Thánh Vũ Xưng Tôn

chương 90: lạ lẫm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đông đảo tiếng kinh hô, Dương Tuyết từ trên không trung cao hơn trăm mét rơi xuống dưới, đến khi cách mặt đất bốn năm mươi mét gót sen đột nhiên ngưng tụ ra băng tinh, khó khăn lắm mới chống đỡ được thân thể mềm mại, sau đó từng bước một đi xuống, chân đạp đến nơi nào, sẽ xuất hiện tấm băng ở nơi đó, hình thành một cầu thang bằng băng.

Vô số ánh mắt sợ hãi thán phục dõi theo, thang băng dần dần rõ ràng, hiện ra khuôn mặt đẹp như vẽ, da thịt như tuyết, đôi mắt sáng có thần, miệng cười như không cười. Lục Châu xuyên thành dây chuyền mang trên cổ, cổ tay cổ chân là những vòng bích ngọc.

Dương Tuyết hạ xuống mặt đất, dọc theo hàng người đi đến trước cửa Sở Gia, chân ngọc không mang giày, chân trần giẫm lên mặt đất hiện ra một tầng băng mỏng, ngăn cách bụi đất với đôi chân của nàng. Người ở phụ cận ánh mắt cũng thay đổi, từng khuôn mặt ngẩn ra, nhưng nghĩ tới tu vi của nàng này lại không dám mảy may khinh nhờn.

"Vân ca, lâu rồi cũng không liên hệ, còn tưởng rằng đã quên ta rồi." Dương Tuyết không để ý tới người khác, tiến tới chỗ Sở Vân cười chào hỏi.

"làm sao ta có thể quên được." Sở Vân mỉm cười trả lời.

"Nếu không có việc cần đến, chắc huynh cũng không tìm đến ta đi." Dương Tuyết đầy bụng phàn nàn.

Nghe vậy Sở Vân sắc mặt xấu hổ, tuy nói có nguyên nhân, nhưng bình thường không liên lạc, có việc mới viết thư, quả thật có chút quá mức. Nhanh tay đẩy Sở Thiên ra làm tấm bia: "Tiểu Thiên, tới bái kiến cô cô của ngươi."

Sở Thiên đi lên trước, cung kính thi lễ một cái. Nàng này cùng phụ thân có giao tình,còn tu vi của nàng nữa, đều làm hắn tâm sinh kính ngưỡng, nếu như được nàng chỉ điểm thì hắn sẽ tiến bộ không ngừng.

Dương Tuyết khách khí dìu hắn, cười khanh khách nói: "ta cũng không có già vậy nha."

Lại nói tiếp, Sở Vân hướng nàng giới thiệu đám người của gia tộc, sau khi gặp từng người liền dẫn nàng vào tộc nghị sự. Theo Dương Tuyết còn có mấy vị Ngưng Đan cảnh, tuổi tác đều hai ba mươi tuổi mà đã đạt tới Ngưng Đan cảnh tu vi, khiến chung quanh rất nhiều ánh mắt kinh diễm nhìn lại, vênh vang đắc ý đi vào trong.

Phòng nghị sự, tộc trưởng Sở Phong an bài tốt chỗ ngồi, mời từng vị khách ngồi xuống. Sở Vân thì cùng Dương Tuyết thương thảo công việc chuyến này.

Sau một phen nói chuyện, Dương Tuyết gọi Sở Thiên tới phụ cận, tay áo hất lên, từng sợi tơ tằm nhanh chóng bay ra, quấn một vòng quanh người hắn, nhắm mắt ngưng thần bắt đầu cảm ứng. Chỉ chốc lát sau, nàng mở hai mắt ra, sắc mặt có chút khó coi. Từ trong tay áo nhô ra một đầu ngón tay, ngón tay ngọc vuốt khẽ cổ tay, xác nhận.

"Hoàng mạch trung cấp?" Dương Tuyết quay đầu nhìn về phía Sở Vân.

Về phương diện tư chất, Phỉ Phỉ từng giở trò, Sở Vân lại không rõ nguyên nhân, cũng không muốn xáo trộn kế hoạch của ái thê, đành phải kiên trì khẽ vuốt cằm.

Có chút ngưng định tâm thần, Dương Tuyết xin lỗi nói: "Không phải muội muội không muốn hỗ trợ, tư chất quá thấp. Nếu như không phải huyền mạch tư chất, cơ hồ ngay cả tư cách bước vào học viện đều không có."

Sở Vân sắc mặt trắng bệch: "Ngươi cũng biết, thực lực không thể chỉ nhìn tư chất. Ta đã thuật lại sự tình trong thư, ngươi đã nhìn qua chưa?"

"Nhìn qua, nhưng chút tình huống hiện tại chỉ tạm thời, nếu không có tư chất phi phàm, lúc đầu dù có thiên đại ưu thế, về sau cũng sẽ bị đuổi kịp." Dương Tuyết lắc đầu liên tục.

Sở Thiên cúi đầu nhìn không ra biểu lộ: "Ta tư chất có hạn, cha cũng khôg nên khiến cô cố khó xử."

"Im ngay, người lớn nói chuyện, há có phần tiểu hài xen vào." Sở Vân nghiêm nghị quát lui Sở Thiên.

"Ha ha, ngươi người tu vi không ra sao, nhưng cũng biết rõ bản thân nha." một vị thiếu nữ mắt phượng đi theo nói, cùng các đồng bạn, nàng thân là học viên của Linh Vũ viện, tuy còn trẻ tuổi, lại thấy qua vô số chuyện, thấy nơi đây toàn những người kém cỏi, không khỏi sinh ra ý nghĩ khinh thường.

"Tiêu Bạch Phượng, ngươi câm miệng cho ta." Thấy lão sư muốn nổi bão, Tiêu Bạch Phượng thè lưỡi, hì hì cười một tiếng im ngay không nói.

Sở Vân lần thỉnh cầu: "Nhìn vào giao tình lúc trước, có thể mời ngươi làm chủ hay không, trước tiên liệt vào đối tượng khảo sát cũng được."

Mặc dù nhiều năm không ra ngoài, nhưng những năm qua giao hữu rộng lớn, phương diện tình báo cũng không lạc hậu, hắn biết rõ quyền lợi mà đạo sư có thể đem lại.

Dương Tuyết vẫn như cũ lắc đầu, lo nghĩ, lấy ra hộp gấm nói: "Muội muội tuy là đạo sư của học viện, cũng không thể tuyển nhận lung tung, để tránh tổn hại lợi ích của học viện. Năm đó gặp lúc nguy cấp được huynh giúp đỡ, đưa tặng linh hoàn đan, muội muội khắc sâu trong lòng, hiện tại không thể báo đáp, nhưng ta sẽ trả lại gấp mười lần thứ năm đó huynh cho ta."

Nói xong, để lộ nắp hộp, bên trong mười mấy khoả linh hoàn đan bảo quang nội uẩn, mùi thuốc xông vào mũi. Đan này chính là tam phẩm linh đan, trong hộp lại có nhiều như vậy, giá trị có thể tưởng tượng.

Sở Vân sắc mặt đau thương, lại kiên định khoát khoát tay, cự tuyệt báo đáp như vậy. Dương Tuyết khóe miệng nhếch lên, thu hồi hộp gấm, trong mắt hiện lên một chút khinh thường. Mặc dù sự tình này có nguyên nhân, nhưng hắn luôn cảm thấy, Dương Tuyết đã khác biệt với năm xưa, giống như phát sinh một ít biến hóa vi diệu, liền dừng việc cầu nàng lại.

Cảm thấy nơi đây qua nhàm chán, Dương Tuyết đang định cáo từ rời đi. Bỗng nhiên một thanh âm run rẩy vang lên: "Tiền bối ngài có nên xem qua hài tử của ta một chút không."

Đôi mắt thoáng nhìn qua, gặp trung niên nhân, đang trơ mặt ra cười, thái độ khúm núm, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy thiếu niên bên cạnh khuôn mặt non nớt, xương cốt thanh kỳ, tựa hồ có chút bất phàm, liền vung tơ tằm ra quấn lấy cổ tay. Trắc nghiệm liền hoá vui mừng: "Huyền mạch cao cấp, không tệ, trước tiên liệt vào đối tượng khảo sát."

Nghe được lời này, vị Tiêu Bạch Phượng mắt lộ dị sắc, đằng một tiếng đứng dậy đi đến, lấy ra kim sắc minh bài đưa cho Sở Ca làm bằng chứng. Xem ra nàng rất hiểu ý Dương Tuyết, thậm chí có loại ăn ý nào đó.

Linh Vũ viện khảo sát đối tượng, hoàng mạch cao cấp có thể lấy được minh bài bằng đồng, huyền mạch trung đê cấp có thể lấy được ngân bài, Sở Ca chính là tư chất huyền mạch cao cấp, đương nhiên là có tư cách lấy được kim bài. Còn tư chất Địa giai trực tiếp trúng tuyển, cho nên không cần cân nhắc.

Tứ trưởng lão liên tục thở dài, sau đó không dám quấy rầy, mang theo sắc mặt mừng như điên mang Sở Ca đi. Thấy thế Dương Tuyết thầm nghĩ, có thể phát hiện người có tiềm lực ở đây, chuyến này cũng không phải tốn công vô ích.

"Khi đã đến đây, không bằng nhìn thêm vài người, nói không chừng còn có thể biến phế thành bảo." Vừa nghĩ đến đây, Dương Tuyết cùng Sở Phong nói chuyện, để hắn thông báo cho tiểu bối trong tộc đến đây. Nghe được điều này, không cần tộc trưởng hạ lệnh, Tứ trưởng lão nhanh chóng phái thủ hạ truyền tin. Không lâu sau, Dương Tuyết lần lượt xem qua từng người có biểu hiện xuất sắc trong trận so tài.

Tơ tằm từ tay Sở Phi Dương rút về, Dương Tuyết tiếc nuối nói: "Tuổi tác quá lớn, đáng tiếc đáng tiếc." Sở Phi Dương biến sắc một chút, liền khôi phục lại bình tĩnh, ấm áp mỉm cười, chắp tay cảm tạ nàng đã khổ cực.

Tìm kiếm một vòng, không phát hiện người có tiềm lực. Dương Tuyết có chút thất vọng, chậm chí muốn đi ngay, dọc đường ánh mắt như bị thu hút tới một nới: "Nha đầu, tới đây."

Nghe vậy Sở Sở hé miệng không nói, trong ánh mắt hiển hiện vẻ quật cường, tay nắm lấy ống tay áo Sở Vũ, đứng yên một chỗ. Nàng thuận theo cha chạy đến nơi đây, nhìn thấy Dương Tuyết cự tuyệt Sở Thiên, trong lòng liền không thích nàng này, không muốn có bất kì liện hệ nào với nàng ta.

Không đợi Dương Tuyết nói nhiều, Tiêu Bạch Phượng hai mắt nhíu lại, mang theo khí tức nguy hiểm chậm rãi đi tới, theo bước chân tới gần, nguyên lực ba động như là sóng dữ, liên tục không ngừng truyền ra từ trong thể nội, bầu không khí ngưng đọng.

Sở Vũ chủ tu luyện dược, chỉ có tu vi uẩn khí cảnh, nỗ lực bảo hộ nữ nhi ở sau lưng, dùng toàn lực phản kháng. Sở Phong cùng Sở Vân thân hình lóe lên, toàn thân nguyên lực tung ra, tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nguyên lực ngưng tụ nơi thân kiếm.

Hai người dốc sức hợp tác, Tiêu Bạch Phượng lại tùy ý phát huy, nhưng cũng không cản được khí thế của nàng này, trên trán mồ hôi cuồn cuộn rơ xuống toàn thân xương cốt rung động, giống như không chịu nổi gánh nặng, tùy thời đều có thể vỡ vụn. Bởi vậy có thể thấy được, bên trong Hóa Cương cảnh của Liệt Nham thành tuy có vô số cường giả, nhưng cùng Ngưng Đan cảnh so sánh, tựa như khác nhau một trời một vực.

"Dừng tay." Song phương sắp đè nén không được khí tức bạo động, khí thế cuồn cuộn, Dương Tuyết liền lên tiếng. Nghe nàng mở miệng, Tiêu Bạch Phượng bình ổn khí tức, nguyên lực thu hồi vào trong thể nội, không khí khôi phục như cũ. Thấy thế hai người Sở Vân cũng không động thủ, nhanh chóng mượn sườn núi xuống thu kiếm vào vỏ.

"Ngươi muốn làm gì, hành động như vậy lại muốn đẩy ta vào thế bất nghĩa. Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, Vân ca chính là ân nhân của ta. Vậy mà dùng nguyên lực áp bách, uổng công ta cẩn thận dạy bảo, tu vi lại dùng vào lúc này, trở về viện đóng cửa tự phạt mấy tháng đi." Dương Tuyết thần sắc nghiêm nghị, không nói nhiều, Tiêu Bạch Phượng thì thu hồi ngạo khí, liên tục cười bồi xin lỗi.

Vị nữ học viên này trên mặt khiêm cung, thần sắc sợ hãi, nhưng trong lòng cười thầm. Lão sư sao lại trừng phạt nàng, chả nhẽ lại vì tên tiểu nhân vật này. Không được, nhanh nhanh kiềm chế lại, phì cười ra đây, thực sự chọc giận nàng kia mới thật bi kịch.

Từ đầu đến giờ, Dương Tuyết cư xử đều hợp tình hợp lý, để cho người ta tìm không ra bất kỳ tật xấu gì, làm quá lên thật sự có chút quá phận. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Sở Vân sự lạ lẫm với nàng càng tăng lên.

Sở Vân nhìn qua Dương Tuyết, không tìm ra một chút quen thuộc nào, phảng phất như nhìn một người xa lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio