Thánh Thể Bất Phàm

chương 212: c212: ra vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô không chỉ có bề ngoài tuyệt đẹp, cả người cũng tràn ngập tiên khí, giống như tiên nữ giáng thế không dính khói lửa phàm tục, làm người say mê.

Lúc này đang đứng đó mỉm cười nhìn Diệp Phong. “Tứ sư tỷ!”

Diệp Phong vô cùng vui vẻ, không ngờ lại gặp được Tứ sư tỷ Lâm Dao nhà mình ở chỗ này.

“Tứ sư tỷ?” Tô Khuynh Thành chớp mắt, cũng ngẩn người ra.

Người phụ nữ này thật xinh đẹp, ngay cả Tô Khuynh Thành cũng phải rung động.

Diệp Phong gật đầu, nói với Tô Khuynh Thành: “Chờ tôi một chút, tôi đi nói mấy câu với Tứ sư tỷ.”

Diệp Phong đi về phía Lâm Dao.

“Tứ sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

Diệp Phong nắm lấy hai tay của Lâm Dao, cẩn thận đánh giá. Lâm Dao cười nói: “Ta đặc biệt đi đến đây để gặp mặt sư đệ.”

Diệp Phong vui vẻ: “Sư tỷ đặc biệt đến tìm ta?”

Lâm Dao đắc ý cười nói: “Đúng vậy, bảy năm không gặp, sư đệ càng ngày càng đẹp trai, ha ha ha, quả nhiên là sư đệ của ta! Sư tỷ cũng phải rung động nha.”

“Khụ khụ..” Diệp Phong cười nói: “Vậy sư tỷ gả cho ta đi.” Lâm Dao đỏ mặt nói: “Sư đệ hư, cũng dám dòm ngó sư tỷ?” “Ha ha ha.” Diệp Phong cười lớn.

“Sư đệ, hai người đẹp này là ai vậy?”

Lâm Dao nhìn về phía Tô Khuynh Thành và Giang Ly.

Diệp Phong nói: “Bọn họ đều là vị hôn thê của ta.”

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

“Woa, sư đệ quá có phúc, có hai vị hôn thê xinh đẹp như vậy, cũng không biết hai vị hôn thê này có thể áp chế ngọn lwat của sư đệ hay không.”

Lâm Dao cười nói, sau đó vẫy tay chào hỏi Tô Khuynh Thành và Giang Ly.

Diệp Phong nở nụ cười xấu xa: “Ta cảm thấy bọn họ không được, còn phải chính Tứ sư tỷ tự ra tay.”

Lâm Dao đỏ mặt: “Sư đệ hư, lúc nào cũng chọc sư tỷ.” “Ta nghiêm túc.” Diệp Phong cười nói.

“Chán ghét.” Lâm Dao hờn dỗi, sau đó nắm tay Diệp Phong nói: “Sư đệ, bên ngoài nhiều người, đi vào nói chuyện.”

“Được.” Diệp Phong gật đầu, đi theo Lâm Dao vào trong phòng. Phòng rất lớn, bên trong không có ai, chỉ có Diệp Phong và Lâm Dao.

Vào bên trong, mọi âm thanh ồn ào biến mất, bảy năm không gặp, Diệp Phong vô cùng kích động, vừa vào đã ôm chầm lấy Lâm Dao.

“Sư tỷ, ta nhớ ngươi chết mất.”

Diệp Phong ôm chặt Lâm Dao, đè cô trên tường.

“Sư tỷ cũng nhớ ngươi, bảy năm không gặp, sư đệ có khỏe không?”

Tứ sư tỷ lớn hơn Diệp Phong một tuổi, chỉ ở trên núi bốn năm, bảy năm trước, cũng là lúc Diệp Phong 15 tuổi, cô đã xuống núi, sau đó rất ít liên lạc, bây giờ gặp lại vẫn rất thân thiết.

“Khỏe, mọi thứ đều tốt.”

Lâm Dao sờ lồ ng ngực rắn chắc của Diệp Phong, ngẩng đầu cười nói: “Sư đệ cao hơn rất nhiều rồi.”

“Sư tỷ cũng càng ngày càng xinh đẹp, còn to hơn.” Diệp Phong cúi đầu ngắm nhìn bầu ng ực của Lâm Dao.

Lâm Dao đỏ bừng mặt, hờn dỗi nói: “Chán ghét, không được nhìn lung tung.”

“Ha ha, lại không phải chưa từng thấy.” Diệp Phong mặt dày vô sỉ nói. “Sư đệ hư, cẩn thận Đại sư phụ đánh đệ.” Lâm Dao trừng mắt nói.

“Ha ha ha.” Diệp Phong cười nói: “Sư tỷ, ngươi không biết hiện tại Đại sư nương đối xử tốt với ta đến mức nào.”

“Phải không? Rốt cuộc đệ đã trưởng thành.” Lâm Dao cười nói. “Đúng rồi, sao tỷ biết ta ở đây?” Diệp Phong hỏi.

Lâm Dao cười nói: “Bởi vì ta mở nhà hàng này, bọn đệ vừa đến, bọn họ đã thông báo cho ta.”

“Ra vậy.” Diệp Phong nói. “Đến Đông Hải cũng không đi tìm sư tỷ chơi, hại sư tỷ đi tìm đệ khắp nơi.”

“Đệ có biết không, ta rất muốn gặp đệ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio