Diệp Phong Linh lần thứ hai đi tới rừng hoa anh đào, vật còn nhưng người mất, tòa nhà cũ nát đang thi công, nghe Lãnh Vũ Khả nói, hắn muốn đem sửa lại tòa nhà, từ trên xuống dưới đều trang trí lại, còn có xung quanh nhà cũng phải xây đài phun nước nhân tạo, đợi đến một năm rưỡi sau mới tới nơi này, nhìn thấy sẽ là một tòa nhà mới mẻ.
Ngôi nhà không còn là ngôi nhà của quá khứ, sẽ không bao giờ trở lại hình dạng ban đầu.
Bởi vì thời gian còn sớm, Lãnh Vũ Khả cùng cô đi một vòng quanh căn nhà đang thi công, bỗng nhiên xoay người, nhìn bên cạnh cô, mái tóc che nửa khuôn mặt, lộ ra cái mũi nhỏ nhắn.
"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi chỗ suối nhỏ đi." Địa điểm ước định với Lạc Vân Thu cũng không phải ở trên đỉnh núi, mà là bên dòng suối giữa sườn núi, nơi này cũng chính là nơi Lãnh Vũ Khả và Diệp Phong Linh lần đầu tiên gặp nhau.
Diệp Phong Linh lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn gương mặt vừa quen vừa xa lạ phía trước, thản nhiên nói: "Hôm nay hiếm khi gặp mẹ, ta có thể lên núi chờ hay không.”
Lãnh Vũ Khả nghe vậy, ngửa đầu cười ha ha.
Diệp Phong Linh không biết anh cười cái gì, gương mặt quen thuộc mà xa lạ càng có vẻ quái dị.
Cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, căn bản không có giá trị lợi dụng, mà người đàn ông ở quốc gia A này rốt cuộc có mục đích gì để thu nhận cô, nếu như là xuất phát từ thương hại, hình như lại quá mức nhiệt tình.
Nghe tiếng cười phát cuồng, nhìn chằm chằm khuôn mặt bởi vì bật cười trở nên vặn vẹo, cô cảm thấy cả người có một luồng lãnh ý ập tới, gió trên núi vốn đã lớn, thời tiết vốn đã âm u, trong một thời gian ngắn, khí lạnh bức người.