Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, quản gia Lưu đến đánh thức bọn họ, cụ Dung tập thể dục buổi sáng trở về đang ngồi uống trà, thấy người đến thì lập tức giục bọn họ đi ăn sáng.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Dung Cảnh cười híp mắt hỏi.
Lý Thập Di vừa ăn vừa đáp: "Tốt vô cùng ạ." Nếu không có người nào đó quấy rầy, cậu sẽ ngủ ngon hơn.
Ông cụ xua tay, "Vậy thì tốt, lần đầu đến để Tư Sâm dẫn con đi làm quen với ngôi nhà, nơi này sau này cũng là nhà của con."
Quả thật, thật vất vả mới tới nhà họ Dung, Lý Thập Di cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tìm hiểu quá khứ của Tư Sâm.
Ăn sáng xong, hai người di chuyển ra vườn sau, ngôi nhà được xây trên sườn đồi, không khí trong lành, dễ chịu.
Gần đó có một cây cổ thụ vài người ôm không xuể, những cành cây uốn lượn, trên lá lấm tấm giọt sương.
Tư Sâm nhìn cây cổ thụ không biết đã sống bao lâu, nói với cậu: "Cây long não() già này từ trước khi xây nhà đã tồn tại ở đây, nghe ông ngoại nói, năm đó tổ tiên mời thầy phong thủy về xem thì chỉ nói cây này đã sinh ra linh tính, có thể che chở nhà họ Dung từ đời này sang đời khác đều vinh hoa phú quý, tổ tiên cũng không biết là thật hay giả nhưng vẫn giữ lại cho đến bây giờ."
()Cây long não:
Lý Thập Di nghe xong cũng tò mò đi qua sờ sờ vỏ cây, có thể cảm nhận được sương gió năm tháng qua lớp vỏ nhăn nheo, cậu quay đầu cười với Tư Sâm: "Anh nói xem nếu ước nguyện dưới gốc cây này thì có hữu dụng không? Có thể thành hiện thực không nhỉ?"
Tư Sâm vốn không tin vào những thứ thần linh kỳ quái này, nhưng nhìn thấy Lý Thập Di đứng dưới gốc cây cổ thụ nở nụ cười rực rỡ, kết hợp với cảnh tưởng xung quanh tạo nên một khung cảnh hài hòa đẹp đẽ khiến hắn cảm thấy những thứ kì diệu đã rơi vào trên người cậu từ lâu rồi.
Ba mươi năm trước mất đi đồ đạc, lại tìm về tất cả từ trên người Lý Thập Di.
"Chắc chắn rồi." Tư Sâm nói.
Lý Thập Di lập tức khép hai lòng bàn tay vào nhau, nhắm mắt thành kính ước nguyện trong lòng.
Một lúc sau mở mắt ra thì nhìn thấy Tư Sâm vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt vẫn như mọi khi vẫn luôn chăm chú.
"Em ước gì vậy?"
Lý Thập Di không muốn nói cho hắn biết nên tùy tiện tìm một lý do cho có để nói với hắn: "Ước sẽ đạt điểm thật cao trong kì thi."
Tư Sâm giả vờ thất vọng "À" một tiếng.
Lý Thập Di không hề mềm lòng nhé, cậu giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông.
Tiếp tục đi dạo, Tư Sâm từ nhỏ lớn lên ở đây nên khắp nơi để lại không ít kỷ niệm, "...!Anh nhớ rõ khi còn bé mỗi lần gây chuyện, ông ngoại sẽ phạt anh không được ăn cơm, anh sẽ len lén một mình chạy đến đây trêu chọc cá nhỏ..."
Lý Thập Di nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không tưởng tượng ra được, thì ra anh cũng có lúc nghịch ngợm gây rối như vậy đó." Cậu còn tưởng rằng người đàn ông sinh ra thì đã không giống người khác, luôn bình tĩnh và tự chủ như vậy.
Tư Sâm cười xoa xoa đầu cậu, "Bởi vì anh cũng là người, có tò mò, có nổi loạn, có thất tình lục dục, cũng sẽ bởi vì một câu nói của một cậu nhóc nào đó mà vui mừng hoặc khổ sở đến mức trằn trọc khó ngủ..."
Lý Thập Di không để hắn nói hết đã hất tay hắn ra, trốn xa một chút, đối với cái người luôn nói mấy lời thả thính mọi lúc mọi nơi thì không nên cho hắn có cơ hội lấn tới.
Đi khắp nơi xung quanh, cuối cùng lật ra một số hình ảnh cũ, phần lớn đều là Tư Sâm lúc nhỏ, người này lúc lớn hơn thì không thích chụp ảnh, nếu có thì cũng là dáng dấp nghiêm túc trầm tĩnh, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Lý Thập Di nhìn tới nhìn lui, phát hiện ra Tư Sâm quả thật cũng từng là một "đứa trẻ lì lợm", trèo cây hay lăn vào vũng bùn đều có, không khỏi cười nhạo hắn: "Xem xong những thứ này thì hiện tại trong mắt em anh không còn chút hình tượng nào."
Tư Sâm cũng không thèm để ý, "Trong lòng ông ngoại cảm thấy có lỗi với anh nên cũng không nghiêm khắc với anh lắm, thời thơ ấu cứ tùy tiện vậy đấy." Rồi hắn lại chỉ vào một người nào đó trong bức ảnh nói: "Đây là Dung Lâm, có dịp sẽ dẫn em đi gặp cậu ấy."
Lý Thập Di cũng nghe ông cụ Dung nhắc đến cái tên này nên thuận miệng đáp một tiếng.
Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, Lý Thập Di và Tư Sâm ở lại nhà họ Dung hai ngày thì phải rời đi.
Trước khi rời đi, ông cụ vô cùng không nỡ, ông nắm tay Lý Thập Di nói: "Nhóc con, lúc nào rảnh rỗi thì đến chơi với ông, nếu Tư Sâm không rảnh thì cứ nói quản gia Lưu đến đón con."
Rồi lại dặn dò đủ thứ, cuối cùng ông cụ nhét cho cậu một cái hộp nhỏ trông rất quý giá.
"Ông ngoại...!Con không thể nhận cái này được."
Ông cụ chống gậy xuống đất, giả bộ tức giận nói: "Lần đầu tiên đến đây, không có lý do gì không có quà gặp mặt được, nói ra sẽ bị người khác chê cười cho một trận, mặt mũi ông cụ này biết để đi đâu hả? Con cứ cầm đi, cho dù không thích cũng không được vứt đi đấy."
Lý Thập Di thật tình là không thể làm gì khác hơn là gật đầu nhận lấy, ánh mắt thì lại nhìn Tư Sâm cầu cứu, nhưng người đàn ông chỉ lo cười chẳng thèm tới giúp cậu gì cả.
Trên đường trở về, Lý Thập Di cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một mặt dây chuyền với kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, ở chính giữa được nạm một viên đá quý màu xanh lam thể hiện vẻ xa hoa sang trọng.
Cho dù Lý Thập Di không biết nhiều về phương diện này nhưng cũng có thể nhìn ra được giá trị không tưởng của nó.
"Cái này..."
Tư Sâm cũng không lạ gì vật này, trong mắt tràn ngập hoài niệm, "Đây là bà ngoại để lại cho mẹ khi mẹ kết hôn, nó vốn là một chiếc nhẫn nhưng ông ngoại sợ không hợp sở thích của em nên đã bảo người thay đổi kiểu dáng, chỉ giữ lại viên đá quý này."
Lý Thập Di vốn là cảm thấy việc tặng món quà này có ý nghĩa đặc biệt nào đó, cậu nghe vậy cũng không nhịn được nói, "Ông ngoại anh có phải xem em như cháu dâu của ông rồi không?"
Cậu nói xong rồi lướt nhìn Tư Sâm từ trên xuống dưới, mờ ám chớp chớp mắt, "Nếu thật sự kết hôn thì cũng nên là em cưới anh chứ nhỉ?"
Tư Sâm cho là thật nói: "Cưới anh cũng không phải không được, không bằng sắp xếp hai ngày bận rộn này xong chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận, lại..."
Lý Thập Di che lỗ tai, vẻ mặt đau khổ, "Được rồi, được rồi, coi như em chưa nói gì hết." Không thể để cho người nào đó được voi đòi tiên được.
Đưa Lý Thập Di tới tận cổng trường, Tư Sâm nhìn bóng lưng cậu rời đi, đang định quay đầu đến công ty thì bất ngờ Lý Thập Di xoay người lại, gõ gõ cửa sổ xe, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Này, khi nào thì anh rảnh, muốn mời người ta ăn bữa cơm."
Lại nhanh chóng bổ sung, "Em sẽ chọn địa điểm." Cậu sợ Tư Sâm sẽ lại chọn một nhà hàng cao cấp, có Hà Trí Dịch không thể để cho hắn ta bị nghẹn được.
Tư Sâm thấy Lý Thập Di muốn giới thiệu hắn với bạn cùng phòng, trong lòng hắn rất vui mừng, suy nghĩ giây lát rồi cười nói: "Chuyện bên anh cũng gần như xong rồi nên hôm nay luôn đi."
Quyết định buổi tối gặp nhau, Lý Thập Di quay lại lớp học và học bù những môn đã bị thiếu trong mấy ngày qua.
Đến buổi trưa về kí túc xá thì Hà Trí Dịch, người cả sáng do dự không dám hỏi giờ kéo cậu lại hỏi đông hỏi tây.
"Sao rồi sao rồi? Gia đình anh ta có gây khó dễ cho cậu không?" Hà Trí Dịch vẻ mặt gấp gáp.
Lý Thập Di nhìn vẻ mặt của hắn, tự nhiên thấy cạn lời, "Cảm thấy cậu như kiểu mong tôi bị người ta gây khó dễ vậy?"
Hà Trí Dịch nhanh chóng phủ nhận, lắc đầu lia lịa, "Không phải, đây không phải là...!học chút kinh nghiệm từ cậu sao, haha."
Lý Thập Di nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn, dựa vào quan hệ bạn bè nên cậu nói sơ lược qua một chút, sự nhiệt tình của ông cụ Dung không phải ai cũng đỡ nổi.
Nghe xong, Hà Trí Dịch nhếch miệng nói: "Đây là mở đường rồi?" Chuyện này cũng thuận lợi quá rồi, mọi người bây giờ đều suy nghĩ thoáng như vậy à?
Lý Thập Di nghe hắn nói như vậy cũng không nhịn được cười nhìn biểu cảm nghệch ra của hắn."
Cậu nói: "Cậu không tò mò sao, lập tức cho cậu mở mang tầm mắt."
Cậu nói thời gian và địa điểm hẹn cho hắn, mắt thường cũng có thể nhìn ra Hà Trí Dịch vô cùng khẩn trương, cứ đi tới đi lui trong kí túc xá khiến Lý Thập Di cũng bối rối.
Buổi chiều trốn tiết không thấy bóng dáng, Lý Thập Di cũng không để trong lòng.
Ai ngờ lại nhìn thấy một "người quen".
Là Trương Du.
Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu không có ai cố ý gặp nhau thì tỷ lệ gặp mặt của hai người là con số .
Từ lần trước Trương Du tỏ tình với cậu rồi bị cậu ác liệt chế nhạo một trận, đoán chừng người này thật sự bị đả kích, thời gian dài như vậy cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cậu lần nào.
Tạm biệt, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lý Thập Di cho rằng trong số tất cả những người liên quan đến cậu thì Trương Du chính là người đặc biệt nhất, tình bạn thuở thơ ấu, bên nhau cũng đã rất lâu, cùng nhau trải qua những tiếng cười hay các trận cãi vã, tự nhiên sẽ thân thiết hơn so với những người sau này.
Trước đây Lý Thập Di cũng nghĩ tới, dù cho bọn họ cuối cùng có thể ở bên nhau hay không thì cũng có thể làm bạn bè đơn thuần, cậu sẽ có bạn trai, còn Trương Du sẽ kết hôn sinh con một nhà vui vẻ hòa thuận như những mối quan hệ bình thường khác.
Đáng tiếc, nhất định phải có người tự tay phá vỡ sự yên tĩnh này.
Người bên cạnh Trương Du là bạn cùng phòng của y, Lý Thập Di từng gặp qua, cũng từng cùng nhau ăn cơm.
Từ xa nhìn thấy Lý Thập Di, Trương Du mấp máy môi dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Vẫn là sợ hãi như vậy, Lý Thập Di trong lòng vẫn bình tĩnh, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Thấy người kia không có can đảm lại đây, cậu cũng không nhìn chằm chằm nữa mà coi như người xa lạ.
Cũng không biết như vậy có phải là kích thích thần kinh của người nào đó hay không, Trương Du nói bạn cùng phòng về trước đi rồi tự mình bước tới.
Lý Thập Di nhìn người chặn trước mặt mình, cố ý hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Theo tính cách của Trương Du trước đây nếu nghe vậy thì đã sớm nhảy dựng lên rồi, nhưng ai ngờ rằng y chỉ cúi đầu, thận trọng nói với Lý Thập Di: "Tớ biết sai rồi, Tiểu Di, cậu đừng bơ tớ có được không?" Giọng điệu mang theo cầu xin.
Không ai có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian này Trương Du kiên trì đến mức nào, y luôn luôn bất cẩn, trầm mặc, trong lòng tràn đầy tâm sự, nếu như không phải Lý Thập Di đã từng rất coi trọng việc học tập của y, đã phải cố gắng rất nhiều thì chỉ sợ y cũng sẽ rơi vào kết cục như Hạ Phong.
Trong vô số đêm mất ngủ, y đều nhớ về những điều nhỏ bé đã có với Lý Thập Di, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Khi bọn họ còn là trẻ con, Trương Du luôn có cái đuôi nhỏ theo y từng bước, bé búp bê sứ đáng thương nhìn y, lấy lòng y để có thể chơi cùng với nhóm bạn.
Trương Du cho rằng lúc đó y chán ghét Lý Thập Di, nhưng lại nhịn không được luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu, thấy cậu cười với người khác một chút thôi là y không chịu nổi mà muốn đánh kẻ đó.
Đa số đám con trai cùng lứa trong xóm đều đi thích các cô gái khác thì chỉ có y vẫn luôn chú ý đến cái đuôi nhỏ này, mỗi ngày đều nghĩ cách trêu chọc cậu hoặc nhìn cậu vui vẻ tươi cười, nhưng về sau y vẫn không muốn yếu thế nên quay đầu nắm bàn tay nhỏ lên của Trình Lê Phương.
Lại sau đó, y biết được xu hướng tính dục của Lý Thập Di, vừa khiếp sợ lại loay hoay với đống suy nghĩ nên vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong mơ hồ của Lý Thập Di, trốn tránh một lần lại như nghiện, cứ thế mà tiếp tục trốn tránh hết lần này đến lần khác.
Cho đến bây giờ, đã hoàn toàn đánh mất người.
Nếu như y có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình sớm hơn một chút, thì liệu kết cục có khác đi không.
Y từng có rất nhiều cơ hội để có được mọi thứ một cách thuận lợi nhất, chỉ cần y gật đầu là có thể biến giả thành thật, mà lúc đó ba mẹ cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nhìn xem, rốt cuộc y đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc đây?
Lý Thập Di cụp mắt, giọng điệu nhàn nhạt có chút phiền muộn: "Cậu không sai, chúng ta chỉ là có duyên nhưng không phận."
Bọn họ tựa như hai đường thẳng, nút giao nhau quá muộn.
Lúc cậu thích Trương Du thì Trương Du lại không thích cậu, chờ cậu suy nghĩ rõ ràng thu hồi tình cảm của mình thì Trương Du mới muộn màng phản ứng lại.
Hiện tại Lý Thập Di, cuộc sống từ lâu đã được lấp đầy bởi một người đàn ông khác mạnh mẽ hơn, cậu không cần vòng tay của Trương Du nữa, sẽ có người che chở cậu thật tốt.
Thời gian tươi đẹp không thể quay trở lại, có những con người có những thứ cũng không thể quay lại được nữa..