Đừng. Đừng rên như vậy.- Vương Thanh thở dốc, hổn hển nói.
Đại Vũ âm thanh đã có chút nghẹn ngào.
- Tại sao?
- Ta sợ sẽ làm chết ngươi?
- Ngươi! Ah~~~Ah... ư...ưm.... Đừng, đừng chạm, muốn bắn! A~
- Đủ, đủ... Đừng đâm nữa... Ah~. - Vương Thanh không hề cho Đại Vũ cơ hội thở dốc, nhồi thêm một ngón tay vào.
ngòn tay cùng ma xát vách thịt non nớt, đánh vào thần kinh của cậu, còn cố ý như có như không chạm vào điểm gồ lên kia (G), làm vật vừa mềm đi chưa được bao lâu kia, lại một lần nữa cứng rắn.
- Đừng nhồi! A~. Hảo đầy a~, chậm...chậm một chút, rách.. sắp rách rồi.
Đại Vũ bị Vương Thanh sáp đến nói không ra hơi. Mà tên kia cứ như nỗi điên, mạnh bạo sáp, điên cuồng sáp, phía trước lại trừu đưa.
Đến khi Đại Vũ lần thứ phóng thích lên tay Vương Thanh, anh mới đem chất dịch đó bôi trơn mật huyệt.( động kín, hang kín..)
Là lần đầu, sợ Đại Vũ không chịu nổi thước tất của anh, nên anh mới có đủ định lực làm màng dạo đầu. Nếu không, anh hiện tại đang ở trên người cậu cày cáy rồi.
Chân Đại Vũ bủn rũn, không thể chống đỡ, nước cũng đã lạnh, nên anh đem cậu ôm lên giường, dùng tư thế nguyên thủy nhất.()
Một phát đẩy lút cán, làm Đại Vũ nghẹn thở, sâu, hảo sâu!
- Đau... - Đại Vũ meo meo nức nở.
- Chịu đựng một chút, ngoan!- Phá đi được tầng lớp cuối cùng kia, trái tim Vương Thanh sinh ra chút thỏa mãn, cũng vô tình để lộ la ôn nhu.
- Ah~. Nhẹ một chút. Ah~. Sâu quá..
Nhưng mà cậu càng cầu xin, Vương Thanh lại càng dùng lực, nếu không phải là anh giữ cậu lại thì cậu đã bị đánh bay ra ngoài.
Cậu cầu xin là việc của cậu, quyền chủ động nằm trên tay Vương Thanh, cậu bị anh lật tới lật lui, làm đến rã rời.
Một khi Đại Vũ đã quen với việc có thêm vật thể lạ ở phiá sau, thì cậu như bị cắn thuốc, còn điên cuồng hơn cả Vương Thanh.
- Thanh. Sâu một chút~~
- Thanh. Nhanh một chút. Ah~
- Thanh. Ah~~.Mạnh nữa,A..ư...ưm.
- Thanh? Còn muốn.- Đã làm đến khóc rồi, còn la muốn.
Một ngày này, khồn biết đã xuất đến bao nhiêu lần. Mặc dù đối với anh vẫn không đủ, nhưng anh sợ cậu nhóc kia chịu không nỗi. Nếu tiếp tục, sẽ bị anh thao đến chết!
- Ngoan ngoãn, ngủ đi.
- Không muốn... không muốn.- Nức nở khóc, làm cho anh có cảm giác là chính anh bắt nạt cậu.
- Đã làm rất nhiều rồi. Em sẽ chịu không nỗi.
- Thanh. Bên trong rất ngứa.....- Im lặng.- Thanh ca? Lão Vương? Baba? Lão công? - Í, nhúc nhích!