Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời Anh ngủ một giấc rất lâu.
Lúc cô tỉnh lại, mặt trời bên ngoài vừa ló, cơn mưa suốt một đêm đã ngừng, phòng bệnh ngập trong màu nắng.
Bởi vì là phòng bệnh riêng, ở cuối hành lang, cơ bản không ai đến đây, thế nên trong phòng vô cùng yên ắng.
Trì Dĩ Khâm nằm trên giường người nhà bệnh nhân, cũng ngủ rồi.
Một tay anh còn đan xen tay Thời Anh.
Cho dù chìm vào giấc ngủ, Thời Anh vẫn giữ chặt tay anh, không chịu buông ra.
Mà Trì Dĩ Khâm vốn không ngủ được.
Rất kỳ lạ, anh đang nghĩ có phải Thời Anh lại hôn mê không, rồi nhìn cô ngủ thoải mái như vậy, cơn buồn ngủ dần trào dâng, nằm bên cạnh thiếp đi từ lúc nào.
Bên ngoài có người đang gõ cửa.
Thời Anh quay đầu nhìn ra, sợ làm Trì Dĩ Khâm tỉnh dậy nên động tác rất nhẹ nhàng.
Cổ cũng chỉ dám chuyển động biên độ nhỏ.
Thời Anh thấy ngoài cửa là Trì Dĩ Hàng.
Cậu ấy thấy Thời Anh nhìn mình thì tiến sát tấm kính, giơ tay vẫy vẫy với cô.
Hình như phía sau cậu ấy còn có người.
Thời Anh gật đầu, sau đó hất cằm sang Trì Dĩ Khâm bên cạnh, ý bảo Trì Dĩ Hàng nhỏ tiếng chút.
Trì Dĩ Hàng hiểu ý Thời Anh, cười gật đầu, sau đó tự mình đẩy cửa vào.
“Em đứng đây.” Trì Dĩ Hàng nhỏ giọng nói một câu, tay chân nhẹ nhàng đi tới, vòng qua Trì Dĩ Khâm, đứng bên Thời Anh.
Nếu Trì Dĩ Khâm đột nhiên tỉnh lại, thấy cậu thì chắc chắn sẽ giận, vậy thì đứng bên phía Thời Anh, ít nhất có thể cho mình chút cơ hội tẩu thoát.
“Chị dâu, chị không sao chứ?” Trì Dĩ Hàng cũng lo cho cô, chau mày.
Cậu nhìn quanh, ánh mắt dừng ở đùi cô.
“Không sao.” Thời Anh lắc đầu, trả lời: “Do chị không cẩn thận té ngã thôi.
Chân bị thương, những chỗ khác thì không sao.”
“Sao cậu biết chị ở đây?”
“Bố mẹ nói.” Trì Dĩ Hàng chỉ ngoài cửa.
Trì Dĩ Khâm không muốn tiếp xúc với người nhà, thế nên Trì Văn Thao luôn sắp xếp người chú ý tình huống bên nhà anh.
Hôm nay nhận được tin tức, người bên kia bảo tối qua Trì Dĩ Khâm gọi xe cứu thương, giờ đang ở bệnh viện, ba người họ liền cùng nhau chạy tới.
“Vậy sao không vào?” Thời Anh có thể thấy hai ông bà đang chờ bên ngoài.
“Không cần, không cần đâu.” Trì Dĩ Hàng liên tục lắc đầu, cười nói: “Em với bố mẹ tới xem chị thế nào rồi thôi.”
Cả nhà họ Trì đều biết, rất khó thấy Trì Dĩ Khâm ngủ ở nơi nào khác ngoài nhà mình.
Hoặc là anh đã giảm bớt cảnh giác, hoặc là chính anh thật sự rất mệt.
Dù là khả năng nào, họ đều không muốn quấy rầy anh.
“Vậy cậu nhớ nói với cô chú, chị không có việc gì, không cần lo lắng.” Thời Anh nhẹ nhàng nói.
Trì Dĩ Hàng chớp mắt với Thời Anh, tỏ vẻ đã biết.
Nói thêm với Thời Anh vài câu, Trì Dĩ Hàng chuẩn bị rời đi, lúc này, Trì Dĩ Khâm nằm trên giường đột nhiên giật mình.
Trì Dĩ Hàng ngừng thở, dừng chân theo bản năng, nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn bên kia.
Trì Dĩ Khâm cử động, choàng mở mắt.
Tuy anh vừa dậy, nhưng dường như cảm nhận được gì đó, trực tiếp nhìn sang Trì Dĩ Hàng.
Trì Dĩ Hàng đối mắt với anh, trong lòng cả kinh, nhấc chân lên, chạy trốn sang chỗ Thời Anh.
“Em… em chỉ đến xem chị dâu thôi.” Trì Dĩ Hàng cố gắng đứng sát vào trong góc, mím môi, kinh hồn bạt vía trốn sau Thời Anh.
“Chị dâu, em…” Nhìn ánh mắt anh sắc bén như muốn lấy cậu ra lăng trì, Trì Dĩ Hàng run lên.
“Chị dâu.” Trì Dĩ Hàng lại nhỏ giọng kêu.
Bây giờ trong mắt cậu ấy, Thời Anh chính là ô dù.
Dù sao thì lần trước Thời Anh đã cứu cậu một lần.
“Cậu mau về đi.” Thời Anh đột nhiên nghiêm mặt, cho Trì Dĩ Hàng ánh mắt lạnh băng.
Ý bảo cậu đi mau.
Trì Dĩ Hàng thấy thấy ánh mắt cô thì hơi ngẩn ra, không phản ứng lại ngay.
Nhưng tiếp theo đó, cậu ấy đã hiểu ý Thời Anh.
Lần này còn chưa bị anh trai ghét bỏ, chị dâu đã đuổi đi trước.
Trì Dĩ Hàng mím môi, trông rất ấm ức, nhưng cậu vẫn chạy nhanh ra ngoài.
Với thời gian địa điểm này, Trì Dĩ Hàng biết Trì Dĩ Khâm sẽ không làm gì mình, chỉ sợ anh sẽ giận chó đánh mèo lên Thời Anh.
Vẫn nên đi trước thì hơn.
Phòng bệnh lại yên ắng lần nữa.
“Anh dậy rồi à…” Thời Anh nhìn Trì Dĩ Khâm, cong môi, cười rất cứng nhắc.
“Thật ra quan hệ của em với Trì Dĩ Hàng cũng không tốt lắm đâu.” Thời Anh nói, trong lòng cân nhắc, bắt đầu muốn bán Trì Dĩ Hàng.
“Tính cách cậu ấy thế nào, anh cũng biết rồi đấy.” Thời Anh không vui dẩu môi, dừng một lúc rồi uất ức nói: “Cứ bắt nạt em.”
Thời Anh nghĩ, bán Trì Dĩ Hàng trước đã, kiếm chút đồng tình nơi Trì Dĩ Khâm, chờ cô xử lý xong chuyện của mình rồi quản chuyện của Trì Dĩ Hàng.
Dù sao quan hệ giữa họ đã tệ đến mức này, cũng không thể xấu hơn được nữa.
Trì Dĩ Khâm ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Thật ra cho đến khi Trì Dĩ Hàng ra ngoài, anh cũng chưa phản ứng với chuyện đang xảy ra, cho nên vừa rồi anh không có động tĩnh gì cả.
Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, trong đầu anh trống rỗng.
Đôi mắt anh mơ màng, chưa tỉnh táo.
Anh ngồi dậy, cùng lúc đó, tay cũng chuyển động theo.
Lúc này mới phát hiện, tay mình còn bị Thời Anh nắm.
Cánh tay Thời Anh cũng cử động, cô giật mình, nhanh chóng nắm chặt lại.
Rõ ràng là muốn cầm tay anh không chịu buông.
Trì Dĩ Khâm ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong lên, trong mắt là sự ngọt ngào.
“Có anh bên cạnh, em ngủ rất ngon.” Thời Anh chuyển đề tài, không nói chuyện Trì Dĩ Hàng nữa.
“Vẫn là Dĩ Khâm nhà chúng ta tốt nhất.” Thời Anh cúi đầu mỉm cười, giọng rất ngọt.
Sự ngọt ngào như lan tỏa đi, tràn ngập trong cảm quan của mỗi người.
Tuy Trì Dĩ Khâm không nghe được, nhưng anh có thể tưởng tượng ra giọng của cô trong đầu.
Nhẹ nhàng, thanh thúy.
Trì Dĩ Khâm nhìn cô, không đáp.
Chỉ là đáy mắt anh sâu thẳm, u ám khiến người ta sợ hãi.
Anh không giãy ra, Thời Anh đã cảm thấy là chuyện rất tốt.
Trong lòng cô âm thầm vui vẻ, tâm tình nhảy nhót, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
Cô nắm tay Trì Dĩ Khâm để trước mặt mình, cúi đầu, ánh mắt dừng phía trên, nghiêm túc đánh giá.
“Tay Dĩ Khâm của chúng ta cũng dễ nhìn.” Thời Anh nói không hề ngượng ngừng.
Lúc cô nói chuyện luôn cúi đầu, Trì Dĩ Khâm không nhìn thấy, vì thế anh nghiêng đầu, ánh mắt quan sát cánh môi cô.
Thấy cô đang khen anh.
Ý thức anh hơi tan rã.
Dường như trong đầu anh chỉ còn lại những gì Thời Anh nói.
Mỗi một âm thanh như thần chú, không ngừng đảo quanh trong đầu anh.
Yết hầu anh nhúc nhích, dần áp tất cả tâm tư xuống.
...
Trì Dĩ Hàng ra khỏi phòng bệnh, tiễn bố mẹ về trước.
Sau đó chính cậu quay lại, lặng lẽ đứng ở cửa, nghe lén họ nói chuyện.
Bên trong rất yên ắng, cậu đứng năm phút đồng hồ, trong thời gian đó chỉ nghe thấy Thời Anh nói một câu muốn uống nước.
Có vẻ là hai người không ầm ĩ với nhau.
Trì Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không cãi nhau thì tốt.
Sau khi xác nhận, cậu chuẩn bị rời khỏi.
Vừa mới đi ra khỏi khu, đến cửa thang máy, đối diện có người đi tới, không nhanh không chậm.
Trì Dĩ Hàng căn bản không chú ý, chỉ tiếp tục đi đường của mình.
Cho đến khi người nọ gọi anh lại.
“Trì tiểu thiếu gia.” Giọng cô gái kia dịu dàng, kinh ngạc gọi một tiếng, dừng lại trước mặt Trì Dĩ Hàng.
“Sao ở đây cũng gặp được cậu vậy?” Cô gái kia có vẻ rất vui mừng, thấy cậu, trên mặt luôn mang nụ cười.
Trì Dĩ Hàng im lặng nhìn cô ta, là một cô gái trẻ tuổi, chắc cũng khoảng hai mươi mấy tuổi, bề ngoài rất xinh đẹp, ăn mặc cũng thời thượng.
Có hơi quen mắt.
Trì Dĩ Hàng tìm tòi trong đầu một vòng, mơ hồ nhớ ra, hình như là họ Từ, trước đây đã từng gặp trong mấy bữa tiệc vài lần, còn là nhà họ Từ nào, cậu cũng không rõ ràng lắm.
Người không quá xuất sắc, cậu không có khả năng ai cũng nhớ được.
“Trong nhà có người bị bệnh à?” Cô gái kia ra vẻ rất thân quen, mở miệng dò hỏi Trì Dĩ Hàng, nhíu mày, làm như lo lắng, nói rất tự nhiên.
Nghe như là người quen hỏi thăm nhau.
Dĩ nhiên Trì Dĩ Hàng không ngốc.
Rõ ràng là không quen biết, nhưng cô ta mở miệng đã ra vẻ thân quen như vậy, trực tiếp hỏi thế này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Trì Dĩ Hàng mỉm cười, lắc đầu trả lời: “Vị tiểu thư này, có vẻ cô… rất hy vọng nhà chúng tôi có người sinh bệnh… Nhưng xin lỗi, làm cô thất vọng rồi.” Trì Dĩ Hàng căn bản không muốn nhiều lời với cô ta.
“Nhà chúng tôi, ai cũng rất khỏe mạnh.”
Cậu để lại những lời này, vừa lúc cửa thang máy mở ra.
Vì thế cậu vòng qua cô gái kia, đi vào thang máy.
Nhìn Trì Dĩ Hàng vào thang máy, nụ cười của Từ Mạn Chi dần thu hồi, cô ta lấy điện thoại ra, xem lại bức ảnh.
Trên ảnh, đêm qua, ở biệt thự Trì Dĩ Khâm, thật sự có xe cứu thương tới.
Từ Mạn Chi đứng yên, trong lòng thấp thỏm bất an.
Cô ta hơi do dự, nhưng trong mắt tràn ngập lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện gì.
Vì thế nãy giờ cô ta liên tục nhìn quanh, không ngừng đắn đo.
Qua một lúc lâu sau, cô ta vẫn đi qua.
Đến quầy hỗ trợ, cô ta nhẹ giọng dò hỏi, có người bệnh nào tên Trì Dĩ Khâm không, tối hôm qua nhập viện thông qua cấp cứu.
Y tá giúp cô ta kiểm tra trên máy tính.
“Không có người bệnh này.”
Nghe thấy không có người bệnh này, Từ Mạn Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Gương mặt cô ta thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng chiếc xe cứu thương kia là sao?
Từ Mạn Chi nghi hoặc, ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Vậy có người nào tên Thời Anh không?”
“Có.” Y tá không nhìn cô ta, trực tiếp trả lời: “Ở trong cùng, giường .”
Một nữ bệnh nhân rất xinh đẹp, chồng lại luôn ở bên cạnh, giá trị nhan sắc của hai vợ chồng đều cao.
Lại còn muốn một phòng bệnh riêng.
Người như vậy rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta.
Nghe đến đây, Từ Mạn Chi nghĩ, vậy chắc là Thời Anh xảy ra chuyện, Trì Dĩ Khâm gọi đưa tới bệnh viện.
Chỉ cần không phải Trì Dĩ Khâm xảy ra chuyện là được.
Từ Mạn Chi vốn định rời khỏi, cũng không biết vì sao, cô ta đột nhiên muốn tới xem.
Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, không gần nữ sắc trong truyền thuyết, sau khi kết hôn, sẽ là cái dáng vẻ gì.
Cô ta nhớ ở bữa tiệc lần trước, mình đã quan sát họ từ xa.
Xa cách, vô cùng câu nệ.
Cho nên liên kết giữa họ chỉ là liên hôn của hai nhà mà thôi.
Đều vì lợi ích của gia tộc, không liên quan đến chính họ.
Từ Mạn Chi vẫn chưa buông bỏ.
Trong lòng cô ta có một hy vọng, hy vọng người mà mình luôn sùng bái, vẫn là dáng vẻ trong lòng cô ta.
Từ Mạn Chi cúi đầu, nhìn chỉ dẫn trên sàn nhà, quay đầu, xem căn phòng cuối hành lang.
Khóe môi nở nụ cười.
Sau đó cô ta xoay người bỏ đi..