Đến lúc đó, hai nhà cách nhà họ Vương gần như vậy, cho dù cô có cố ý xây một bức tường viện cao mười mét để ngăn cách cũng không thể đề phòng được người nhà bọn họ. Vương Vĩnh Thuận còn đang ở một bên lải nhải không ngớt: "Tam Nha, bác không xin cái gì khác, chỉ xin cháu cho bác một cơ hội, để cho bác bù đắp cho cháu, bác thề, sau này trong nhà sẽ cung cấp trợ cấp và công điểm đầy đủ cho cháu, bác sẽ trả lại hết cho cháu, chỉ xin cháu đừng cắt đứt quan hệ với bác, dù sao cha mẹ cháu đã không còn nữa rồi, bác thật sự muốn chăm sóc cháu!” Chăm sóc… Vương Anh quyết định thay đổi tính toán lúc nãy, nguyên chủ hầu hạ người nhà này nhiều năm như vậy, lấy về trợ cấp công điểm là đủ rồi sao? Nếu Vương Vĩnh Thuận đã mở miệng nói muốn chăm sóc cô, vậy cô sẽ cho bọn họ cơ hội này. Hơn nữa Vương Anh cũng hiểu rõ, cô là một cái bé gái mồ côi không cha không mẹ.
Dù đưa hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận vào tù, cô một mình một ngựa ở chỗ này sẽ bình an vô sự sao? Không thể nào, có công điểm và tiền bạc, còn có hai căn phòng, cô chính là một con dê béo trong mắt kẻ xấu. “Chú Hữu Phúc, có lẽ bác cháu đã biết sai rồi.” Khuôn mặt nhỏ của Vương Anh nhìn có vẻ rất non nớt: "Hơn nữa bác ấy đã nói sẽ trả trợ cấp cùng công việc của cháu lại cho cháu.
Còn phải chăm sóc cháu thật tốt…” Điền Hữu Phúc cảm thấy Vương Anh quá lương thiện, người xung quanh cũng bị sự lương thiện Vương Anh làm cảm động.
Thật là một cô gái tốt, bác cô đối xử với cô như vậy, cô cũng không so đo. Điền Hữu Phúc lại khuyên vài câu, thấy Vương Anh không đổi chủ ý nên anh ấy cũng không thể làm gì được. Vẻ mặt Vương Vĩnh Thuận như vừa mới sống sót sau tai nạn, điên cuồng cam đoan với Điền Hữu Phúc là sẽ chăm sóc Vương Anh thật tốt.
Điền Hữu Phúc tức giận một bụng không có chỗ trút, lúc này thừa dịp có người ở đây, dứt khoát xử lý dựa theo ý của Vương Anh. Vương Vĩnh Thuận trơ mắt nhìn mọi người bắt đầu dọn đồ đạc, có thợ mộc ở đây, ông ta có thể phân biệt ra từng đồ dùng trước đây của nhà Vương Anh rất rõ ràng.
Từng thứ được lục ra, sau đó lại trả về phòng Vương Anh.
Điền Hữu Phúc làm chủ, để Vương Anh trở về phòng phía tây, cũng chính là căn phòng mà Vương Diệu Tông ở. Sau đó thu dọn căn phòng của hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận, Vương Anh tỏ vẻ đó là phòng của cha mẹ cô, cô muốn giữ lại nguyên vẹn. Vậy nên, cuối cùng cả nhà Vương Vĩnh Thuận chỉ có thể ở lại hai căn phòng phía đông của mình.
Thay đổi như vậy, phòng Vương Anh trở thành phòng gần phòng bếp nhất.Sau đó, Điền Hữu Phúc dứt khoát để kế toán trên đại đội tính tiền, nhà Vương Vĩnh Thuận đã dùng trợ cấp của Vương Anh hết bao nhiêu, tất cả đều phải trả lại hết. Vương Vĩnh Thuận gom hết trong nhà chỉ tìm được hơn mười khối, còn lâu lắm mới đủ. Điền Hữu Phúc dứt khoát nghĩ ra biện pháp là lấy đồ mà Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên mới mua ra ra giá, sau đó hỏi Vương Anh có muốn không.
Nếu Vương Anh muốn, vậy trừ một chút, nếu Vương Anh không muốn, vậy hỏi đại đội có ai muốn không, có thể lấy đổi tiền. Lúc này Lý Xuân Quyên đã khóc thành sông, những thứ đó bà ta phải vất vả lắm mới đặt mua được! Đều là để dành cho Diệu Tông sau này cưới vợ! Vương Vĩnh Thuận cũng khó chịu..