Lãnh Vũ Khả đã sớm tìm được mẫu thân của Diệp Phong Linh, nhưng ở trước mặt nàng lại không nói, thậm chí còn nói dối. Vì có được cô, anh có thể nói là có tính toán trước, ở trước mặt Diệp Phong Linh đóng vai một thiên sứ, làm sao có thể để cho mẹ con các nàng đoàn tụ đây? Nhưng lừa gạt nàng như vậy, kéo dài chuyện này cũng không tốt, hắn muốn một kế vạn toàn, để cho nàng cùng mẫu thân nàng gặp một lần, chính là không thể để cho các nàng đoàn tụ.
Một buổi trưa nóng nực, bầu trời không có một đám mây, trên mặt đất đã bốc hơi, cây anh đào hai bên đường giống như bị bệnh, lá cây không nhúc nhích, mệt mỏi, trên mặt đường phát ra ánh sáng trắng, phảng phất có một chút lửa sẽ nổ tung.
Trong chiếc xe màu đen đang di chuyển, Lãnh Vũ Khả sống lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn giống như một pho tượng Phật, bề ngoài nhìn không ra cảm xúc gì, trên thực tế tâm tư này đều đặt ở trên người Diệp Phong Linh.
- ”Lãnh thiếu, đến rồi!” Tiếng gọi nhẹ nhàng lạnh lùng làm cho suy nghĩ của anh trở lại hiện thực.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mặt đất nóng đến bốc hơi, thời tiết nóng như vậy nếu ở nhà hóng mát, cùng Diệp Phong Linh chơi cờ, nói chuyện, nên thoải mái cỡ nào! Hết lần này tới lần khác bị Lâu Hữu Đình một cuộc điện thoại quấy rầy, nếu như không phải là vì gặp người trong truyền thuyết kia, hắn mới sẽ không giữa trưa chạy đến nhà người khác ăn cơm.
Lãnh Đinh mở cửa xe ra, khom người chờ chủ nhân xuống xe, không biết là thời tiết quá nóng, hay là khí lạnh trong xe xảy ra vấn đề, sắc mặt chủ nhân tương đối không tốt. Hắn đi theo chủ nhân nhiều năm như vậy, học được cách quan sát sắc mặt, lúc này, hắn thở không dám thở, lời cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng chờ chủ nhân xuống xe.
Lãnh Vũ Khả bất đắc dĩ vẫn xuống xe, hai chân rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, Lâu Hữu Đình liền đi ra nghênh đón.