Vốn luôn cho rằng cái chuyện yêu thích này chỉ cần trong lòng hai người hiểu rõ là được, nói hay không nói cũng không có gì quan trọng. Thế nhưng lúc thật sự nói ra miệng lại không phải như vậy.
Nội tâm thiếu nữ của Vương Thanh bộc phát, nhất định lôi kéo Phùng Kiến Vũ đến bên cạnh đài phun nước ở giữa sân, đợi đúng lúc nước phun lên bắt cậu nói lại câu đó một lần nữa. Ngày hôm đó hai người cứ đứng nhìn nhau cười khúc khích, đến tận khi một lần nữa chìm trong dòng sinh viên tan học từ tòa nhà hai bên.
Vô luận là nhắn tin hay gọi điện thoại vẫn là nhịn không được mà cười ngốc, mỗi lần nhớ lại thanh âm của người kia nói khi nói thích mình, khóe miệng lại không tự chủ mà cong lên thật cao.
Bạch Nham biết bạn cùng phòng của hắn hiện đang hẹn họ. Thế nhưng hiện tại cái người này ở đây, mà tâm hồn lại đang trong trạng thái bay bay... rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?.
"Thanh ca, cậu đây là vui cái gì?. Cầm điện thoại cười đến nửa giờ rồi, chuyện gì vui vậy hả?".
"Ừ, tôi cười sao?" Vương Thanh sờ sờ mặt: "Tôi cười lúc nào?".
"Sát, đại ca à. Cậu dạo này dù là ngủ mơ hay nói mớ cũng đều là vừa cười vừa nói. Thật làm tôi sợ muốn chết" Bạch Nham đưa tay đoạt lấy di động của Vương Thanh: "Tôi xem một chút, để coi hai người nói chuyện gì?".
Uchiha đệ nhị: [Thư viện của các anh có cuốn nguyên lý triết học không?]
Tiểu Thanh: [Thư viện của bên anh không phải sách nào cũng có. Em muốn đọc kiến trúc cơ bản không?]
Uchiha đệ nhị: [Cho anh một cái tát]
Bạch Nham đưa điện thoại đến trước mặt Vương Thanh: "Lại đây lại đây. Cậu nói tôi nghe mấy cái này có gì buồn cười?".
Vương Thanh đoạt lại điện thoại, đốt một điếu thuốc rồi phun ra một câu đầy ẩn ý: "Cẩu độc thân như cậu không hiểu được đâu. Ôi chao, Cố Ninh có nói thích cậu không?".
"Tay còn chưa động được, phỏng chừng cả đời này cũng không được nghe..." Bạch Nham cũng châm một điếu, bỗng nhiên hiểu ra: "Hửm?. Cái gì, Đại Vũ nói với cậu?".
Vương Thanh vẻ mặt phơi phới hắc hắc cười: "Đứng ở bên cạnh đài phun nước của trường em ấy nói, nói xong đài phun nước cũng mở ra. Đẹp vô cùng".
"Là cậu mang cậu ta đến bên cạnh đài phun nước để nói phải không?. Thanh thiếu nữ~~~~~".
"Cút".
Vương Thanh đá một cước vào xương hông của tên kia, Bạch Nham cười hề hề ôm hông ngồi trở lại ghế: "Ôi chao, không đùa nữa. Đại Vũ chủ động nói trước?".
"Đúng vậy!" Vương Thanh quay về tiếp tục nhắn tin: "Làm sao vậy?".
Bạch Nham đẩy đẩy kính mắt, trực giác mách bảo có điềm không lành: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, hai người thật chưa có làm?. Hôm đó tôi rót cho cậu ta hai chén rượu, lúc đi về thấy ánh mắt cậu ta đã đờ đẫn mơ màng. Cậu đừng nói với tôi là cậu chưa xuống tay?".
"Làm cái em gái cậu, đầu óc lúc nào cũng toàn những thứ bỏ đi!" Vương Thanh trừng mắt liếc hắn: "Tôi không phải là muốn cho em ấy có chút thời gian để chuẩn bị sao...".
Bạch Nham lỗ mũi hừ một tiếng: "Nói cũng thật dễ nghe, hay là cậu không có ý định?".
"Ai nói tôi sẽ không?!?" Vương Thanh nóng nảy đáp: "Tôi cũng đã tìm hiểu chuyện này rất lâu rồi được chưa?".
"Rồi rồi, chỉ sợ cậu lại bảo là không thôi. Cậu hiểu là được" Bạch Nham vừa nói vừa bới móc ngăn tủ, từ chỗ sâu nhất moi ra một túi đồ nhỏ: "Tôi cố ý mua cho cậu một ít vật dụng, đừng nói bạn thân này không giúp cậu, đến cả mấy đồ này cũng đã chuẩn bị cho cậu xong rồi. Dùng làm gì chắc không cần phải nói ha!".
Vương Thanh nhìn nhìn túi đồ trong tay Bạch Nham, do dự vài giây rồi mới đoạt lấy.
Bạch Nham hắc hắc cười rộ lên: "Tôi có mấy tài nguyên cực kì tốt cho cậu xem. Lại đây, lại đây".
Khách sạn nhỏ bên ngoài trường học, ban ngày giá giảm còn một nửa. Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ cũng không có đồ đạc, càng thêm không có lấy một ánh đèn, duy chỉ có ánh sáng lờ mờ từ máy tính xách tay phát ra.
Bộ móng tay Cố Ninh vừa mới làm trong bóng tối phản chiếu ra ánh sáng loe lóe, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên rồi tạm dừng: "Lúc mở rộng phải từ từ, không biết cậu có ghét không, nhưng đối phương là Vương Thanh nên chắc cậu không có cảm giác gì đâu. Nhớ bôi trơn phải đủ, chính là cái này...".
Phùng Kiến Vũ nhìn cô nàng lấy từ trong túi xách ra một đống đồ không rõ tên, dần dần ngẫm lại xem tại sao bản thân lại theo cô nàng đến nơi này. Đầu tiên là Cố Ninh hẹn gặp nói có đại sự cần trao đổi, sau đó hai người liền đi tới cái khách sạn nhỏ này, rồi khi vào trong phòng Cố Ninh liền mở máy tính lên rồi bắt đầu chỉ cậu làm thế nào để kích thích Vương Thanh, cùng nhau đạt được sự hòa hợp về thể xác...
Phùng Kiến Vũ mặt đỏ đến mang tai nhìn Cố cô nương mặt không đổi sắc đang phân tích tỉ mỉ hình ảnh hai nam nhân đang quấn quít lấy nhau trên màn hình máy tính. Trong lòng dường như có hàng vạn con ngựa đang chạy qua.
"Đại tỷ, mấy thứ này từ đâu mà có a..." Phùng Kiến Vũ bắt đầu hoài nghi. Tại sao trong máy tính của một nữ sinh lại tồn tại loại video này, lại còn mua nhiều đồ kì quái như vậy.
"Quản nhiều như vậy làm gì, mấy cái này đảm bảo dùng tốt" Cố Ninh liếc mắt cậu, bộ dạng không muốn giải thích nhiều.
"Đừng nói là cô đã dùng qua...".
"Có người từng dùng là được, cậu nói nhảm nhiều vậy!!!" Cố Ninh trừng mắt, đem một thứ đồ thần bí giơ lên trước mặt Phùng Kiến Vũ: "Cái này là đồ tốt, có người nói có thành phần kích thích, lúc mở rộng dùng cái này. Tôi đảm bảo người kia của cậu sẽ mềm thành một bãi nước, hắc hắc hắc~~~".
Cô nàng bỗng nhiên cười đến tà ác, Phùng Kiến Vũ trong đầu tưởng tượng ra cảnh Vương Thanh mềm thành một bãi nước, còn có chút chờ mong... vì vậy cậu im lặng nhận lấy cái món đồ bí ẩn.
Vương Thanh nhìn trên màn hình hai người con trai đang quấn quít với nhau đến đoạn cao trào, nhịn không được phải nhíu máy: "Cái quái gì thế này...".
Bạch Nham ngáp một cái: "Bạn thân à, tôi là đang cùng cậu học tập kĩ thuật đấy. Cậu nhớ kĩ hay chưa?".
"Tôi còn cần phải nhớ sao?" Vương Thanh không phục phản bác lại.
"Tôi nói với cậu a, màn dạo đầu phải làm tốt, phải làm cho người ta thoải mái. Có biết không?" Bạch Nham từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: "Bạn thân cậu đến mặt mũi cũng không màng, mua cho cậu thuốc bôi trơn loại tốt nhất, áo mưa cũng là loại tốt nhất, không để cậu phải chịu thua kém".
Vương Thanh liếc mắt: "Làm như cậu đã từng ngủ qua với nam giới vậy?".
Bạch Nham nở nụ cười: "Bạn thân cậu chưa từng ngủ qua nam giới nhưng tốt xấu gì cũng ngủ qua với con gái a. Còn cậu đến một người cũng chưa từng ngủ qua phải không?".
Vương Thanh sắc mặt trầm xuống, nhấc chân cho một cước: "Cậu cút ngay đi".
Bạch Nham càng nghĩ càng thấy buồn cười, càng cười lại càng lớn tiếng trêu ghẹo: "Coi như cậu là vì Đại Vũ mà thủ thân như ngọc đi. Ha ha ha ha, hắc...".
"Cậu tự chơi một mình đi!".
Vương Thanh đứng dậy muốn đi liền bị Bạch Nham kéo lại, Bạch Nham nhìn thoáng qua vị trí giữa hai chân hắn: "Ôi chao?. Bạn thân cậu cho cậu xem nhiều tài nguyên tốt như thế, cậu thế nào một phản ứng cũng không có?. Xem người thật việc thật đã nửa ngày, vẫn y nguyên như vậy, cậu có đúng hay không có chút yếu sinh lí?".
"Thao cả nhà cậu" Vương Thanh ngồi xuống ghế gảy gảy tàn thuốc: "Tôi con mẹ nó không phải nhìn thấy ai cũng động dục!".
"Không thể nào!" Bạch Nham không giải thích được: "Cậu xem tôi chọn cho cậu mấy cuộn phim này. Ngoài cái kia ra muốn eo có eo, muốn mông có mông, còn có cả chân dài, gợi cảm như vậy...".
Vương Thanh nhìn cái eo nhỏ đang lắc lư trên màn hình, sâu kín nói: "Đó là cậu chưa thấy qua Phùng Kiến Vũ không mặc quần áo...".
Bạch Nham:...
Cố Ninh kiểm tra bài của Phùng Kiến Vũ một lần nữa, xác nhận từng chi tiết một, rồi bắt đầu chỉ cho cậu công dụng của từng món đồ cần dùng.
"Được, nhớ chuẩn vào, nhớ phải ôn tập nhiều lần, đừng đến lúc ra trận lại loạn lên. Cậu yên tâm đi, có người cố vấn là tôi, cậu có thể tự tin mà tóm gọn Vương Thanh. Được rồi, Vương Thanh bao nhiêu?".
Cô nàng hỏi một câu, Phùng Kiến Vũ cũng không suy nghĩ nhiều đáp: " a?".
Cố Ninh vẻ mặt ngạc nhiên: "Vậy cậu nhất định phải bắt được anh ta. Kích thước này mà để anh ta thượng thì còn không giết chết cậu...".
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt đỏ bừng, lúc này mới ý thức được cái Cố Ninh hỏi không phải là tuổi tác: "Không phải, một cô gái như cô... Có thể, có thể... Có thể rụt rè biết xấu hổ một chút không, chỉ một chút thôi là tốt rồi!".
Cố Ninh cười khẩy một tiếng, cọ cọ bả vai Phùng Kiến Vũ: "Nói một chút a, chỉ hai chúng ta biết thôi, không nói cho người khác biết. Bao nhiêu, bao nhiêu a~".
Phùng Kiến Vũ né tránh cô nàng, thu thập đồ đạc xong muốn chạy: "Tôi mặc kệ cô, tôi đi trước".
Cố Ninh tắt máy vi tính rồi ngồi phịch xuống giường: "Đợi một chút, tôi còn cái này cho cậu!".
Phùng Kiến Vũ nhìn cô nàng từ trong túi đồ lôi ra một miếng vải, còn lộ ra hai đoạn dây.
"Cái gì?, bịt mắt?".
Cố Ninh giống như một nhân viên bán hàng trên ti vi nhanh chóng giới thiệu: "Kiệt tác quần chữ T, gợi cảm câu nhân, % cotton vừa vặn che hết tiểu đệ đệ của cậu".
Phùng Kiến Vũ nhìn cô nàng giống như bệnh nhân tâm thần, đỡ tường cười ha hả: "Cô để Vương Thanh mặc cái này?. Làm sao anh ta chịu mặc cái này?".
"Cậu có bị ngu hay không thế!" Cố Ninh liếc liếc mắt: "Tôi là chuẩn bị cho cậu mặc!. Dụ địch vào tròng có hiểu không?. Cậu mặc cái này vào Vương Thanh còn không bị cậu dụ dỗ đến thần hồn điên đảo, thừa dịp anh ta thần trí mê loạn, lập tức xuống tay!. Quá tốt!. Quá hoàn mĩ!".
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ tỉ mỉ, hình như cũng đúng...
Bạch Nham cũng Vương Thanh cả ngày xem hết đống phim tư liệu, gõ gõ lên màn hình chỉ cho Vương Thanh mấy cái trọng điểm, cuối cùng đến lúc đi vệ sinh cùng nhau lại thấy ngại ngại...
"Tôi nếu có cương thì nhờ cả vào cậu!".
Vương Thanh hướng điếu thuốc sang phía bên cạnh đùng quần tên kia mà gẩy gẩy mấy cáu: "Khỏi cần, tôi giúp cậu phế đi là xong!".
"Cmn, cậu cút đi cho tôi!".
Gần đây Phùng Kiến Vũ bắt đầu khó ngủ, trong mơ luôn hiện lên hình ảnh Vương Thanh mặc cái quần lót kia, tỉnh dậy lại không ngủ tiếp được. Cậu mỗi ngày đều nghiêm túc nghiên cứu mấy cái ghi chép tổng kết của Cố Ninh, thời gian nói chuyện với Vương Thanh cũng ít đi.
Bên kia Vương Thanh cũng chịu khó nghiên cứu mấy bộ phim kinh điển, trong lúc đêm khuya thanh vắng tập dượt trong đầu hai lần, hại hắn cứng rắn đến không ngủ nổi.
Tốt, vậy là xong công tác chuẩn bị, chỉ cần hẹn gặp nữa.
Phùng Kiến Vũ xem xét vài cái khách sạn. Cậu dù sao cũng không muốn Vương Thanh phải chịu ủy khuất, cuối cùng quyết định chọn một khách sạn bốn sao, Phùng Kiến Vũ hào hứng gọi điện cho Vương Thanh: "Cuối tuần anh có bận gì không?".
Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ hỏi như vậy có chút bất ngờ: "Không có việc gì, cuối tuần đến nhà anh đi, không có ai ở nhà".
Hắn nói ra câu này phải nói là hết sức bình tĩnh. Thì trên thực tế cũng đúng vậy mà, ba với mẹ hắn không ở nhà, trong nhà chỉ còn con chó nhỏ dư thừa.
Phùng Kiến Vũ lỗ tai nóng bừng, cố giữ cho bản thân vẻ bình tĩnh và tự nhiên: "Vậy được a...".
"Vậy ngày mai gặp ở trạm xe!".
"Được".
Vương Thanh cúp điện thoại thở dài một cái nhẹ nhõm, lặng lẽ tự nhủ bản thân phải nỗ lực hơn: "Nhất định bắt được".
P/s: ahihi. Cp Nham x Ninh thật sự là đại công thần mà. Thặc là có tâm á....
P/s: ahihi, tạm dừng ngày. ngày nữa sẽ có chap tiếp nhé