năm, cậu học đàn được năm, đôi khi, cậu thật sự không hiểu vì sao, cậu lại có thể kiên trì đến như vậy. Hai năm đầu tiên, là hai năm học cực khỗ nhất, mỗi lần đều là chính cậu phá hỏng bài nhạc. Người khác đều là nhìn cử chỉ của nhạc sư, còn cậu đều phải cảm nhận, tự nhận ra âm đó ở phím đàn nào, tự nhận ra âm đó có những nốt luyến, nốt lặng nào. Trí nhớ cậu phi thường tốt, sự cảm âm cũng rất tốt, nhưng mỗi lần cậu đàn đều vì các nốt luyến cậu nhấn sai, khiến cho bài nhạc trở nên chói tai, cậu lại đau lòng. Lúc đó bàn tay cậu còn quá nhỏ, khoảng cách các âm trên phím cậu đều đàn không được, đều phải dựa vào tốc độ nhấn phím đàn của cậu, càng không thể làm bản nhạc bị đứt đoạn.
Có những bản nhạc có âm sắc cách nhau phím đàn, đều phải dựa vào cảm giác, ban đầu canh khoảng cách không đúng, so với vị trí cần bấm thì không xa hơn hai ba phím cũng gần hơn hai ba phím. Mỗi lần như vậy, trong lòng cậu đều nhiều hơn một tầng cảm xúc.
Cậu so với người khác nổ lực hơn rất nhiều, rất nhiều.
Đương nhiên, có nổ lực, thì sẽ có thành quả.
năm, không ngắn cũng không dài, cậu có thể dựa vào cảm giác nhạy cảm kia làm rất nhiều việc, ngay cả nấu ăn cũng có thể trót lọt làm qua.
Đều nhờ học đàn, mỗi dao cậu cắt xuống đều rất chuẩn xác, không sai một ly. Và tất nhiên, cho dù cậu làm giỏi thế nào, thì phòng bếp cũng được xếp vào trong những nơi cậu không được đặt chân đến.
Sinh nhật của Vương Thanh sắp đến, đừng hỏi tại sao cậu biết, cậu bị mù, chứ không có bị câm.
Vì sinh nhật này của anh, cậu đã tốn rất nhiều công sức, chuẩn bị quà từ rất lâu, luyện tập rất nhiều.
Cậu còn dặn người làm trong nhà gĩư bí mật, muốn cho anh một bất ngờ.
Buổi sáng ngày tháng cậu gọi cho Vương Thanh, hỏi anh buổi tối có thể về không, cậu có chuyện muốn nói.
Vương Thanh tất bật chuyện của cả hai bên hắc bạch, nghe cậu chủ động muốn nói chuyện cùng anh, nên dẹp hết công việc sang một bên, tan ca sớm trở về nhà.
Vừa về đến nhà, chào đón anh là một bàn thức ăn, nhìn vị trí đặt kia, anh liền biết là do cậu nhíc làm. Tim có chút ấm, cũng có chút tức giận. Cậu nhóc kia, bị anh cưng chìu đến hư rồi, ngay cả lời anh nói, cậu cũng phớt lờ.
Cậu nhóc luôn kiên quyết đặt bát cách mép bàn cm, đũa phải gác trên chén, không đặt ở trên bàn, thìa gác lên một cái đĩa nhỏ bên phải bát cơm, món cánh đặt trước tiên, đối diện và cách bát cơm cm. Món xào bên trái và món mặn bên phải bát canh, cách nhau cm, cốc nước đặt bên trái bát cơm và cách nó cm. Chứng ám ảnh cưỡng chế này..... Haizzz!!
Âm nhạc vọng xuống từ tầng hai. Là phòng đàn của Đại Vũ. Không hiểu sao khi nghe âm thanh kia, trái tim Vương Thanh tăng tốc kịch liệt đập.
Anh tựa lưng đứng dựa vào cửa, nhìn đứa trẻ ngày nào nay đã trưởng thành, cao hơn rất nhiều, nhiều năm ít ra ngoài làn da cậu trắng noãn. Mỗi lần nhìn dáng người câu dẫn kia, mặt anh đều có chút nóng, anh biết, cậu vẫn lén lút đi tập võ thuật, cậu nhất định không muốn đôi mắt của cậu gây ra rắc rối gì cho anh, không muốn làm điểm yếu của anh. Đứa trẻ ngày nào gìơ đã trưởng thành đến anh cũng không còn nhận ra.Dạo đầu bản nhạc xong, cậu cất tiếng hát, thần thái kia, đủ làm anh say mê, khí chất kia, đủ làm anh điên đảo, giọng ca kia, đủ là anh chìm đắm, nội dung kia, đủ làm anh rơi lệ.
Những ngón tay nhảy múa trên phím đàn, cậu hát.
“ Là ai mang cho tôi giấc mơ ngọt ngào?
Là ai mang cho tôi cảm giác yêu thương?
Là ai cứu vớt tôi ra khỏi cuộc đời đen tối?
Là anh.
Anh mang cho tôi cuộc sống đầy xinh đẹp.
Anh mang cho tôi cảm giác được yêu thương.
Anh mang tôi đến bầu trời của hạnh phúc.
Thế giới này, tôi đã nhìn rõ.
Nhìn rõ nội tâm đen tối giả tạo kia.
Tôi không muốn nhìn thấy nữa.
Chỉ có anh mang cho tôi ấm áp, đem trái tim rỉ máu của tôi chữa lành.
Nếu có ai hỏi tôi, ai là người tôi yêu nhất, tôi sẽ không hề suy nghĩ mà trả lời:
Là anh.
Anh mang cho tôi cuộc sống đầy xinh đẹp.
Anh mang cho tôi cảm giác được yêu thương.
Anh mang tôi đến bầu trời của hạnh phúc.
Thế giới này, tôi đã nhìn rõ.
Nhìn rõ nội tâm đen tối giả tạo kia.
Tôi không nhìn thấy nữa, nguyên nhân nằm tại tôi.
Anh không cần vướng bận gì cả, chỉ cần yêu thương tôi là đủ.
Mù mắt sáng lòng, tôi vẫn nhìn thấy những việc anh thầm lặng làm cho tôi.
Mù mắt sáng lòng, hình ảnh của anh tôi sẽ không bao gìơ quên được, bởi vì nó nằm trong tim tôi.
Là ai mang cho tôi giấc mơ ngọt ngào?
Là ai mang cho tôi cảm giác yêu thương?
Là ai cứu vớt tôi ra khỏi cuộc đời đen tối?
Là anh.
Là anh...
Là anh đó.... Vương Thanh, thiên sứ của tôi.”
- Chúc mừng sinh nhật, thiên thần của tôi.
Cậu cười, hướng tới Vương Thanh cười thật tươi, cười đến nước mắt vốn chỉ rưng rưng bị ép đến chảy xuống.
Vương Thanh khóc, Đại Vũ cũng khóc. Cậu chính là mượn bài hát này nói cho Vương Thanh biết nội tâm của cậu. Còn bỏ vào đó chút tâm tư riêng, là mang tình cảm của cậu nói cho Vương Thanh biết.
Trong lòng cậu mâu thuẫn, vừa mong Vương Thanh hiểu được, vừa sợ anh khinh rẻ.
Tình yêu nam nam, ai chấp nhận được? ( Mẹ ghẻ: Ta chấp nhận)
Vương Thanh tiến tới ôm chặc Đại Vũ vào lòng, bao lâu rồi, anh chưa ôm Đại Vũ như thế. Âm thanh có chút vui sướng nói:
- Con mới là thiên sứ của ta, ta rất tự hào về còn. Còn nữa, ta rất thích bài hát này. Hôm nay ta rất vui, cám ơn con. ( Mẹ ghẻ: Cám ơn ta nữa.)
“ Thình thịch..... thình thịch....” Tim Đại Vũ kịch liệt đập. Muốn đẩy Vương Thanh ra, vì sợ anh nghe được nhịp tim của cậu, lại luyến tiếc vòng tay của Vương Thanh, ấm áp, to lớn lại còn rất thơm.
Cậu say mê mùi hương này, nó vấn vương quanh chóp mũi cậu, mặt cậu có chút đỏ lên.
Vương Thanh ôm thân thể mềm mại kia song thì người cũng có chút nóng, chột dạ tránh né ánh mắt mơ hồ phủ sương kia, không nhìn được vẻ mặt của Đại Vũ hiện giờ.
Hai người đang ngượng ngùng nhưng không hề biết người kia cũng ngượng ngùng.( Mẹ ghẻ: Ta hack não hai người.)
Không khí có chút chùn xuống. Vương Thanh luống cuống tìm đề tài nói, bỗng nhớ tới việc kia. Tức giận trừng mắt nhìn người kia.
- Nhóc con. Con càng ngày ngày càng không nghe lời?
Đại Vũ mơ mơ hồ hồ nhìn Vương Thanh. Lão ba này, người đừng lật mặt nhanh như thế chứ? Mới đây còn xúc động ngập tràn, bây gìơ đã hùng hùng hổ hổ mắng người?
Vương Thanh nhìn Đại Vũ ù ù cạc cạc, lại muốn bắt nạt cậu một chút.
- Có phải là ta quá cưng chìu con, nên con được đằng chân lên đằng đầu, đem lời ta nói vào tai trái ra tai phải hay không?- Anh kéo lấy chóp mũi của Đại Vũ, nhìn cậu còn nghệch mặt ra đó. Vương Thanh 囧. Người này vẫn phản ứng chậm như vậy.
- Đ....Đau...đau.... Người mau buôn tay!- Đại Vũ đau đến ứa nước mắt, cậu rất nhạy cảm, da lại rất mỏng, véo như vậy, đương nhiên là đau.
- Nhẹ như vậy cũng đau?- Vương Thanh trợn mắt nhìn Đại Vũ.
Đại vũ meo meo meo trả lời Vương Thanh:
- Con sợ đau...
Vương Thanh bỗng thấy ngứa răng.... (Mẹ ghẻ: Ta thấy ta biến thái)
Vương Thanh mất tập trung, rất câu dẫn người a~~~~
Nhìn đôi mắt kia, nó phản ánh chính anh trong đó, lí trí của Vương Thanh bị bò đá đi rồi.
cm.... cm............ cm............. Sắp chạm vào đôi môi đỏ mềm kia, cm....
- Thanh? Người sao vậy? Đừng có dựa sát vậy!- Bời vì con mê luyến hơi thở của người, mê luyến mùi hương của người...
Vương Thanh ngây người, lật đật đứng thẳng người lên, lúng túng viện cớ:
- Ta thấy lông mi của con dính bụi, tính thổi đi thôi.
- Bụi? Đâu?- Đại Vũ tin thật, đưa tay lên phủi phủi, nháy nháy đôi mắt. Đối với lời nói của Vương Thanh, cậu chưa từng nghi ngờ.
- Rơi.... rơi rồi!
Vương Thanh nuốt nước bọt, cậu nhóc, con, hảo khả ái!!!
Anh thua rồi, anh thừa nhận, tình cảm anh giành cho Đại Vũ, không phải tình cảm cha con.
- Không được vào phòng bếp nữa nghe chưa?- Vương Thanh xuống nước.
- Được.- Xem như, cưng chìu anh đi.
- Đi. Ta dẫn con đi ăn.
Thực ra, Đại Vũ có thể tự mình đi, nhưng cậu luyến tiếc bàn tay ấm áp kia, cứ để anh dắt cậu cả đời cũng rất tốt đi.
================
Vậy có đc xem là phát đường chưa?