Đối với đứa bé mới nhặt về được này, Vương Thanh thật không thể nào ngưng lo lắng được.
Cậu rất nghe lời, ngoan ngoãn nhu thuận, việc gì cũng làm theo quy cũ, khi rãnh rỗi thì ngay ngắn ngồi trên sofa.Làm cho Vương Thanh nghĩ đó không phải là cậu bé chỉ mới tuổi.
Vương Thanh ban đầu chỉ nghĩ là do cậu chưa quen môi trường sống hiện tại. Đối với sự thay đổi lớn này không thích ứng kịp nên cậu mới có chút gượng gạo khuôn khổ. Nên luôn dành ra một khoảng thời gian để ở bên cậu, làm cho cậu quen với cuộc sống hiện tại. Đối với việc cắt xén thời gian làm việc này của anh, đã làm cho nhân viên của tập đoàn vốn dĩ bận rộn hoàn toàn rối ren, loạn thất bát tao thành một đoàn, và Vương Thanh đương nhiên là đem những lời oán than ngất trời của đám nhân viên bỏ ngoài tai rồi.
Haizzz, năm nay làm công cho người ta cũng không sung sướng
gì.
Nhưng tháng là một khoảng thời gian không ngắn, cậu nhóc vẫn yên lặng không có gì thay đổi, Vương Thanh không hiểu được nguyên nhân của việc này, thật không hiểu lý do nào khiến một đứa trẻ tuổi ăn tuổi chơi lại có thể trưởng thành như vậy. Anh quyết định, thay vì suy nghĩ lung tung thì nên trực diện thẳng thắng giải quyết vấn đề. Cho nên....
Vương Thanh lại ăn cắp tuần thời gian làm việc đem cậu nhóc đi du lịch.
-------
Lần đầu Bảo Bảo được đi máy bay nên cậu rất phấn khích, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, lại không hề ồn ào, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng bừng và gương mặt đỏ ửng vì kích động. Nhưng không lâu sau đó cậu vì không quen với sự lơ lửng không trọng lực của máy bay mà mệt mỏi thiếp đi.
Thủ đô Paris là thiên đường du lịch. Và chuyến bay của Vương Thanh và Bảo Bảo hạ cánh vào : sáng theo giờ của thủ đô Paris.
Vì hơn giờ bay và lệch múi giờ cho nên người nằm vùi tại khách sạn đến buổi chiều.
Dù có thành công tới mấy thì Vương Thanh cũng chẳng thể nào biết chăm sóc trẻ con cả. Bình thường đều nhờ má Trình chăm sóc cậu. Hiện tại chỉ có anh và cậu, anh không chắm sóc cậu, chả nhẽ để cậu chăm sóc anh?
Hình như vế sau đúng rồi!
Sau khi thức dậy vào buổi chiều. Anh phát hiện cậu nhóc đã thức dậy trước, đã đánh răng rửa mặt, sửa soạn quần áo song và ngồi ngay ngắn trên sofa đọc cuốn sách lịch sử không biết lôi từ đâu ra.
Lúc xuống nhà hàng của khách sạn. Anh kéo ghế cho cậu nhóc, tính bế cậu lên ghế nhưng khi vừa xoay nguời lại,cậu nhóc luôn theo sau mình đã không thấy bóng dáng, quay người lại thì thấy cậu đã ở trên ghế, Vương Thanh giả vờ tự nhiên đi về phía ghế ngồi của mình, vừa ổn định trọng tâm lại nghe được giọng nói trong suốt phía đối diện.
- Chú cứ tự gọi đi, cháu không kén chọn.
Vương Thanh 囧 một chút, chút phong thái nhân sĩ đã bị cậu nhóc kia cướp hết. Vương Thanh qua loa gọi vài món nhiều chất dinh dưỡng, ý đồ nuôi cậu bé mập mạp trắng trẻo.
Cậu nhóc vì chiều cao giới hạn nên trong lúc ăn có phần khó khăc, trúc trắc. Nhưng lại quật cường không chịu mở lời nhờ anh. Khiến tâm hồn Vương Thanh tổn thương nghiêm trọng.
Cuối cùng chịu không nổi biểu hiện của cậu, Vương Thanh muốn nói về vấn đề khiến anh nhức đầu
- Nhóc con, có việc khiến con không thoải mái sao?
Cậu nhóc đưa cặp mắt xinh đẹp lên nhìn anh, ánh mắt có chút nghi ngờ.
- Chú à! Cô giáo dậy lúc ăn không nên tám chuyện, chú không biết sao? - Nói đoạn,cậu lại cuối đầu nghiêm túc ăn phần đồ ăn trước mắt.
Vương Thanh bị lời nói của cậu làm cho sặc, khó khăn hít thở hồi lâu, lại nhìn tới Bảo Bảo, thấy cậu ăn song rồi ngay ngắn ngồi đó.
囧囧囧. Vương Thang cảm thấy IQ chính mình rơi xuống mấy cấp.
Vương Thanh thấy cậu nhóc đã ăn xong cũng dừng động tác trong tay mình lại.
- Được rồi! Chú cũng ăn xong. Chúng ta nói chúng ta nói chuyện được rồi chứ?
Cậu nhóc lia mắt về phía phần ăn của Vương Thanh. Ánh mắt có chút... không biết phải nói thế nào!
- Chú không nên để thừa thức ăn, lãng phí là một việc làm không tốt!
Trán Vương Thanh chảy xuống ba vạch đen (-_-///). Có chút xúc động muốn đánh người.
- "Kiềm chế, kiềm chế!"- Không sao, thức ăn thừa sẽ đem cho chó nhỏ,mèo nhỏ ăn, con cứ yên tâm.
Vương Thanh cảm thấy nụ cười của mình sắp giữ không nổi nữa. Bảo phục vụ dọn bàn và đem trái cây lên tráng miệng.
- Chú nghĩ muốn nói chuyện gì với con?- Cậu nhóc bưng ly nước uống một ngụm.
Vương Thanh cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, đưa tay nhấc ly rượu trước mặt lên uống một ngụm lớn. Lần đầu tiên Vương Thanh cảm thấy lúng túng trước người khác, mất mặt hơn là người lần này chỉ là một đứa nhỏ mà anh đưa về nuôi. Giây phút này, Vương Thanh cảm thấy việc mình đưa cậu nhóc về là một sai lầm.
- Vì sao con không vui?
- Vì sao chú lại nghĩ con không vui?
- Con luôn không thích nói chuyện, hoặc là vui đùa.
- Thật ra con đâu có không vui!
- Không có không vui thì sao lại luôn trầm mặc?
-..........
- Con lại trầm mặc!!- Vương Thanh có chút nóng nảy, nhấc ghế lại gần Đại Vũ. Ý đồ muốn chính tai nghe rõ câu trả lời của cậu.
- Con đang suy nghĩ câu trả lời, chú ngồi yên chút đi.
Vô lí bị tặng cho ánh mắt khinh thường, Vương Thanh thẹn quá hóa giận.
- Đừng có nghĩ khoảng thời gian này chú cưng chiều con thì con được nước làm tới nha.
Đại Vũ đang suy nghĩ không nghe Vương Thanh nói gì, theo bản năng đáp lại một tiếng "Ừ.."
Vương Thanh muốn đánh cũng không được, mắng thì không nỡ. Cục tức mắc nghẹn tại lòng ngực, mặt đã muốn đen hơn nữa!
Đại Vũ sắp sếp mớ lời muốn nói lộn xộn trong đầu xong, ngước lên nhìn Vương Thanh, lời nói vừa tính thốt ra đã bị khuông mặt đen như đấy nồi làm nghẹn lại. Ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Vương Thanh khủng khiếp như vậy lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Lần đầu tiên gặp thì Vương Thanh mang cho cậu ấm áp, trên người anh tràn ngập dịu dàng. Còn khoảng thời gian chung đụng lâu nay, cậu thấy anh tuy là người bận rộn nhưng rất tỉ mĩ, chu đáo, tính tình lúc nào cũng thoải mái, đối với nguời làm trong nhà thì không hề tự cao tự đại. Trên người anh, từ trước tới giờ cậu nhìn thấy đều là hình ảnh chuẩn mực của một người anh trai, luôn ấm áp, dịu dàng và chu đáo. Lần đầu tiên thấy Vương Thanh như vậy làm cho Đại Vũ có chút không thích ứng được, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.
Cơn giận của Vương Thanh lắng xuống, lại thấy Đại Vũ im lặng nãy giờ, kỳ quái quay đầu sang nhìn đại Vũ, lại thấy cặp mắt phủ sương mù, mơ màng trong suốt kia đang nhìn mình. Mắt mở to, miệng hé mở khẽ vểnh lên. Vương Thanh như bị hút vào khoảng không bao la nơi đấy mắt ấy, anh hoàn toàn bị mê hoặc,tim thình thịch nhảy lệch nhịp. Vương Thanh túng quẫn quay mặt đi, mặt hơi đỏ. Anh đang cần thời gian ổn định cảm xúc.
Đại Vũ bị cái quay mặt của Vương Thanh đánh tỉnh. Lại bắt đầu không hiểu vì sao cậu lại bị ghét bỏ rồi. Thật là 囧!!
Mặt kệ Vương Thanh có nghe hay không, Đại Vũ cũng quyết định nói ra.
- Thật ra, không phải con không hài lòng với hiện tại. Chỉ là con sợ, đây là một giấc mơ, rồi một ngày nào đó giấc mộng xinh đẹp này không còn nữa, đến lúc đó chắc chắn con sẽ rất sợ hãi, rất hụt hẫng, cho nên trong giấc mơ này, con không dám đòi hỏi quá nhiều. Không dám có nhiều bạn, để đến lúc không còn sẽ luyến tiếc. Không cần quá nhiền sự quan tâm, để đến lúc không còn sẽ không phải hụt hẫng. Không cần nhiều thứ xinh đẹp, để đến lúc không còn sẽ không có mất mác. Không cần có quá nhiều vui vẻ, để đến lúc không còn sẽ không còn cảm xúc. Không cần quá nhiều sự yêu thương từ chú, để đến lúc tỉnh lại, lại cảm thấy cô đơn.
Đại Vũ vừa nói, vừa nén lại nước mắt sắp tràn ra khỏi đôi con ngươi xinh đẹp kia, nhưng trên môi cậu, lại nở nụ cười mãn nguyện.
- Chú Thanh! Không phải con không cần những gì chú cho con, là bởi vì con không dám nhận quá nhiều, con sợ con sẽ trở nên tham lam, sẽ trở nên ích kỷ luôn đòi hỏi tình yêu của chú.
- Chú có thể chăm sóc, yêu thương con đến bao giờ? Con biết chú là nguời tốt, nhưng chú không cần kết hôn sao? Chú sẽ không cần vợ đẹp con ngoan sao? Chú tính mang con cùng đi kết hôn sao? Rồi một ngày nào đó, con sẽ trở thành vướng bận của chú, con sợ con sẽ ích kỷ, con sợ một khi con trở nên tham luyến tình thương của chú, ỷ lại vào chú, và khi chú dành tình cảm đáng lẽ nên dành cho con đem chuyển sang người khác, con sẽ hoàn toàn mất đi tất cả, hoặc tệ hơn là con sẽ làm ra việc gì con cũng không dám nghĩ tới.
- Phải! Chính con cũng cảm thấy mình hèn nhát! Nhưng nỗi đau này con đã trải qua một lần, con không muốn mình lại đạp lên vết xe đổ của quá khứ. Con không muốn, vĩnh viễn không muốn!!
Đại Vũ khóc, nhưng cậu quật cường nuốt lại tiếng khóc kia. Cậu dùng sức lau nước mắt trên khuông mặt nhỏ, lau đến hai gò má đỏ bừng, nhưng nước mắt cứ như vô tận, càng lau lại càng chảy nhiều.
Vương Thanh hoàn toàn không ngờ tới nội tâm của một đứa trẻ,lại có nhiều chấp niệm như vậy. Trong lòng Vương Thanh, luôn mong muốn cậu nhóc cuời. Bởi vì nụ cuời của Đại Vũ làm Vương Thang thoải mái, nụ cười ngây thơ hồn nhiên kia khác hẵn với những nụ cười đầy rẫy dối trá của những con người được gọi là thương nhân kia. Mệt mỏi của anh được nụ cuời kia thổi bay tất cả. Nhưng hiện tại, Vương Thanh nhìn thấy một Đại Vũ, một Đại Vũ nhỏ bé với nội tâm hoảng loạng, đầy những nỗi sợ hãi vô hình chèn ép lấy cậu, cậu khép mình, cậu rụt rè, cậu đau thương.
Vương Thanh cảm thấy tâm mình cũng đau theo, lòng ngực nhoi nhói khó chịu. Cảm giác của anh được tiếng lòng Đại Vũ dẫn dắt, đến một khoảng không rộng lớn lạnh lẽo.
Vương Thanh ôm cậu nhóc vào lòng. Ôm thật chặc. Giọng nói cũng có chút run rẫy.
- Không đâu! Chú sẽ không bỏ rơi con đâu. Bảo Bảo, đừng khóc! Bảo Bảo ngoan! Đừng khóc!
Vương Thanh vừa dỗ dành vừa lau nước mắt loang lổ trên khuông mặt nhỏ. Cuối xuống hôn nhẹ lên cái trán xinh đẹp của cậu.
Nhưng Vương Thanh càng an ủi, tiếng nức nở của Đại Vũ càng nghẹn ngào. Vương Thanh luống cuốn, cảm thấy tay chân chính mình thật thừa thải, không biết đặt đâu, làm gì.
- Ngoan! Nín khóc! Chúng ta đến đây để chơi mà! Đợi về nước, chú sẽ làm giấy tờ, nhận con làm con nuôi, được không? Đừng khóc nữa. Con khóc làm chú cũng muốn khóc theo.
Vương Thanh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Xung quanh đã có những lời thì thầm bàn tán. Vương Thanh không muốn làm người khác hiểu lầm. Ôm cậu nhóc đang kinh ngạc trừng to mắt trở về phòng.