh, cám ơn lòng tốt của ngài." Nàng đối với nơi này có tình cảm, cũng là vô ích.

Dưới sự làm bạn không rời của Lãnh Vũ Khả, cô ngồi lên xe, hai người vẫn ngồi trên cùng một chiếc xe, ngồi cùng một hàng. Khi xe khởi động, cô vẫn nhịn không được xoay người, xuyên qua toàn bộ mảnh thủy tinh phía sau xe cuối cùng nhìn thoáng qua núi rừng xanh biếc.

-

Lãnh Vũ Khả ở trong thành phố hoa anh đào không thể so sánh với rừng hoa anh đào, nhưng trong toàn bộ phố Hoa Anh Đào, được coi là tốt nhất.

Mới đến nơi xa lạ, ánh mắt Diệp Phong Linh mê mang, sợ hãi mười phần, cô vẫn nhắc nhở mình, cô chỉ ở tạm ở đây mà thôi.

Lãnh Vũ Khả tự mình dẫn nàng đi tới chỗ ở của nàng.

Là một gian phòng, đập vào mắt là phòng khách nhỏ cổ kính, bên trái là thư phòng cùng toilet, bên phải mới là phòng ngủ, so với phòng rừng núi, nơi này cổ xưa lại không mất đi xa hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio