Vương Thanh dựa theo địa chỉ chủ nhiệm lớp đưa đi tìm nhà Phùng Kiến Vũ, tiến vào trong tiểu khu Phùng Kiến Vũ ở.
"Dì ơi, đến khu G đi đường nào ạ?.
"Khu G hả, cậu từ đây đi thẳng đi đến vườn hoa nhỏ bên tay trái, đi qua ngã tư thứ nhất nhìn thấy hai tòa nhà cao cao thì rẽ phải, đi một lúc thấy một tòa nhà cao tầng thì rẽ trái...".
"À....".
Vậy là Vương Thanh thành công lạc đường.
Hắn ở trong tiểu khu đi vòng vòng mấy lượt, vẫn không thể tìm được cổng chính, thân là một học sinh lớp chẳng lẽ phải cầu cứu viện vì lạc đường trong một tiểu khu sao?.
Nhận thấy trời đang dần tối, Vương Thanh quyết định đi đến chỗ quảng trường hỏi mấy bác gái đường ra khỏi khu này. Ở ngoài quảng trường âm nhạc ầm ĩ, hắn còn nghe thấy tiếng đập bóng rổ quen thuộc.
Đi theo con đường nhỏ, Vương Thanh nhìn thấy một sân bóng rổ, xung quanh trồng một hàng cây bạch dương. Mắt hắn sáng lên khi thấy Phùng Kiến Vũ người đầy mồ hôi đang ở trong sân chơi bóng rổ.
"Tiểu Vũ ca, tiểu Vũ ca! Bên này".
"Tiểu Vũ ca, bên này".
Một cậu nhóc choai choai vây lấy Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ vừa dạy cậu nhóc chơi bóng, vừa cười đến híp cả mắt.
Vương Thanh nhìn mà cảm thấy hậm hực: "Cậu đã bao giờ cười tươi với tôi như vậy chưa".
Vương Thanh mở cổng sân bóng đi vào, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế dài, nhìn Phùng Kiến Vũ đập bóng, chạy nhảy lộ ra cả thắt lưng, rồi nhìn cậu kéo áo lên lau mồ hôi mà lộ ra cơ bụng.
Phùng Kiến Vũ hôm qua về nhà, buổi tối liền ngủ mê man, lúc thức dậy thì trời đã trưa. Buổi chiều mới ra đây cùng mấy cậu nhóc trong khu chơi bóng rổ, thấy đã muộn liền nhắc bọn nhỏ về nhà ăn cơm.
"Ngày mai chơi tiếp. ngày mai chơi tiếp".
"Tạm biệt, tiểu Vũ ca".
"Tạm biệt, mai gặp".
Cậu nhìn theo bọn nhóc đi khỏi sân liền bắt gặp Vương Thanh, đầu tiên còn tưởng là mình hoa mắt. Cậu cố ý đi tới, lấy tay chọt một cái lên mặt Vương Thanh.
"Ai da, đau".
Vương Thanh đẩy tay cậu ra, xoa xoa mặt: "Đang bình thường, chọc tôi làm gì".
"Tôi không nhìn rõ, nghĩ là hoa mắt" tay đang chạm chạm mặt Vương Thanh, cậu bỗng nhớ ra.. người này hai ngày trước vừa hôn cậu, Phùng Kiến Vũ liền xấu hổ rút tay về.
"Tôi đến để xin lỗi..." Vương Thanh gãi gãi cổ nhỏ giọng mà nói.
Phùng Kiến Vũ hừ lạnh một tiếng, ôm quả bóng đi ra, không để ý tới Vương Thanh. Vương Thanh vội chạy theo sau: "Chúng ta cùng chơi nha".
Phùng Kiến Vũ không trả lời, coi như âm thầm đồng ý.
Hai người không ai nói gì, cứ thế cùng nhau chơi một trận, ông cụ trông coi sân bóng phải về nhà, liền hô lớn một tiếng: "Tiểu Vũ, ta về ăn cơm, bao giờ về nhớ khép cổng, trời tối rồi, về nhà sớm đi".
"Cháu nghe rồi ạ".
Bầu trời đã xuất hiện một số vì sao, bốn phía tối đen như mực, cách đó xa xa mới có một chút ánh sáng của đèn đường hắt vào.
"Cái sân bóng này không có đèn sao?" Vương Thanh vừa hỏi vừa tìm trong cặp lấy ra một chai nước, quay lại đã thấy Phùng Kiến Vũ nằm trên mặt đất: "Đứng lên, mặt đất lạnh lắm".
Phùng Kiến Vũ nhổm dậy, lấy một cánh chống xuống đất. Tối hôm qua ngủ không ngon, cậu chỉ định chơi một chút, vậy mà lúc này chính là cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ nhìn cậu thở dốc, bỗng nhiên có chút không khống chế được.
Vương Thanh chậm rãi cúi người, nghiêng đầu đến gần trong bóng đêm môi nhẹ nhàng chạm vào Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ đã sớm nhận ra hơi thở của Vương Thanh tiến gần đến mình, nhưng lại quên phải né tránh, đến khi hắn hôn lên tai, cậu mới nhớ đến mà phản kháng.
Vương Thanh nắm chặt lấy cánh tay đang giơ lên của Phùng Kiến Vũ, khẽ cắn môi dưới: "Cậu làm gì, lại đánh tôi?".
"Hôm nay anh đến không phải để xin lỗi sao? Tại sao lại hôn tôi!!", Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh chằm chằm, trong lòng tức giận mà quát lên: "Đầu óc anh bị nước vào à???".
Vương Thanh chậm rãi nói: "Là đến xin lỗi, tôi hôn cậu vài lần, hôn quen rồi thì...".
"Anh thật quá...".
Cậu vừa mở miệng liền một lần nữa bị Vương Thanh hôn, vẫn là không có chút kĩ thuật nào cả, chỉ biết từng chút từng chút một mà ngậm lấy môi Phùng Kiến Vũ, tham lam mút mãi không chịu buông. Phùng Kiến Vũ giật không được tay ra khỏi tay Vương Thanh, tránh cũng không tránh được nụ hôn của hắn, liền quay qua cắn lấy môi hắn.
Vương Thanh đột nhiên được đáp lại còn có chút bất ngờ, trước giờ toàn là hắn đơn phương cường hôn Phùng Kiến Vũ, không hiểu sao hiện tại lại biến thành song phương, ai cũng không chịu thua, ai cũng không chịu nhường.
Lúc rời ra hai người đều thở gấp, Phùng Kiến Vũ lúng túng cúi xuống né tránh ánh mắt của Vương Thanh. Cậu vốn định hung hăng cắn hắn một cái, thế nhưng thay vì nhanh chóng rời khỏi cậu lại cảm nhận được một sự kích thích kì lạ, cứ thế mà thay đổi hoàn toàn.
Vương Thanh buông tay cậu ra, cũng không thấy Phùng Kiến Vũ có ý định đánh người, hắn lấy hết can đảm, lại từng chút từng chút cúi xuống tiếp tục hôn cậu. Lần này Phùng Kiến Vũ triệt để không kháng cự, chỉ mở to hai mắt để hắn tùy tiện hôn.
"Cậu xem, hôn quen rồi cũng không còn ghét nữa á".
Ba---------
Một cái tát đáp ngay lên mặt Vương Thanh: "Cái tội ăn nói linh tinh".
Vương Thanh cười đến lộ hết hàm răng, kể cả là trong bóng tối vẫn thấy rất rõ ràng. Hắn đứng lên, thuận tay kéo Phùng Kiến Vũ đứng dậy: "Cậu cũng nên về nhà ăn cơm đi".
"Nhà không có ai" Phùng Kiến Vũ đứng lên đi lấy áo khoác của mình.
"Vậy tôi mời cậu ăn cơm" Vương Thanh lẽo đẽo chạy theo sau: "Ăn lẩu cay không?".
(Chang: Ơ Thanh ơi, nhà Vũ không có ai mà, sao lại ra ngoài ăn hả Thanh????? Thanh làm em khó hiểu quá =))))
Su: Bởi vì người ta không phải là lưu manh)
Phùng Kiến Vũ không để ý tới hắn, Vương Thanh lại hô một tiếng: "Thịt xiên, thịt xiên nướng, cậu đi không??".
Người trước mặt quay đầu lại nhìn hắn: "Còn không đi nhanh lên".
Cuối cùng, hai người mua một phần lẩu cay. Phùng Kiến Vũ từ sáng đến tối không có chút gì vào bụng. Lúc này chỉ cắm cúi vào ăn, Vương Thanh chỉ cần ngồi nhìn cậu ăn thôi cũng cảm thấy no bụng.
"Cậu ăn từ từ, không ai giành với cậu đâu" Vương Thanh vội vàng gắp thêm thịt nướng cho Phùng Kiến Vũ: "Ông chủ, phiền chú cho cháu thêm một phần nữa".
Phùng Kiến Vũ chỉ lo ăn mà không để ý đến Vương Thanh, lại càng không khách khí, gọi bao nhiêu cũng ăn. Vương Thanh nhìn miệng cậu nhét đầy đồ ăn, hai má phồng hết cả lên, thấy thế nào cũng thật đáng yêu.
"Cậu ăn nhìn như sóc vậy".
Phùng Kiến Vũ đang nhai liền dừng lại, liếc Vương Thanh một cái: "Anh mới là sóc, tôi không có đuôi".
Vương Thanh cười phì ra một tiếng: "Đúng đúng đúng, cậu không có đuôi".
Một bữa cơm vậy mà lại tiêu hết tiền tiêu vặt để dành cả tuần của Vương Thanh, cũng may hắn vẫn còn đủ tiền để đi xe bus về nhà. Phùng Kiến Vũ ôm bóng đứng ở ven đường nhìn xung quanh, quay đầu hỏi hắn: "Anh biết đợi xe ở chỗ nào không?".
Vương Thanh mở to mắt nói: "Không biết, cậu dẫn tôi đi đi".
"Cho anh một cái tát bây giờ..." Phùng Kiến Vũ vừa đi vừa nói thầm, quay sang hỏi Vương Thanh: "Anh còn tiền lẻ mua vé xe không?".
Hai người một trước một sau đi trên đường, gió xuân buổi đêm của phương Bắc mang theo một chút ấm áp, Phùng Kiến Vũ vẫn còn lăn tăn chuyện kia, liền mở miệng hỏi: "Anh rốt cuộc vì sao hôn tôi? Là muốn trêu đùa?".
Vương Thanh tiến lên hai bước ôm lấy cổ Phùng Kiến Vũ: "Lần trước không phải nói rồi sao, đây là đại ca dạy cậu, cho cậu một chút kinh nghiệm". Phùng Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, chỉ tiếc không bóp chết được hắn: "Đa tạ, Vũ ca không cần ngươi dạy. Hôm nay hôn đủ chưa, lần sau anh còn dám hôn, tôi khẳng định sẽ đánh chết anh".
"Tôi thấy cậu cũng quen rồi, bằng không coi như là trao đổi đi. Nhỡ đến lúc hẹn hò lấy vợ, lại phải đi hỏi người ta hôn môi như thế nào, cậu thấy tôi nói đúng không?".
"Đúng cái nhà anh".
Phùng Kiến Vũ trực tiếp đem khuỷu tay huých vào ngực Vương Thanh, đau đến mức Vương Thanh gập cả người lại. Đợi đến khi Vương Thanh lên xe, Phùng Kiến Vũ mới xoay người quay về.
Lúc về đến nhà thì mẹ cậu đã về, Phùng Kiến Vũ cùng mẹ nói chuyện vài câu rồi đi tắm, lên phòng làm bài tập xong mới đi ngủ. Nằm trên giường một lúc, Phùng Kiến Vũ mới thoát khỏi cảm giác không chân thực trong lòng mình.
Cậu nhịn không được vươn tay sờ nhẹ lên môi, cảm giác khi Vương Thanh hôn đột nhiên hiện lên rõ mồn một, còn thấy trước mắt là hình ảnh hắn từ trên cao cúi xuống....
"Đệt!!!!!".
Phùng Kiến Vũ tự mắng một tiếng, hận không thể cho mình một cái tát, lúc này suy nghĩ lung tung cái gì chứ?. Nhưng cậu lại không thể quên được nụ hôn của hắn, nhớ cảm giác khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ trong mỗi cái gặm nhấm, nhớ rõ nụ hôn từ lúc bắt đầu rồi dần dần trở nên điên cuồng mà mạnh bạo....
"...bằng không coi như là trao đổi".
Phùng Kiến Vũ tự dưng nghĩ Vương Thanh nói hình như cũng có lý!. Cậu nhịn không được lại che mặt mà kêu lên, nghĩ cái gì vậy. Là cậu và anh em của cậu, Vương Thanh, thật quá là ngu ngốc!!.
Vị trí ngồi trong lớp có sự thay đổi, lúc này chỗ của Phùng Kiến Vũ chuyển đến sát cửa sổ. Chẳng qua Phùng Kiến Vũ thích dựa vào tường, chứ cậu thực sự ghét rèm cửa trong phòng học, không biết bao lâu mới thay một lần, cái nào cũng sớm bị mặt trời chiếu vào đến bạc phếch, giống như đã tích được bụi của rất nhiều năm.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ kéo kéo rèm cửa nhét vào bệ cửa sổ phía trên, hắn liền dùng tay khều nhẹ tấm rèm cửa, làm rèm cửa lại xòa xuống vai Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ tức giận xoay người lại, ngay lập tức cho hắn một cái tát vào mặt.
Vương Thanh bị đánh có vẻ cũng chỉ như gãi ngứa, cười toét miệng tiếp tục kéo rèm cửa xuống, mặt huênh hoang đắc ý đợi Phùng Kiến Vũ tức giận quay lại.
Bạn học cùng bàn không nhịn được nói: "Thanh ca, anh đừng chọc Đại Vũ nữa, không một lát nữa cả mặt sẽ đều sưng lên đấy".
Phùng Kiến Vũ cả hai tiết học không đều không để mắt đến Vương Thanh, giấy chuyền lên không thèm xem trực tiếp ném đi. Tiết ba tự học buổi tối bỗng nhiên cúp điện, trong lớp vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh cùng tiếng hoan hô của nam sinh.
Chủ nhiệm lớp bình tĩnh nói: "Trật tự, trật tự, để tôi ra ngoài xem, tất cả ở trong lớp nhỏ giọng chút".
Phùng Kiến Vũ buông bút, vừa định quay sang nói chuyện với bạn cùng bàn, đã bị Vương Thanh hung hăng đạp một cái vào ghế. Phùng Kiến Vũ không muốn để ý đến Vương Thanh, hắn lại không chịu ngồi yên đá liền mấy cái.
"Anh là muốn chết đúng không?".
Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nhưng trong bóng tối Vương Thanh lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu nên không sợ chết mà nói: "Bên này bên này, có cái này cho cậu".
Phùng Kiến Vũ cũng hết cách, tay trái đưa ra sau, ở khe hở giữa bàn và tường chờ Vương Thanh đưa đồ. Vương Thanh với tay qua, đầu tiên sờ cổ tay của Phùng Kiến Vũ, rồi sau đó nắm tay cậu thật chặt.
Phùng Kiến Vũ sửng sốt, giật giật hai cái cũng không rút tay ra được. Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định, hắn cứ thế giữ lấy tay cậu, nằm ghé người lên bàn nói chuyện phiếm với bạn bên cạnh.
Phùng Kiến Vũ bị cái nắm tay ấm áp của Vương Thanh làm cho tim đập càng lúc càng nhanh, mặc dù trong phòng tối đen như mực, không ai phát hiện ra bí mật nho nhỏ của họ, nhưng Phùng Kiến Vũ lại hết sức căng thẳng, giống như mỗi lần bị Vương Thanh hôn môi, liền xuất hiện cảm giác say xe, chân đều nhũn hết cả.
Phùng Kiến Vũ cả ngày đều suy nghĩ làm sao để giữ khoảng cách với Vương Thanh. Nhưng đối với việc này càng nghĩ trong lòng lại càng thêm rối loạn, thật muốn đem tất cả cùng với Vương Thanh tống hết ra khỏi đầu.
Phùng Kiến Vũ ở trong lòng vẽ ra một khoảng cách an toàn, cứ như vậy bị Vương Thanh từng chút mà xóa thành con số không.
Thế nhưng... cậu lại cảm thấy rất vui vẻ.