Phương Bắc vào tháng ba mùa xuân khí trời se se lạnh, hệ thống sưởi trong phòng học vừa đủ, Phùng Kiến Vũ bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, phim điện ảnh của Leonardo Di Caprio đã chiếu được một nửa.
Từ Khoát nhìn Phùng Kiến Vũ một cái: "Nhị ca, anh đây là thế nào?. Phim điện ảnh kích thích như vậy anh cũng có thể vừa xem vừa ngủ?".
Phùng Kiến Vũ ngáp một cái: "Đang nằm mơ. Phim này tôi cũng xem qua một lần rồi, để tôi kể cho cậu nghe nội dung nửa sau bộ phim há?".
"Thôi bỏ đi. Còn có ai chưa biết nội dung phim sao?. Đang là tiết phân tích phim điện ảnh đó!. Anh ở chỗ này ngủ, lão sư sẽ nghĩ gì...".
Phùng Kiến Vũ theo hướng tay cậu ta nhìn về phía trước, đập vào mắt là hình ảnh giáo viên cũng đang nhắm hai mắt...
Từ Khoát vội lúng túng thu tay về: "Được rồi. Anh ngủ cũng phải thôi, học cái gì mà học chứ. Tan học đi canteen ăn không".
"Được. Tôi thế nào cũng được".
Từ Khoát bấm bấm tin nhắn gửi đi: "Được rồi, lão tứ đang ở phòng ngủ, bảo cậu ta đến trước lấy đồ”.
"Ừ, quyết vậy đi. Tôi muốn...".
"Địa Tam Tiên sao?. Đã biết".
Phùng Kiến Vũ thi đỗ vào đại học này, chọn chuyên ngành văn học. Thử bấm ngón tay tính toán đến nay cũng được ba năm, hằng ngày cùng bạn bè vui vẻ học tập, ngày qua ngày thật sự bình thản.
Canteen vào giờ cơm người người tấp nập, lúc Phùng Kiến Vũ và Từ khoát đến, lão Tứ Mã Dung đã chờ sẵn: "Tôi nói này nhị vị thiếu gia. Tôi chờ hai người đến chết đói mất thôi. Làm gì giờ mới đến!".
"Là nhị ca của cậu đấy. Hết việc lại đi chọn cái môn này, lão sư bắt phải xem xong phim điện ảnh mới cho ra".
"Tại sao lại là tôi?. Hồi trước ai vừa khóc vừa gào lên phải vào học cùng lớp với tôi" Phùng Kiến Vũ ngồi xuống nhìn thức ăn trên bàn: "Tứ ca, Địa tam tiên của tôi đâu?".
Mã Dung đẩy đẩy mắt kính: "À?. Tam ca không nói anh muốn ăn Địa Tam Tiên".
"Sao lại đổ cho tôi?. Tôi nhắn tin cho cậu rồi mà!" Từ Khoát lấy điện thoại ra mở ngay phần tin nhắn, bên cạnh ô chat màu xanh xuất hiện một vòng tròn màu đỏ: "Cmn, không gửi được tin nhắn... Nhị ca.. Nhị ca. Đừng nóng giận, ngày mai mời anh đi ăn!".
Lão đại Cốc Nam lúc bấy giờ mới khoan thai tiến đến, đập vào mắt là hình ảnh Phùng Kiến Vũ đang đánh lão tam: "Chuyện gì đây?. Nhị ca đánh tam ca?. Nào nào nào, thêm tôi nữa".
Bốn người nháo một trận xong mới bắt đầu bữa ăn, Từ Khoát vừa nghe được tin tức bên ngoài liền đem ra bát quái: "Mấy cậu có biết chuyện này không?. Đi ra khỏi canteen, hướng phía bên kia, cạnh cái cửa kia kìa, sát vách có thấy trường học mới xây không?".
"Cậu nói cái trường bên kia á hả?. Lúc chúng ta mới nhập học cũng có nghe nói nơi đó đã xây nhiều năm rồi. Giờ xong rồi sao?" Mã Dung liền cảm thấy thật hứng thú.
"Trường đại học bên cạnh không phải sẽ sáp nhập cùng với một trường khác sao?. Nghe nói trường mới là một học viện kiến trúc rất lợi hại. Trưởng kiến trúc nghe nói trước đây là ở nơi khác, thế nhưng cơ sở vật chất quá cũ rồi, tôi nghe nói khai giảng kì này người bên đó sẽ tạm thời dời đến tòa nhà bên kia của trường chúng ta”.
"Cái khu nhà sắp phá bỏ à. Bên trong cây cỏ còn không mọc nổi, làm sao mà ở được?. Ăn cơm cũng không có chỗ á?".
"Sao lại không, chỉ là điều kiện không tốt bằng bên chúng ta thôi. Tôi nghe bảo trường mình sẽ giúp đỡ, để học sinh bên đó sang ăn cơm ở canteen của chúng ta".
Phùng Kiến Vũ nghe bọn họ trò chuyện khí thế ngất trời, nhịn không được phải dội một gáo nước lạnh: "Quan tâm người trường khác đến có gì vui vẻ. Tôi nói trường mình hơn trường người ta cái gì?. Là con gái đó, đến lúc đó nam sinh bên ấy như bầy sói cùng các cậu tranh giành nữ sinh. Để xem các cậu còn vui vẻ được không?".
Từ khoát vỗ mạnh một cái lên đùi: "Cmn, Nhị ca quả là nhìn xa trông rộng. Khó có thể xem thường á".
Cốc Nam là người tỉnh táo nhất: "Tam ca thứ lỗi tôi nói thẳng. Cậu suốt ba năm nay cũng chưa chạm được tay cô gái nào, thêm một năm nữa thì có gì khác đâu".
"Thao. Tại sao mấy người đối với bạn cùng phòng lại có thể bạc bẽo như vậy!!!!".
Buổi chiều không có lớp học, Phùng Kiến Vũ và Mã Dung có nhiệm vụ đem sách không cần dùng của lão đại và lão tam mang về phòng. Đi đến dưới chân cầu thang liền nhìn thấy một cô nàng chân dài đang đứng nhòm ngó xung quanh, cô này đó vừa thấy Phùng Kiến Vũ liền nhảy dựng lên nhiệt tình vẫy vẫy tay.
Phùng Kiến Vũ vừa nhìn cô gái ấy liền cảm thấy thật đau đầu.
Năm đó Phùng Kiến Vũ chuyển trường, mãi đến khi trường học gửi giấy báo trúng tuyển mới trở về đó một lần. Vốn cho là bản thân cùng với quá khứ đã không còn liên hệ gì với nhau, vậy mà số phận trớ trêu khiến cậu hết lần này đến lần khác đụng mặt Cố Ninh ở trường đại học.
"Tứ ca vẫn đẹp trai a~" Cố Ninh quay sang chào hỏi Mã Dung. Tên đó gặp người đẹp liền rụt rè cười cười đáp trả: "Chào chị dâu".
Phùng Kiến Vũ đập một cái vào đầu tên kia: "Sao vẫn còn dám gọi như vậy?".
"Được được đươc. Tôi không làm lỡ chuyện của hai người nữa. Chị dâu!! Tôi đi đây".
Phùng Kiến Vũ làm bộ muốn đánh, Mã Dung liền lập tức chạy té khói.
Cố Ninh ôm lấy tay Phùng Kiến Vũ nói: "Đi với tôi một lát. Nhanh lên đi, tìm một chỗ ẫm áp ngồi nói chuyện, có chuyện quan trọng".
Phùng Kiến Vũ không tin cô nàng này có chuyện gì quan trọng, nhưng cậu cũng không thể cứ như vậy mà bỏ rơi cô nàng.
Nhưng lần này chuyện Cố Ninh muốn nói với cậu thật đúng là chính sự á. Đài truyền hình đang chiêu mộ diễn viên tạm thời, Cố Ninh cũng tham gia, cô hiện tại là muốn đề cử Phùng Kiến Vũ cùng đi.
"Chương trình kết đôi?. Không đi!".
"Đồ ngốc này, một lần được . Một nửa học phí kì này đó".
"Đi rồi lại bị đám khách mời nữ soi mói?. Tôi không muốn!".
"Đồ ngốc".
Cố Ninh lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, lập tức nhận được cái nhìn từ nữ sinh bàn bên. Cô nàng liền trừng mắt lên: "Nhìn cái gì mà nhìn. Cô đổi chỗ ngồi khác không được à?".
Thấy cô nàng dáng vẻ đanh đá, Phùng Kiến Vũ đành cười cười ra mặt, tay lấy điếu thuốc của nàng dụi tắt. Cố Ninh lại trừng mắt nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: "Chuyện này cũng tốt mà, vạn nhất gặp được nữ sinh có cảm tình thì sao?. Cậu xem cũng ba năm rồi, cậu ngay cả bạn gái cũng chưa từng có, thời đại học cứ như vậy đâu thể coi là viên mãn được”.
“Đại học của tôi cũng trải qua nhiều chuyện vui vẻ mà" Phùng Kiến Vũ không phục cự lại.
"Cực kì đặc sắc luôn. Một đời làm chủ tịch hội học sinh, rồi làm phát thanh viên của trường. Rồi cái gì mà ca sĩ vườn trường, lại còn diễn thuyết gia. Thật xứng đáng là Phong Vân học trưởng của trường đại học, rất tài giỏi. Nhưng... cậu không thấy như vậy có hơi quá xuất sắc à?”.
Cố Ninh nhắc lại từng cái từng cái kinh nghiệm trong mấy năm làm sinh viên của Phùng Kiến Vũ. Ban đầu Phùng Kiến Vũ còn gật gật đầu tán thành, đến lúc nghe được câu cuối mới ngẩng mặt lên nhìn cô: “Quá xuất sắc thì làm sao?. Mỗi người đều có lựa chọn không giống nhau, cái tôi muốn là làm phong phú lí lịch. Đúng là có người thì muốn thanh thản yên bình trôi qua đời học sinh, nhưng sẽ không phải vì thế mà cô sẽ nói tôi khác với mọi người chứ?".
“Người khác là vì muốn làm cho lý lịch bản thân phong phú, còn cậu không giống vậy. Cậu làm cho tôi có cảm giác cậu đang cố gắng làm cho bản thân mình bận rộn lên, nhưng càng bận rộn lại càng thấy trống trải. Cậu hiểu tôi nói không?. Đây chính là cái cảm giác lí lịch phong phú của cậu đem lại cho tôi”.
Phùng Kiến Vũ ngẫm lại một chút, quả đúng là có chuyện như vậy. Từ sau thời gian u ám của lớp , cậu liền nóng lòng muốn bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Cậu cố gắng học tập, tham gia các hoạt động ở trường, kết giao bạn bè, dùng % nhiệt tình đâm đầu vào học tập và sinh hoạt.
Cuối cùng, cậu cũng được như ý muốn.
“Cậu chắc chắn việc cậu làm là vì để lý lịch của mình được phong phú... chứ không phải để quên đi chuyện gì chứ?”.
Cố Ninh từ chồng sách trên bàn rút ra một quyển sách quơ quơ trước mặt Phùng Kiến Vũ: "Thế giới mà họ đang sống".
Tuy rằng mấy năm qua trong lòng Phùng Kiến Vũ luôn tĩnh lặng như nước, dù mọi người giới thiệu cho cậu nam hay nữ cuối cùng cũng đều trở thành bạn bè. Còn bản thân Phùng Kiến Vũ... vẫn là chưa tìm được đáp án cho câu hỏi năm đó.
Phùng Kiến Vũ bình tĩnh cầm lấy quyển sách kia, tiện tay lật qua lật lại: “Là một sinh viên đại học, cô phải tìm hiểu nhiều loại nhóm người, hiểu rõ trạng thái sinh hoạt của họ. Đây là thái độ học tập, cô đừng nghĩ nhiều quá”.
Cố Ninh liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ: “Cậu không phải là vẫn chưa quên người đó chứ?".
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười, ánh sáng buổi chiều hắt vào làm cậu trông có vẻ đặc biệt ấm áp, trong đáy mắt còn hiện lên vài tia sáng lấp lánh.
“Tại sao phải quên?”.
Phùng Kiến Vũ trước nay chưa từng cố gắng quên Vương Thanh, cũng những ngày tháng lo sợ và bất an đó. Bây giờ mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian cậu và hắn bên nhau bản thân đều không nhịn được mà mỉm cười. Cậu chính là không ngừng làm việc, nỗ lực bận rộn bước vào cuộc sống mới, tiếp xúc với nhiều người, cũng không hề bài xích các mối quan hệ tình cảm mới.
Cậu vẫn tin rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, cậu chỉ là đang lưu lại những điều tốt đẹp trong quá khứ.
“Thật không hiểu cậu nghĩ như thế nào. Ái vong bất vong” Cố Ninh cầm lấy điếu thuốc đã dập tắt, một lần nữa châm lại: “Nếu như cậu hiện tại vẫn không thể quên, lại còn cả ngày nghiên cứu những chuyện này. Nếu như có thể gặp lại một lần nữa?. Cậu cho rằng có thể quay đầu sao?”.
Phùng Kiến Vũ nhìn trang bìa của cuốn sách nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu là tôi của năm đó, tôi vẫn sẽ quyết định như vậy. Anh ấy cũng sẽ như thế”.
Cố Ninh phả ra một vòng khói: “Cậu tự tin vậy sao?. Ai dô, người đó cũng thích cậu sao?. Cậu thế nào lại có thể thay anh ta trả lờ tự tin như vậy?”.
“Anh ấy đương nhiên thích tôi!”.
Phùng Kiến Vũ kiêu ngạo mà trả lời, đồng thời cũng rất chắc chắn. Hai năm gần đây cậu rất ít khi nhớ đến Vương Thanh, trái lại khi nhắc đến khoảng thời gian ấy còn thấy rất thoải mái, biết đâu một ngày nào đó, cậu có thể nhẹ tênh mà nói với mọi người... ngày trước tôi đã thích một cậu bạn trai.
Đến lúc thanh toán, Cố Ninh cố tranh phần trả tiền, Phùng Kiến Vũ trước nay chưa bao giờ để con gái trả tiền. Nhìn nhân viên cầm tiền của Cố Ninh Phùng Kiến Vũ cảm giác vô cùng không thoải mái, vậy mà Cố Ninh rất vui vẻ nhận lại tiền thừa, còn đưa cậu một đồng tiền xu: “Cho cậu. Đồng tiền may mắn”.
Đưa Cố Ninh về kí túc xá, Phùng Kiến Vũ mới quay về mua cơm tối, trên đường đi lại nhận được điện thoại cầu cứu của sư muội. Nha đầu ngốc này tay chân táy máy đem xóa hết kịch bản phát thanh, lại không có lưu bản nào để dự phòng.
“Sư huynh! Hiện tại em thật sự không tìm được, chỉ có thể gọi cho anh a a a a a a!. Sư huynh cứu mạng!!!. Lớn chuyện rồi!!".
“Được rồi được rồi, để tôi về kí túc lấy. Không phải năm giờ mới đến chương trình sao?. Đừng gào khóc nữa”.
“Em yêu anh, sư huynh!!!!”.
“Bỏ đi bỏ đi".
Phùng Kiến Vũ tắt điện thoại di động vội vã chạy về kí túc xá, đến cửa phòng ngủ thiếu chút nữa bị Từ Khoát đụng phải: “Tam ca, cậu đang làm gì thế?”.
“Nhị ca! Điện thoại di động tôi có ở chỗ anh không?. Tôi không thấy điện thoại đâu nữa rồi”.
Phùng Kiến Vũ cau mày: “Tôi cầm điện thoại di động của cậu làm gì?. Mất rồi thì đi mua cái mới”.
“Không được, số đi động của nữ thần ở trong đó!".
“Thật đúng là đồ vô dụng!" Phùng Kiến Vũ vừa mắng vừa lấy di động ra bấm số: “Nhanh nhanh nhanh. Xem có ai nghe máy không?".
Phùng Kiến Vũ đẩy hắn ra đi vào phòng, cậu tìm được một cuốn sổ nhỏ, trên sổ ghi chép những mục quan trong của chương tình phát thanh. Từ Khoát bên kia đã kết nối được điện thoại, vị huynh đệ nhặt được điện thoại đang chờ ở nhà ăn.
“Ôi chao!!. À.. Nhị ca, anh đi với tôi không?”.
“Tiểu nha đầu bên kia đang cần giúp đỡ, cậu nhanh nhanh đi lấy điện thoại đi. Nói nhiều như vậy làm gì!!”.
Phùng Kiến Vũ thay quần áo, vội vã đi thẳng tới lầu chính, tiểu sự muội kia lúc thấy cậu thiếu chút nữa là khóc òa lên. Phùng Kiến Vũ một bên chỉnh lại bản thảo một bên quở trách cô, rốt cuộc đến giờ trường tan học cũng thuận lợi tiến hành chương trình phát thanh.
Phía bên kia Từ Khoát cũng vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn gặp vị Lôi Phong nhặt được điện thoại di động. Trong lòng Từ Khoát cảm động vô cùng, khả năng nói nhảm lại được phát huy, kể lể cái gì mà điện thoại này quan trọng với hắn như thế nào...
Cũng không biết kết hết bao lâu tên đó mới nhớ ra mà lên tiếng hỏi: “À!! nửa ngày rồi mà chưa hỏi, anh tên gì á?. Học trường nào?”.
Người nhặt được điện thoại di động nở nụ cười: “Tôi à?. Tôi học ở trường kiến trúc bên cạnh, tên Vương Thanh”.
Sau nửa giờ chương trình phát thanh rốt cuộc cũng kết thúc, Phùng Kiến Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tiểu sư muội cũng bắt đầu cho phát bài hát cuối cùng.
Mây chiều bên ngoài khung cửa xe
Trong tương lai một ai đó đang đợi chờ em
Nhìn trái, nhìn phải, nhìn về phía trước
Tình yêu sẽ mang bao nhiêu ngã rẽ, bao nhiêu khúc quanh nữa trước khi đến bên em đây?
Em sẽ nói điều gì khi gặp được anh ấy đây?
Người em đang đợi chờ, trong tương lai anh ấy còn cách em bao xa?
Em nghe thấy tiếng gió thổi từ phía tàu điện ngầm và đám đông con người
Em xếp hàng, tay giữ chặt tấm vé mang con số của tình yêu
Em bay, bay ngang qua đại đương của thời gian
Chúng ta thường bị tình yêu làm tổn thương
Em nhìn về phía con đường, lối đi vào cơn mộng này khá hẹp
Gặp được anh là một bất ngờ tuyệt vời nhất
Rồi sẽ đến một ngày khi em tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi của chính mình
遇见-Gặp gỡ (Tôn Yến Tư)