tuần nay ăn đủ thứ thuốc không rõ tên tuổi của lão già kia, Đại Vũ sắp mất vị giác rồi. Mùi khó ngửi thôi không nói, cái quan trọng là mùi vị, ngoài mùi thuốc Đông y, còn có cả mùi tanh của...bùn đất, và mùi tanh của...máu
Nhưng vì đã hứa với Vương Thanh, lại không muốn anh lo lắng, mỗi lần uống, đối với cậu như cực hình, vừa phải gồng mình nuốt hết đám hỗn tạp kia, vừa phải giả vờ vô cảm uống, vừa phải thong thả chầm chậm uống.
Sau mỗi lần uống khoảng gìơ, mắt cậu đều hơi tức và ứa ra nước mắt. Chỉ là càng về sau thì mắt lại càng đau và số lần chảy nước mắt trong ngày càng nhiều.
-----------
Trong đám vệ sĩ, có anh biết nấu ăn nên phụ trách chăm sóc Đại Vũ.
Hào đại ca cực kì hài hước, nhưng lại là người vô cùng cẩn thận, làm cho cậu sinh ra chút thiện cảm. Lúc rãnh rỗi vẫn thường hay trò chuyện cũng nhau.
Thấy cậu mặt mày lãnh cảm, Hào Nhất mặc cảm, nín hồi lâu mới nói:
- Tiểu thiếu chủ...... Thật không khó chịu sao?-Đến bây giờ cũng không nhìn thấy cậu khóc mịt mù trời đất, đổi lại những đứa nhỏ khác, đã sớm chết đi sống lại.
Đại Vũ bật cười:
-Tôi đương nhiên khổ sở, nhưng khổ sở có ích lợi gì? Khổ sở thì tôi có thể nhìn thấy sao? Ngược lại còn làm cho người bên cạnh lo lắng, biết không? Năm đó mẹ của tôi chết, chỉ vài ngày, họ hàng liền đưa tôi đến rừng rặm rồi, một mình đưa mắt nhìn nơi xa lạ, nhưng tôi chỉ khóc có một ngày, bởi vì tôi biết, dù có khóc thêm thì sự việc cũng chả thể nào thay đổi!- Đó là tác phong của kẻ yếu.
Mặc dù cậu đang cười, nhưng Hào Nhất lại cảm thấy sau nụ cười kia cất giấu bi thương, đột nhiên cảm thấy cậu nhóc này thật rất đáng khâm phục.
Cậu nhóc cũng có thể phấn chấn, hắn có tư cách gì trầm luân?
Muốn nhìn thấu một người, nhìn như rất khó, kỳ thật cũng không khó, chẳng qua không có cơ hội.
--------------------
Hôm nay là ngày mà Trần Thanh chính thức chữa bệnh cho Đại Vũ. Vương Thanh cũng có mặt. Anh thấy ông già cầm cái ống tiêm, lấy một ít máu của Đại Vũ, đổ ra một cái ống nghiệm, ngửi ngửi một chút, sau đó nhỏ mấy giọt gì đó vào, máu liền biến thành màu đen. Vương Thanh sững sờ, không phải chỉ là mắt bị tổn thương thôi sao? Vì sau máu lại biến thành màu đen?
- Loại độc này là pha trộn gần hơn bốn mươi loại đông trùng hạ thảo, rất nhiều thứ Tương Sanh Tương Khắc, một cùng ăn vào, mặc dù vô hại, cũng đủ lấy tánh mạng con người, nhưng giống như cậu ta tuyệt đối không phải ăn nhầm, người hạ độc có lòng giết cậu ta, chỉ cần thêm một chút cao cua, cậu ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ!- Trần Thành ném xuống ống kim, ngồi trên ghế gỗ cũ kỹ trầm tư.
- Độc, độc này như thế nào hình thành?- Lưỡi Đại Vũ bỗng có chút cứng đờ, cậu dường như đã lờ mờ nhận thức được đi?
- Từ thức ăn, người hạ độc rất có lòng, muốn cậu từ từ chết đi?
Tay Đại Vũ run rẩy kịch liệt, môi đã không còn chút máu. Vương Thanh thấy vậy liền vội vã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, xiết chặc an ủi.
- Vậy thì ông nắm chắc bao nhiêu phần? Độc này có ảnh hưởng gì tới quá trình chữa mắt không?
Lương Sách lắc đầu: "Tôi chỉ có thể nâng cao tỷ lệ chữa khỏi, hôm nay có thể giải loại độc chất này tôi nghĩ quả thật chỉ có Trung y, Trung y quen thuộc các loại đông trùng hạ thảo, từ nhỏ đã bắt đầu nghiên cứu sách các loại thảo dược, quả thật có thể hiểu loại chất độc này, nhưng tỷ lệ thành công của cậu ta chỉ có %, bởi vì độc này đã ăn sâu vào máu, hơn nữa còn không biết chờ đến lúc nào, có lẽ là vài ngày, có lẽ là một năm, cũng có khả năng là cả đời vẫn không chữa hết.
- Vậy, nếu như cả đời cũng không loại bỏ được loại độc này, thì có để lại hậu quả gì không?
- Không. Chỉ cần không cho cậu ấy tiếp xúc với cao cua là tốt rồi!
- Như vậy liền chữa đi!- Có chút phần thắng cũng phải chữa.-Đợi chút, ý của ông là một khi giải trừ độc tố, nếu em ấy tỉnh lại có thể thấy được ánh sáng?
-Không hoàn toàn, mắt cậu ta, một phần là do độc tố thúc ép, một phần là do tâm lý. Quá trình tương đối thống khổ, nhưng trước đó tôi sẽ dùng ngân châm đóng hết các huyệt đạo của cậu ta lại, phòng trừ cậu ấy vì đau đớn mà độc khí công tâm, nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được, bởi vì quá trình này vô cùng đau đớn, cần ngâm rượu thuốc một tháng và châm cứu giải độc từng chút!"
-Lâu như vậy à?
-Độc tố đã sớm hòa tan vào trong máu của cậu ta, một ngày hay hai ngày dĩ nhiên là không thể nào, cậu tìm đến tôi, coi như tìm đúng người!
Vương Thanh hiểu rõ gật đầu, một tháng, không sao, anh ở cùng cậu, % dù sao cũng hơn không có.
Bên này, Vương Thanh thật không nghĩ nhiều như vậy, đối với anh mà nói, chăm sóc cậu chính là trách nhiệm của cô, là chuyện đương nhiên, nếu anh không chăm sóc cậu thì ai chăm sóc cậu? Thử thăm dò nhiệt độ rượu:
- Lão già, cái này có thể đốt nóng sao?- Quá nóng, anh sợ Đại Vũ không chịu nổi, cậu ấy rất sợ nóng.
-Ừm, có thể, hơi ấm là được, được rồi, cậu đi cho y ăn, phải ngâm lúc cậu ta không có bài tiết, mỗi ngày sáu giờ, tôi đi chuẩn bị kim châm!"
Mỗi ngày, Đại Vũ cần ngâm mình bao lâu thì Vương Thành túc trực bấy lâu. Trên cánh tay anh cũng đã có vài dấu răng, bởi vì anh nhìn không được hình ảnh Đại Vũ cắn răng chịu đau kia. Anh muốn cùng cậu chịu đau, dù rằng anh biết, cái đau mà anh chịu, thua cái đau mà cậu phải chịu gấp ngàn lần.
Trong khoảng thời gian này, Đại Vũ luôn trong tình trạng không có ý thức, cả người mơ mơ hồ hồ làm theo bản năng. Đại Vũ thống khổ gào thét, đau đớn cắn môi chảy máu, là điều mà anh chưa từng thấy được, và cũng không hề muốn thấy, Đại Vũ thống khổ, lòng anh liền đau đớn hơn cậu gấp ngàn lần.
Bảy ngày sau.
-Trời ạ, rượu thật sự đổi màu rồi!- Một anh chàng nào đó nhìn chằm chằm vào nước rượu màu vàng đất trong thùng gỗ, hít khí lạnh, rốt cuộc trong thân thể có bao nhiêu độc tố?
Trần Thành cũng mặt mày hớn hở gật đầu:
-Thành công, tiếp tục nữa, trong vòng một tháng nhất định có thể giải hết!
Hào Nhất thở dài nói: "Thần y, bác Trần, ông thật là Hoa Đà trên đời, lợi hại, đến lúc đó có muốn theo chúng tôi trở về Hắc Đế hay không? Tuyệt đối trọng dụng!"
-Tôi à, quen sống tự do, nhưng không thích bỏ dở nửa chừng, nếu tiếp nhận, cũng sẽ không buông tha, đến lúc đó tôi sẽ đi với các người, cho đến khi y tỉnh lại!- Ông phải nghiên cứu sách thuốc thật tốt, như vậy cũng có thể sống, nói rõ mạng chưa hết.
-Vậy thì cảm ơn bác Trần rồi!
Cứ như vậy, rất nhanh đến cuối tháng, độc tố bên trong thân thể đã hoàn toàn giải xong, nhưng cậu nhóc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Vương Thanh chán chường cúi đầu đỡ cái trán, chẳng phải chỉ là phong bế huyệt đạo thôi sao? Tại sao lại ngủ luôn rồi? Trần Thành nói, cậu có thể nghe được tiếng nói, không muốn tăng thêm gánh nặng, lắc đầu nói:
-Không sao, anh biết rõ em nhất định rất muốn tỉnh lại, anh tin em nhất định làm được!
Đại Vũ không đáp lại, giống như ngủ thật say như vậy, lông mi cũng chưa từng rung động, bởi vì được chăm sóc chu đáo, vẻ mặt ngủ vô cùng bình thản, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.
----------
Chỉ là cậu ngủ không lâu lắm, ngày sau liền tỉnh, liền nếm được sự thống khổ của xương cốt rã rời là như thế nào. Vừa động một chút đã đau đến mức hít thở không thông, lại động tới người kia, mắt đối nhau.
Đại Vũ khẽ chớp chớp đôi mắt của mình vài lần, nhấc lên cánh tay đau nhức sờ sờ gương mặt còn đang nghệch ra kia. Khàn khàn giọng nói:
- Vương Thanh, áo anh mặc, là màu xám sao?