Tuy Khương Duy Viễn không tới tìm cậu nữa nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn còn một chút lo lắng, dần dần kì thi học kì cũng chiếm hết tâm tư của cậu. Vương Thanh một bên chuẩn bị thi, một bên lại lo lắng chuyện khác, khi còn ở trường thì thế nào cũng được, nhưng đến nghỉ hè thì biết làm sao?. Xa nhau ai mà chịu cho nổi.
Phùng Kiến Vũ hiển nhiên vẫn chưa ý thức được, giữa kì thi vẫn còn bàn với Vương Thanh nghỉ hè đi chỗ nào chơi.
Kết thúc ngày thi cuối cùng, Phùng Kiến Vũ hào hứng gọi điện cho Vương Thanh: "Anh về cùng em không?. Đặt vé xe a~".
Vương Thanh cầm điện thoại di động sửng sốt một lúc: "Bảo bối, anh ngồi xe bus là về đến nhà rồi".
Phùng Kiến Vũ lúc này mới nhớ ra Vương Thanh đã chuyển nhà nhiều năm rồi. Vương Thanh nghe đầu dây bên kia trầm mặc, dở khóc dở cười: "Đầu óc em làm sao vậy chứ, đến nhà anh nhiều lần rồi, thế nào lại quên vậy".
Lúc đó Phùng Kiến Vũ đứng ở chỗ cửa sổ hành lang, tay vân vê miếng nhựa nơi rèm cửa. Cậu gần đây bận học thi đến đầu óc rối loạn, thành tích của kì thi này ảnh hưởng trực tiếp đến học bổng kì tới sẽ tương ứng nhiều hay ít, từ lúc bắt đầu thi cậu đã rất căng thẳng, không nghĩ tới chuyện quan trọng như vậy lại quên mất.
"Nghỉ hè không được gặp nhau...".
"Em nói gì?".
Phùng Kiến Vũ rầm rì hai tiếng, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống mặt đất: "... Em nói với mẹ là về nhà...".
Vương Thanh cũng không phải là không hiểu: "Em thi xong rồi thì chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi, hai đứa thôi".
Quán thịt nướng ngay gần trường học, Phùng Kiến Vũ vừa tức giận vừa ăn thịt, càng ăn càng thấy buồn phiền, ăn mấy miếng lại ngẩng đầu trừng mắt lườm Vương Thanh: "Nói anh đấy, chuyển nhà cái gì mà chuyển nhà!".
"Được được được, đều là lỗi của anh!".
Phùng Kiến Vũ im lặng không lên tiếng tiếp tục ăn, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Em bỏ anh vào vali mang theo nhé!".
Vương Thanh nở nụ cười: "Làm sao mà bỏ được?".
Phùng Kiến Vũ hắng giọng: "Hỏi, đem Vương Thanh bỏ vào vali cần mấy bước?. Bước đầu tiên: mở vali, bước thứ hai: đem Vương Thanh nhét vào, bước thứ ba: khóa vali lại!. Ha ha ha ha ha...".
"Ha ha ha ha ha ha ha...".
Vương Thanh bị giọng điệu của cậu chọc cho cười, nằm bò xuống bàn không dậy nổi.
Phục vụ mang thức ăn lên bị hai người cười dọa cho suýt chút nữa làm rơi cả đĩa đồ ăn.
Ở trong trường chơi hai ngày, Phùng Kiến Vũ thu thập hành lý chuẩn bị về nhà, thế nhưng việc làm cho Vương Thanh tức giận là Cố Ninh lại đi cùng với Phùng Kiến Vũ về nhà.
"Anh trừng tôi cái gì, tôi về nhà tôi còn không được à?" Cố Ninh ở giữa trạm tàu hỏa đông người qua lại nhìn Vương Thanh đang phẫn nộ không cam lòng: "Mỗi ngày đều coi tôi là kẻ thù, nói anh biết, tôi mà có dã tâm, ngày hôm nay anh sẽ không có cơ hội đứng ở đây đâu".
Bạch Nham rầm rì giả bộ khóc: "Lão công, anh không nỡ xa em...".
Phùng Kiến Vũ nghe tiếng xưng hô này hơi suýt chút nữa ói ra: "Hai người là kiểu quan hệ gì vậy?".
Cố Ninh trừng mắt: "Là xưng hô thân mật hiểu không?".
Phùng Kiến Vũ lắc đầu: "Thật không hiểu hai người....".
Đến tận lúc soát vé Vương Thanh cũng không hé răng, yên lặng đem một gói đồ ăn dúi cho cậu, Phùng Kiến Vũ nhìn bộ dạng không tình nguyện của hắn không nhịn được véo véo mũi hắn, Vương Thanh nhíu mày lảng tránh.
"Đừng làm rộn, nhanh vào đi, về đến nhà gọi điện cho anh".
"Ừ...".
Vương Thanh nhìn hình bóng cậu khuất dần sau trạm soát vé, thở một cái dài thật dài. Bạch Nham cũng theo đó mà thở dài một hơi.
"Cậu nói, cô ấy vừa mới đi, tôi đã bắt đầu nhớ rồi, ngày hôm trước cũng vì chuyện ăn cái gì mà cãi nhau, sớm biết thế này..." Bạch Nham đang nói liên mồm, quay đầu thấy Vương Thanh đang xem bảng điện tử hiển thị chuyến xe: "Cậu nhìn cái gì thế?".
Vương Thanh giơ tay lên chỉ: "Chuyến này, là chuyến xe trước đây tôi ngồi để về nhà, mười phút sau là tới chuyến xe Đại Vũ về nhà xuất phát. Nói không chừng có rất nhiêu lần, đều là thế này... tôi vừa về, em ấy liền đi...".
Ba năm, em tới thành phố anh đang sống, vậy mà chúng ta vẫn lỡ mất nhau.
Bạch Nham xoa xoa mấy giọt nước mắt không tồn tại: "Mấy câu này toàn là nước mắt, buổi tối đi uống rượu a~!".
"Không đi, về nhà dắt chó đi dạo".
Tàu hỏa chuyển bánh, tiếng người trên xe cũng dần an tĩnh lại, Cố Ninh lay lay túi đồ Vương Thanh cho cậu: "Có mỗi hai tiếng đồng hồ ngồi tàu hỏa mà mua cho cậu nhiều đồ ăn như vậy, ăn được hết sao?".
Phùng Kiến Vũ làm bộ vô tình nói: "Không ăn hết thì mang về nhà, anh ấy nhất định mua đồ cô không thích ăn, cô đừng xem".
"Xì" Cố Ninh liếc một cái: "Nói vòng vo vậy rốt cuộc ý cậu là tôi đừng có ăn chứ gì?. Của cậu của cậu của cậu hết, mang về nhà mà trưng".
Phùng Kiến Vũ ôm lấy bọc đồ ăn, tự nhắc nhở bản thân không nên tỏ ra quá vui vẻ. Cố Ninh lấy ra gương xem lại lớp trang điểm, bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Cậu nghỉ hè không phải đều về nhà ông bà sao?. Sao lần này lại về nhà?. Mấy năm nay số lần cậu về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay".
"A, mẹ tôi nói thỉnh thoảng về thăm nhà một chút..".
Cố Ninh hoài nghi, nhưng cũng không muốn vạch trần, cô đại khái có thể đoán được nguyên nhân Phùng Kiến Vũ không muốn về nhà nhất định có liên quan đến Vương Thanh. Nhắc đến cũng kì quái, Phùng Kiến Vũ trước nay giống như một người bị bệnh nặng trầm trọng, gặp lại Vương Thanh thì trong nháy mắt giống như gặp thần dược, đổi lại là người khác cũng không được nữa rồi.
Lúc về đến nhà cũng là hơn năm giờ, Phùng Kiến Vũ vừa lên đến tầng đã ngửi thấy mùi sườn, kích động chạy đến mở rộng cửa, hô một câu con đã về.
Mẹ Phùng vội chạy ra đón lấy đồ trong tay cậu, vừa định nói con dạo này gầy, cầm mặt cậu nhìn một lúc, thốt ra: "Con trai, béo như vậy...".
Mỗi ngày đều được Vương Thanh đưa đi ăn ngon, không có việc gì cũng đem đồ ăn đến tận cửa, không mập thì chỉ có quỷ. Mỗi lần cậu có cảm giác mình béo lên, vừa nói với Vương Thanh một câu, người yêu cậu liền tiện tay bế cậu lên "Không béo a, anh vẫn còn bế được lên mà!".
Bị mẹ ruột nói mập, Phùng Kiến Vũ cũng ý thức được ------ cậu thực sự rất béo rồi!.
Thế nhưng cậu vẫn là không nhịn được sức cám dỗ của món sườn, thành công ăn nhiều hơn một chút....
Buổi tối nói chuyện với Vương Thanh còn bị hắn cười nhạo, Phùng Kiến Vũ không vui, cũng không nói nữa. Vương Thanh nhạy bén nhận ra tâm tình của cậu không tốt, vội lảng sang chủ đề khác.
"Anh vẫn nhớ cơm dì làm, em có nhớ lần đầu anh đến nhà em không?. Ăn hết bốn bát, thức ăn quá ngon luôn!".
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên: "Sau này anh tới nhà em ở, mẹ em còn cố ý mua thêm một nồi cơm điện, sợ anh không ăn đủ".
Vương Thanh nở nụ cười, đem Tháp Tháp đang quấn ở bên chân ôm vào lòng: "Em đang làm gì thế?".
"Đang nằm này".
Vương Thanh ngả ngớn trên ghế salon: "Em không thể nói vậy được, em phải nói em nhớ anh".
Phùng Kiến Vũ trên trán hiện một vạch màu đen: "Có phải em nể mặt anh quá rồi phải không?".
Vương Thanh vẫn tiếp tục ăn vạ: "Anh mặc kệ, anh mặc kệ, làm lại. Em đang là gì thế?".
Nghe giọng cũng có thể tưởng tượng ra cái bộ dạng thiếu đánh của hắn, Phùng Kiến Vũ chịu đừng hàm hồ nói một câu: "Em, em nhớ anh...".
Vương Thanh nhịn không được run run: "Em đừng nói nữa, thật buồn nôn...".
"Anh cút ngay cho em!".
Phùng Kiến Vũ cười cười trở mình, vừa vặn nhìn sang giá sách.
Mùa hè năm ấy, Vương Thanh ở nhà Phùng Kiến Vũ, tay lúc nào cũng thiếu đánh làm sách của cậu bị xếp loạn hết lên, mỗi lần cậu dọn xong, Vương Thanh đều phải đảo lại một lần, lâu dần cậu cũng quen, chẳng muốn xếp lại nữa.
Cậu có khoảng thời gian rất lâu không muốn quay về nhà, luôn luôn sợ trở về sẽ nhớ tới Vương Thanh, nhớ tời những ngày ở chung với nhau, nhớ đến chuyện hoang đường từng xảy ra trên chiếc giường này. Có thể là ấn tượng về mùa hè ấy đã khắc quá sâu trong tâm trí cậu, thỉnh thoảng nửa đêm bị tiếng mưa rơi làm giật mình tỉnh giấc, cậu vẫn nghĩ như Vương Thanh ở ngay bên cạnh mình, cho cậu một cái ôm ấm áp...
"Đại Vũ?. Nghĩ gì thế?".
"Không có gì.. ừm.. khi nào anh khai giảng?".
"Một tháng nữa, giờ thấy nhớ anh sao?".
"Không có, em chính là đnag nghĩ một tháng không phải gặp anh, quá thoải mái rồi".
"Em biến đi".
Nghỉ hè quả thực rất buồn chán, Phùng Kiến Vũ mỗi ngày chỉ làm bốn việc: ăn, ngủ, chơi bóng rổ, nói chuyện phiếm với Vương Thanh. Mẹ phùng tuy rằng không còn nói cậu béo nữa thế những đã lén lút khống chế khẩu phần ăn của cậu, trên bàn ăn đã không còn thấy chất béo.
Lúc Cố Ninh tìm Phùng Kiến Vũ ra ngoài chơi nhìn thấy cậu còn có chút bất ngờ: "Cậu sao lại gầy đi rồi?".
Phùng Kiến Vũ trừng cô nàng một cái, trừng đến khi cô nàng ngậm miệng không nói gì nữa mới xoay người dẫn cô đi ăn.
Cậu chỉ là thuận miệng nói với Vương Thanh một câu cùng Cố Ninh đi ăn xem phim, Vương Thanh phía bên kia đã bắt đầu làm loạn wechat.
Chia sẻ ca khúc ---- Em là người anh yêu nhất.
Ảnh selfie ---- Đẹp trai không ai bằng.
Chia sẻ ca khúc ---- Yêu anh hay người ấy.
Trạng thái ---- Người để em rơi lệ không xứng đáng để em rơi lệ vì anh ta.
Trạng thái ---- Đối với em đâu chỉ là một câu thích, dường như là muốn...
Cố Ninh lướt lướt wechat một lúc thôi mà thấy thật hối hận vô cùng: "Người yêu cậu có thể đừng đem người khác biến thành người xấu mãi được không?. Tôi chỉ là đi ăn với cậu một bữa, tôi giết cậu hay là đem cậu ngủ?".
"Đừng quan tâm, ăn nhanh lên, tôi cũng thấy phiền, phiền phiền phiền muốn chết".
Phùng Kiến Vũ gọi cho cô nàng mấy món, người phục vụ dẫn hai cô gái đến gần bàn của bọn họ. Trong đó có một cô gái cứ vậy nhìn về phía này, Cố Ninh cảm nhận được ánh nhìn của cô gái kia, lặng lẽ hỏi Phùng Kiến Vũ: "Cậu với người kia quen nhau sao?".
"Ai a?" Phùng Kiến Vũ không đeo mắt kính, có chút nhìn không rõ: "Hình như không biết".
Cậu ở thành phố này chỉ có nửa năm cấp ba, sau đó lại chuyển nhà đi, không còn gì liên hệ, cũng thực sự không có bạn bè.
Cố Ninh quay lại cho cô gái kia một ánh nhìn hung tợn, không nghĩ tới cô gái kia lại đứng dậy đi đến.
"Làm phiền một chút, cậu là Phùng Kiến Vũ?".
Ở Khoảng cách gần, Phùng Kiến Vũ thấy rõ tướng mạo người trước mặt, chỉ cảm thấy có chút quen mắt: "Cô là...".
"Tôi là Lý Đồng a, nghỉ hè năm lớp có học thêm cùng nhau, cậu còn nhớ không?. Cậu cùng Vương Thanh đến lớp bổ túc học nên chúng ta biết nhau".
Cô nàng vừa nói như vậy, Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ ra. Không phải là mối tình đầu của Vương Thanh sao?. Sao lại đụng mặt chứ...
Hàn huyên vài câu về tình hình gần đây, Lý Đồng nhìn Cố Ninh hỏi:"Đây là bạn gái cậu sao?, xinh đẹp quá".
Còn không chờ Phùng Kiến Vũ nói, Cố Ninh đã mở miệng trước: "Đúng vậy, tôi là bạn gái a!".
Lý cô nương trên mặt rõ ràng biểu hiện ra vẻ thất vọng, Cố Ninh trong lòng thầm nhủ. Vương Thanh, anh phải cảm ơn tôi, không thì hồ ly tinh lại định câu dẫn Đại Vũ thì biết làm sao?.
"Cậu với Vương Thanh còn liên lạc không?" Lý Đồng do dự một hồi mới hỏi.
Cái phản xạ hình cung của Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng xuất hiện. Một cô nương hỏi thăm mình về mối tình đầu của cô ấy, muốn nói không có ý định gì thì có chết cậu cũng không tin!.
"Không liên lạc, nhiều năm rồi không liên lạc!".
Lý Đồng ồ một tiếng thất vọng: "Không quấy rầy nữa, hai người ăn ngon miệng".
Một Cố Ninh tự cho là giúp đỡ Vương Thanh ngăn cản tình địch, một Phùng Kiến Vũ tự cho vì bản thân mà ngăn chặn tình địch... cả hai nhìn nhau cười cười.
Ăn cơm xong xem phim xong rồi cùng Cố Đại nhân đi dạo xong mới đưa cô về nhà. Phùng Kiến Vũ về đến nhà trời đã tối, dọc đường nhắn tin cho Vương Thanh cũng không thấy ai trả lời.
Trong tiểu khu đèn đường sáng tỏ, ánh sáng chiếu vào sân bóng rổ. Tiếng muỗi ong ong bên tai bay qua bay lại làm cậu run run vội né tránh.
Bên cạnh sân bóng rổ có hình bóng một người, cậu nhìn không rõ, dáng người ấy rất giống Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ một tay xua muỗi, một tay ấn nút gửi đi một tin nhắn thoại.
"Em ở sân bóng rổ cạnh nhà nhìn thấy một người cực kỳ giống anh"
Cách đó không xa, dưới đèn đường, trong điện thoại di động người kia cũng đúng lúc truyền tới một giọng nói quen thuộc.
---- Em ở sân bóng rổ cạnh nhà nhìn thấy một người cực kỳ giống anh