Từ Thành phố H đến Las Vegas tốn giờ đồng hồ, bao gồm tiếng quá cảnh.
Trong chuyến bay, một lần nữa cậu phát sốt, phải nhờ đến sự trợ giúp của TVHK, may mắn đây là khoang hạng nhất, chỗ ngồi đủ rộng rãi mới có thể đủ không gian cho Đại Vũ nghỉ ngơi.
: phút ( tức :" của VN)
Chuyến bay từ thành phố H đến LAS( Las Vegas) đáp cánh an toàn. Đại Vũ vì kiệt sức mà ngủ say.
Đến khi cậu tỉnh lại thì đã là buổi chiều, người đầu tiên cậu nhìn thấy, là Vương Thanh, nhưng anh không nhìn cậu mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôn nhu trong mắt kia là dành cho ai? Cậu không biết. Nhưng cậu biết là cậu muốn đọc chiếm ánh mắt đó, trái tim cậu khổ sở. Là nghĩ đến ai, mà ánh mắt lại ngập tràn yêu thương như vậy?
Cậu ngơ ngác nhìn Vương Thanh, nhìn anh tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khóe môi nhếch lên một độ cong làm cậu chói mắt.
Một tuần này cậu vì người kia, ăn ngủ không yên ổn, lại thêm một trận bệnh, người đã nhỏ, nay lại gầy đi một vòng, sắc mặt nhợt nhạt.
Còn người kia, chắc có lẽ vì nhớ đến ai đó, nên đã quên lời hứa cùng cậu, để cho cậu, ngày ngày chờ đợi.
Cậu lo lắng cho anh, bất an vì anh, nhưng anh lại thất hứa, ở tại đây, nhìn về phương xa nào đó với vẻ nồng ấm cậu chưa từng thấy bao giờ.
Đại Vũ thấy thật buồn cười, nếu đã không giữ lời, hà cớ gì phải hứa hẹn?
Vương Thanh, nguời sau này sẽ không cần hứa hẹn gì nữa, bởi vì con không cần nữa.
Đại Vũ nhân lúc người kia vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, lặng lẽ nằm xuống, xoay lưng về phía người kia, cắn nát môi kìm nén tiếng nấc, gối thấm ướt một mảng.
Chính cậu cũng không hiểu, bản thân mình tại sao lại khó chịu vì một ánh mắt. Nhưng cậu không phát hiện, trái tim không nghe theo cậu, không thuộc về cậu nữa. Không phát hiện, sự chấp nhất của cậu dành cho người kia đã đến mức nào.
Nếu như cậu lên tiếng, thì chắc cậu sẽ hiểu được, ánh mắt kia, nụ cười kia của Vương Thanh, là dành cho ai!
---------------
Vương Thanh cưng chiều nhìn về Đại Vũ. Cậu đưa lưng về phía anh nên anh chỉ nghĩ cậu vẫn đang ngủ. Trong lúc trọng thương thế này lại có thể thấy được người mà mình quan tâm nhất, thì còn gì bằng được, chỉ có ở bên Đại Vũ thì anh mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Khi trái bom cuối cùng kia phát nổ, anh đã chạy xa hơn m, nhưng vẫn không thoát khỏi uy lực mạnh mẽ kia. Không bị thương ngoài da, nhưng phổi lại bị chấn thương nhẹ. Vương Thanh lại không thể nói nguyên nhân làm anh bị thương được, vẫn đang suy nghĩ nói sao cho cậu tin.
Tối đến, Đại Vũ tự mình cân bằng lại tâm trạng của mình song, lấy ra khuôn mặt bình thường nhất đối mặt với Vương Thanh, từ nhỏ, việc cậu làm tốt nhất, đó chính là che dấu tâm trạng và suy nghĩ của mình, chỉ cần cậu muốn dấu, thì không ai có thể nhìn ra. Kể cả Vương Thanh.
Vương Thanh có chút chột dạ khi nhìn Đại vũ. Nhìn thấy đáy mắt trong sáng kia, anh chỉ muốn nói tất cả. Nhưng vì sợ kinh sợ đến cậu thì lại thôi. Vì tâm lí vướng bận, khi nói chuyện với Đại Vũ luôn có chút né tránh.
Đại Vũ nhìn ra được sự né tránh của Vương Thanh. Có phải người không muốn nhìn con không. Người biết không? Lúc trước, ánh mắt của người luôn đặt trên người con, hiện tại thì sao? cái liếc mắt chưa tới s kia, có phải con sợ làm chật mắt người không? Hay người chỉ muốn dành ánh mắt của người cho người kia, người mà người yêu thương ấy?
Vương Thanh đợi mãi cũng không thấy Đại Vũ hỏi lý do anh không trở về đúng hẹn. Anh có chút vui mừng, lại có chút thấp thỏm. Cậu không hỏi, là mình một chuyện tốt, nhưng không hiểu vì sao anh lại không yên lòng.
Vương Thanh không biết, anh vượt qua được ải này, thì lại có ải khác, khiến người chưa bao giờ hối hận về việc mình làm như anh gặp phải đả kích tột cùng, hối hận đến tột cùng.
------------------------
Đóng kín cửa phòng, tự nhốt mình lại.
Đại Vũ thông suốt rồi, tê liệt rồi, sẽ không phải đau lòng nữa.
Sau này người sẽ cưới vợ sinh con, không phải sao? Cho nên, hiện tại, mày phải tập làm quen đi, làm quen ánh mắt chiều chuộng kia sẽ không phải của riêng mày, làm quen cử chỉ yêu thương kia sẽ chia sẽ chỉ người khác, làm quen chỗ mày ngủ mỗi tối là lạnh lẽo, còn nơi ấm áp kia sẽ nhường cho người khác, làm quen mày, sẽ không còn là duy nhất trong trái tim của người, làm quen việc tươi cười nhưng trong lòng đẫm lệ, làm quen đi. Bởi vì mày chỉ là một đứa con nuôi, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không chảy cùng một dòng máu với người, vĩnh viễn sẽ không cùng người tâm liền tâm như nhưng phụ tử khác...
Khi cậu quyết định con đường đúng đắn cho mình, cậu phát hiện, ngoại trừ nơi sâu trong lòbg ngực kia còn âm ĩ nhức nhối, thì cậu hoàn toàn nhẹ nhõm. Như trút được gắnh nặng.
Tối hôm đó, là giấc ngủ an ổn nhất trong một tuận nay của Đại Vũ. Không chút mộng mị.
============
Ta biết chương này ngắn, nghìn mốt thôi. Vì, bù hết cho chương sau r.
Ta yêu cầu ít hắm. vote đăg chương kế.
Chương : Không nhìn thấy nữa rồi.