Dứt lời, bà Tiêu giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Diễm!
Bốp!
Một tiếng vang lớn vang lên, Tống Diễm che mặt lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy sự không cam lòng!
"Mẹ..."
Tiêu Hà cau mày, mẹ ông ta đánh mắng Tống Diễm ngay trước mặt ông ta, chuyện gì thế này?
"Câm miệng! Con có quyền nói chuyện ở đây sao?"
Bà Tiêu quay lại và giáng cho Tiêu Hà một cái tát!
"Mẹ đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, Y Nhân đã đính hôn, cả đời con bé chỉ có thể gả cho một người, đó chính là Diệp Phong, con thì hay rồi, coi lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai!"
"Kim Lăng Vương là cái thá gì, con thân là một người làm cha, còn muốn đẩy con gái mình vào ổ sói!"
“Nhà họ Tiêu ba đời đều tham gia quân ngũ, lập công lớn, danh tiếng vang xa, đến thế hệ của các con lại tụt xuống đến tình trạng này, đúng thật là mất hết mặt mũi của cả cái nhà họ Tiêu này! Con có còn nhớ lúc trước con đã hứa với mẹ điều gì không?"
Bà Tiêu càng nói càng tức giận, lại giáng một tát tai nữa vào mặt đứa con trai không biết cố gắng của mình.
“Con nhớ rõ.”
Tiêu Hà gật đầu, cúi đầu hồi lâu nhưng vẫn không nói nên lời.
Bạch Hương Lan nói: "Phu nhân, xin bà bớt giận."
Bà Tiêu thở dài, sau đó quay sang nhìn Tiêu Y Nhân với vẻ mặt trìu mến: "Cháu gái, bà nội không có ở đây, mấy ngày nay đã làm con phải chịu thiệt thòi rồi."
Tiêu Y Nhân ôm bà nội lắc đầu: “Chỉ cần bà nội không sao là được.”
"Đúng rồi bà nội, con đã gặp Diệp Phong rồi." Tiêu Y Nhân hưng phấn nói.
“Ồ?” Bà Tiêu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vui mừng nói: “Cậu ta tới tìm con à?”
"Vâng." Tiêu Y Nhân liên tục gật đầu: "Bà nội, Diệp Phong ở ngay đây, là anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho bà!"
Nói xong, Tiêu Y Nhân duỗi tay chỉ về nơi Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đang đứng.
"Diệp Phong!"
Bà Tiêu nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Y Nhân nhìn thấy Diệp Phong, đôi mắt bà ấy sáng ngời, nét mặt hồng hào.
Đúng như bà ấy dự đoán, Diệp Phong là một người tuấn tú lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, nhìn thoáng qua là biết anh là một người tài giỏi!
"Ân nhân!"
Bà ấy vội vàng bước tới, muốn quỳ xuống làm lễ với Diệp Phong!
Thấy vậy, Diệp Phong vội vàng ngăn cản bà Tiêu nói: "Bà nội Tiêu, bà đừng như vậy, quá khách sáo rồi!"
Bà Tiêu hào hứng nói: "Mười ba năm trước, sư nương của cậu đã cứu ông nội Y Nhân, hôm nay cậu lại cứu tôi, ân tình của thầy trò hai người, nhà họ Tiêu của tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Bà nội Tiêu, không có gì đâu, cứu mạng và chữa lành những người bị thương là việc tôi nên làm."
"Được được được." Bà Tiêu gật đầu, nhanh chóng hỏi: "Sư phụ của cậu có khỏe không?"
Diệp Phong đáp: "Vẫn tốt, đại sư nương vẫn rất khỏe mạnh!"
"Vậy thì tốt quá, chắc hôm nay cậu đến Giang Thành cũng là vì hôn ước với Y Nhân, hay là như vậy đi, tôi sẽ nhờ người chọn ngày lành tháng tốt để cậu và Y Nhân kết hôn, được chứ?”
"Hả? Nhanh vậy sao?" Diệp Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt xấu hổ gãi đầu.
Tiểu Y Nhân bước ra ngoài, ôm lấy tay bà nội, nũng nịu nói: "Bà nội, chúng con còn chưa quen nhau được hai ngày, bây giờ kết hôn còn quá sớm, hơn nữa chúng con còn chưa có chính thức hẹn hò đâu."
Bà Tiêu mỉm cười: “Được được được, vậy không vội, hai người các con có thể tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.”
"Vâng." Tiêu Y Nhân lại gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng cưng chiều lẫn hiếu thảo của hai bà cháu, Tống Diễm hận đến nghiến răng, vô cùng tức giận, trong lòng thầm chửi rủa, quay người rời khỏi phòng.
"Bà nội, bà vừa mới khỏi bệnh, bà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con muốn mời Diệp Phong ăn một bữa cơm để cảm ơn anh ấy đàng hoàng, lát nữa con sẽ quay lại thăm bà nội."
Bà Tiêu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cháu gái: "Được rồi được rồi, đi nhanh đi."
"Vâng ạ, anh Phong, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tiêu Y Nhân cùng Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi nhà họ Tiêu.
Sau khi mọi người đều rời đi, lúc này Tiêu Hà cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với bà Tiêu: . truyện đam mỹ
"Mẹ, chuyện này không thể trách bọn con được, Kim Lăng vương kia rất thích Y Nhân, nếu Y Nhân không gả, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ tiêu đời!"
"Ha ha." Bà Tiêu nghe xong liên tục cười lạnh: "Kim Lăng Vương? Ông ta là thứ gì? So với Diệp Phong, ông ta chẳng là cái rắm gì cả!"