Thánh Vương

chương 56: chiếc nhẫn chứa hàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạo chân khí hình người thân rắn kia dần dần dung nhập vào trong cơ thể Dương Kỳ, sau đó bắt đầu biến hóa muốn tranh đoạt quyền khống chế linh hồn, thậm chí thôn phệ linh hồn của Dương Kỳ tiến hành đoạt xá. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù một vị cao thủ Khí Tông cũng sẽ bị chiếm đoạt thân thể, đáng tiếc là hắn phải đối mặt với Dương Kỳ, một người tu luyện thần cấp khí công trấn áp địa ngục.

Trong lúc đó, đạo chân khí hình người này đã bị hòa tan toàn bộ dung nhập vào trong đan điền khí hải, hợp nhất với lôi đình cự Tượng.

Đây vốn là một cỗ chân khí dị chủng, một khi lọt vào thân thể sẽ phải bức nó ra ngoài, bằng không kinh mạch sẽ hỏng, thậm chí có thể làm cho chân khí trong cơ thể không được tinh thuần bạo phát mà chết.

Thế nhưng, Dương Kỳ hiện giờ đã vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kính luyện hóa đạo chân khí dị chủng kia, chứa đựng ở trong Khí Hải.

Đạo chân khí dị chủng này đang chiếm giữ một góc trong Khí Hải, hóa thành một con quái vật màu xanh, vẫn là thân rắn hình người nhưng mà đã ở trong trạng thái si ngốc, mất đi ý chí vốn có.

"Quá tốt."

Dương Kỳ đột nhiên vận dụng ý niệm khống chế đạo chân khí dị chủng trong cơ thể này.

Quả nhiên đạo chân khí này di chuyển theo ý nghĩ của hắn, dễ dàng chỉ huy như cánh tay, bàn chân của chính mình vậy.

Hắn nhìn giới chỉ màu xanh đang lơ lửng trên không trung, tâm linh khẽ động, đạo chân khí dị chủng lại dung nhập vào trong giới chỉ.

“Oang oang!”

Lập tức cái giới chỉ vốn bất động đột nhiên run rẩy kịch liệt, từ trong đó bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh tạo thành một cánh cửa cao cỡ một người trưởng thành, không gian chung quanh rung động như sóng biển dạt dào.

Dương Kỳ mở to hai mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng này, quả thực không thể tin vào mắt mình nữa.

"Đây là cái gì?"

Hắn thử đưa một đạo chân khí tiến nhập vào trong đó, hóa ra bên trong giới chỉ là một không gian độc lập.

Bốn phía đều là sóng nước bao phủ, không gian rộng chừng ngàn thước, chiều cao khoảng bảy tám người tương đương với một cái nhà.

Trong không gian này chứa rất nhiều vật phẩm, dễ nhận thấy nhất là ở có một cái tế đàn, xung quanh tế đàn đặt vô số bình Tụ Khí đan, liên tục phát ra dược lực hóa thành ấn văn, vô số luồng chân khí không ngừng vận chuyển.

"Trận thế?"

Dương Kỳ cả kinh, hắn nghe đồn rằng có vô thượng cao thủ sau khi bạo phát chân khí ra ngoài sẽ không tiêu tán, mà là sẽ tự động hấp thu thiên địa linh khí chậm rãi vận chuyển. Loại cảnh giới này đã vượt rất xa Khí Tông.

Hiện giờ ở trong không gian của Lam Ngọc giới chỉ, cái tế đàn ấn văn này giống y như vậy.

Nhưng mà làm người khác chú ý không phải là tế đàn, mà là một thanh binh khí được cắm trên đó.

Đây là một thanh Tam Xoa Kích, toàn bộ đều được làm một thứ kim loại kỳ dị màu xám, trên thân có những vết rạn như mặt băng, nó được cắm ở trên tế đàn, có thể thấy Tụ Linh Đan ở xung quanh chậm rãi đem linh khí rót vào đại trận, sau đó tiến vào trong cái Tam Xoa Kích này.

Tam Xoa Kích giống như một con người đang hút những linh khí này.

"Linh Binh?"

Dương Kỳ biết đây là binh khí đang bồi dưỡng linh tính, một kiện thần binh lợi khí, trải qua thời gian dài dùng chân khí rèn luyện, nó sẽ hấp thu thiên địa linh khí, tự sinh ra linh tính phi phàm, giống như kiếm tự phi hành.

Thần binh lợi khí có thể tăng cường uy lực của chân khí, thế nhưng thần binh có linh tính lại khác, nó tự động bay ra ngoài giết địch, uy lực rất mạnh.

Trên thực tế cũng có binh khí biến thành yêu.

Loại binh khí này gọi là "Linh Binh", vô cùng hiếm thấy, Dương Kỳ đã nhìn thấy một lần, đó chính là thanh phi kiếm của cô cô hắn.

Vốn hắn đã cô đọng ra một thanh trường kiếm, muốn dùng nó tế luyện biến thành "Linh Binh". Nhưng do hắn không học luyện khí, cho nên không muốn lãng phí thời gian vào việc khác.

Rất hiển nhiên, cái Tam Xoa Kích này nghiễm nhiên sẽ trở thành một thanh Linh Binh, hẳn là đã được bồi dưỡng từ rất lâu rồi, không biết nó đã hấp thu bao nhiêu Tụ Khí đan. Thậm chí Dương Kỳ dùng chân khí tra xét cảm nhận được Tam Xoa Kích này đang chậm rãi hấp thu, dường như trong thanh kích này cũng có hình thành hệ thống kinh mạch như cơ thể sống.

"Hàng tốt, một khi nó tấn chức thành Linh Binh sẽ có uy lực cực lớn."

Dương Kỳ lòng tràn đầy vui mừng, nói:

"Còn cái giới chỉ kia lại có một không gian độc lập, đúng là lợi hại. Đây chính là bảo bối trong truyền thuyết? Sau này mình phải ra ngoài săn giết yêu thú lấy thật nhiều yêu hạch, lúc đó chỉ cần đựng vào trong cái giới chỉ này là được."

Hắn cuối cùng cũng hiểu, cái Lam Ngọc giới chỉ này là vật gì.

Nó là một không gian trữ vật trong truyền thuyết.

Nó rộng khoảng ngàn thước vuông, cao khoảng , người, vậy có thể mang theo bao nhiêu thứ? Chắc chắn là vô số.

"Thảo nào trên người thanh niên áo xanh kia không có gì cả. Hóa ra hắn có một cái giới chỉ chứa hàng, toàn bộ đồ vật đều cất ở trong này."

Dương Kỳ tiến hành kiểm tra đồ đạc trong giới chỉ, phát hiện ngoại trừ thanh Tam Xoa Kích trên tế đàn, còn có một số y phục, một số đan dược, không phát hiện bí tịch võ công gì cả.

Mặt khác, còn có một số ngân phiếu Tụ Khí đan khoảng chừng vạn, đây là một số lượng tài phú lớn.

"Đáng tiếc, ba nghìn vạn này nếu cống hiến cho học viện Thiên Vị cũng chỉ được có điểm công trạng, không có tác dụng gì."

Ở trong học viện Thiên Vị, điểm công trạng vô cùng trân quý, vạn Tụ Khí đan mới có thể miễn cưỡng đổi lấy được một điểm điểm công trạng.

Cho nên trên cơ bản mang Tụ Khí đan đi đổi điểm công trạng là rất lãng phí, đây cũng là một biện pháp phòng ngừa những đệ tử giàu có của học viện Thiên Vị trực tiếp dùng tiền đổi lấy công trạng.

Chậm rãi thu chân khí của bản thân, cánh cửa không gian kia lập tức biến mất.

Dương Kỳ thu giới chỉ lại, thấy trên đó có khắc bốn chữ "Hải Dương Chi Tâm".

Hải Dương Chi Tâm là thần vật trong biển cả, cái giới chỉ này được chế tạo từ dưới lòng biển sâu nên mới có không gian biển cả như thế.

Dương Kỳ có được bảo bối này thì vô cùng đắc ý, dõi mắt nhìn căn phòng đang rất bừa bộn, hắn phóng ra những sợi tơ chân khí của Xuân Tằm Ti Vũ thu dọn, một lát sau gian phòng đã sạch sẽ như cũ, chân khí đã hàn gắn lại những vết nứt trên mặt đất.

“Cộp, cộp, cộp, cọc cọc, lạch cạch...!”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Dương Kỳ triển khai một đạo chân khí thấy Lý Hạc và một số đệ tử tạp dịch khác cùng nhau tới tìm mình.

Cửa mở, mấy người này cùng nhau bước vào bên trong, sắc mặt khẩn trương:

"Dương Kỳ, lần này có một cơ hội tốt, học viện cho đệ tử tạp dịch chúng ta một cơ hội có thể lấy được điểm công trạng"

"Nhiệm vụ gì?"

Tinh thần Dương Kỳ chấn động, hắn ở trong học viện Thiên Vị tu luyện một tháng mà không thu được điểm công trạng nào cả, bây giờ đã có cơ hội thi triển thân thủ, đúng là việc tốt.

"Là như vậy, gần nhất ở phía tây bắc xuất hiện một đám mã tặc chuyên môn giết người đốt nhà, gây nguy hại cho bách tính, hơn nữa còn có nhiều bách tính bị giết, máu trong cơ thể bị hút biến thành một cái xác khô. Học viện hoài nghi có người ở tu luyện khí công tà ác, vì vậy phái người đi thăm dò, rất nhiều đệ tử ngoại viện, nội viện cũng được huy động, đệ tử tạp dịch chúng ta cũng có một vài người. Hiện giờ học viện đã định ra quy tắc, ai giết được một mã tặc, sau đó ngưng tụ thành huyết yêu hạch mang về học viện là có thể thu được một điểm điểm công trạng"

"Giết chết một mã tặc có thể thu được một điểm công trạng?"

Dương Kỳ giật mình hỏi lại:

"Phần thưởng thơm vậy sao?"

"Đúng, cho nên lần này có rất nhiều đệ tử hưng phấn, nhưng mà học viện đã cho giá như vậy, đồng nghĩa với việc đám mã tặc này rất khó đối phó, chúng ta phải tập trung lại với nhau, cùng nhau tiến lùi."

Một người tên là Hoa Dần Hổ nói.

Hiện giờ ở đây tính cả Dương Kỳ là có năm đệ tử tạp dịch, đây là một đoàn thể nhỏ, bình thường Dương Kỳ và Lý Hạc có quan hệ khá tốt, cùng nhau làm một số việc tạp dịch, hai bên đã có vài phần giao tình.

"Đã như vậy, chúng ta cùng lên đường thôi."

Lý Hạc hùng tâm bừng bừng, đột nhiên quay sang nhìn Dương Kỳ nói:

"À Dương Kỳ này, lần này đi đánh mã tặc, nghe nói cũng có đệ tử tinh anh của học viện, nói không chừng ngươi có thể gặp được Vân Hải Lam đấy."

"Có thật không?"

Trên mặt Dương Kỳ thoáng hiện lên ý cười, ánh mắt tỏa ra khí tức sắc bén.

"Vân Hải Lam, thân phận của nàng cao hơn nhiều so với đám đệ tử tạp dịch như chúng ta, nghe nói cô ta là một đệ tử thiên tài."

Hoa Dần Hổ trầm tư một lúc rồi nói tiếp:

"Hình như lúc nàng ta mới gia nhập học viện được hai tháng đã đánh bại một đệ tử thiên tài Khí Tông tầng ở nội viện. Người này có hậu trường, có bối cảnh, tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp, chúng ta không thể so sánh được, chỉ có thể ngước nhìn mà thôi."

"Cái gì? Ngay cả Khí Tông cũng bị đánh bại? Tại sao tu vi tăng nhanh như vậy?"

Dương Kỳ nhíu mày suy nghĩ, sau đó từ từ buông lỏng tâm tình. Ở trong học viện Thiên Vị học tập là có thể tiến bộ nhanh gấp lần, trăm lần ở bên ngoài, một số đệ tử được tuyển là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm sẽ nhanh chóng tiến tới tầng Khí Tông, đây không phải chuyện ly kỳ gì cả.

Dù sao, đệ nhất học phủ của đại lục Phong Nhiêu này là một thánh địa đã truyền thừa mấy nghìn năm thậm chí hơn vạn năm.

Hơn nữa, thân phận của Vân Hải Lam có thể giúp nàng ta tiến vào trong đội ngũ đệ tử tinh anh, tài nguyên tu luyện cao hơn đệ tử tạp dịch không biết bao nhiêu lần.

Nói không chừng có cả cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh nhổ lông mát xa xoa bóp toàn thân điều hòa kinh mạch giúp cho nàng ta.

Nhưng mà nữ tử này gia tăng thực lực quá nhanh, Dương Kỳ cực kỳ muốn đánh tan sự kiêu ngạo của nàng ta, để xem đến lúc đó con nhỏ này sẽ biến thành cái bộ dạng gì?

"Vân Hải Lam, ngươi gạt ta lấy Phục Long đan chỉ vì muốn tiến vào học viện Thiên Vị học tập, ngươi khinh thường ta quá rồi. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ rằng thực lực ngươi mạnh hơn ta. Trừ phi ngươi tu luyện tới cảnh giới Đoạt Mệnh, bằng không ta sẽ đánh bại ngươi một cách thuyết phục. Để xem ngươi còn có thể tự coi mình như một thiên kiêu chi nữ nữa không, còn có thể đùa bỡn nam nhân như vật trong bàn tay không?"

Trong lòng Dương Kỳ tự sướng đến mức hưng phấn phê phê, hai tay không ngừng run rẩy.

Nhưng mà sắc mặt hắn lại rất bình tĩnh.

"Thế nào? Vân Hải Lam là gì của ngươi? Chẳng lẽ là người yêu?"

Lý Hạc chợt hỏi đùa Dương Kỳ một câu.

"Không phải, chỉ là một người quen mà thôi. Đệ đang muốn đi gặp nàng ta đòi lại một vài thứ."

Dương Kỳ thản nhiên nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio