Cánh hoa anh đào rơi bất quy tắc rơi bên cạnh Diệp Phong Linh, trên đỉnh đầu cô tràn đầy hoa anh đào phiêu linh, làm nổi bật khuôn mặt hoảng sợ như con nai nhỏ của cô, mái tóc dài phiêu phiêu, làn váy bị gió thổi bay lên, hình ảnh đặc biệt đẹp.
Lãnh Vũ khả chấn kinh nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt này, cho dù là mang theo biểu tình e ngại, vẫn có vẻ lạnh như băng như vậy, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như vậy, rõ ràng là một hài tử mười ba tuổi, càng giống một người trải qua sóng gió, vận mệnh quanh co, có chuyện buồn.
Nín thở, đem trọng tâm đặt trên mặt chân, vững vàng cất bước, từng bước từng bước tới gần nàng.
"Ngã đau không?." Ngữ khí nhẹ nhàng giống như một chiếc lá bay qua, "Để ta đỡ ngươi đứng lên đi." Đứng trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống/ người đồng thời vươn bàn tay rộng ra.
Diệp Phong Linh di chuyển về phía sau vài bước, nhanh chóng đứng lên, không định để ý tới anh, lại bị cánh tay dài của anh chặn lại khi cất bước.
"Không cần sợ, tôi không phải người xấu, bà nội em muốn đem bí kíp "rượu hoa anh đào" bán cho tôi, cho nên tôi là khách nhân mà bà nội em mời tới." Lời nói của hắn nửa thật nửa giả, mua bí kíp không sai, có thể nói mình không phải người xấu quả thật đã nói dối một lời nói dối lớn. Nếu như người sinh ra ở thế gia như hắn không tính là người xấu, như vậy thế giới này cũng không có người xấu, hắn chính là người xấu, chỉ là bình thường che giấu tương đối sâu mà thôi.
Diệp Phong Linh vẫn cúi đầu như cũ, lười nhìn hắn, nhưng trong lòng ít nhiều đã biết được chi tiết của người này. Thì ra chính là hắn muốn mua bí kíp tổ tiên lưu lại, nếu bà nội đã quyết định chủ ý, hy vọng người mua nó là một người có trách nhiệm, hy vọng hắn có thể đem "rượu hoa anh đào" phát dương quang đại là tốt rồi.