Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

chương 55: 55: chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa quá lớn, đứng bên ngoài nhà gọi sẽ không nghe thấy, trước khi đi Liễu Tố Tố không quên tóm lấy cái chậu đễ và chiếc đũa trong phòng bếp, vừa chạy vừa gõ:

“Tiểu Nam, mau tỉnh lại đi, lũ lụt rồi! Mau tỉnh lại!”

(锑 - đễ: còn gọi là ăng-ti-mon, ăng-ti-moan, là một nguyên tố hóa học với ký hiệu Sb với số nguyên tử .

Là một á kim, antimon có dạng thù hình.

Dạng ổn định nhất của antimon là dạng á kim màu trắng-lam.

Các dạng màu vàng và đen là các á kim không ổn định.

Antimon được sử dụng trong mái lợp chống cháy, sơn, gốm, men, một loạt các hợp kim, công nghiệp điện tử, cao su.

- wikipedia)

Thời buổi này chậu đễ rất hiếm có, phần lớn đều là chậu nhôm, nhà Liễu Tố Tố có cái chậu này là do lúc trước Hàn Liệt đi làm nhiệm vụ được thưởng.

Chậu đễ khá giòn, dùng đũa gõ mạnh vài cái đã bị bẹp xuống, nhưng lúc này cô cũng không rảnh đau lòng, trong nhà chỉ có cái này phát ra thanh âm lớn nhất, Liễu Tố Tố vừa đi vừa kêu, không đến ba phút đã đánh thức hết các hộ xung quanh.

May là người phát hiện dị thường không chỉ có mình cô, mọi người thông báo cho nhau, chỉ chốc lát sau, đèn các nhà đều bật sáng.

Lúc này Liễu Tố Tố mới vội chạy về nhà tát nước.

Mực nước không quá cao, chỉ tới cẳng chân, chưa ngập đến thứ gì nhưng nói không chừng rất nhanh sẽ tiếp tục dâng lên, hơn nữa gia cụ trong nhà đều là gỗ, ngâm nước lâu sẽ bị mục, cô chỉ có thể tát nước ra ngoài.

Mấy đứa nhỏ nghe được âm thanh, vội nói∶ “Nương, con tới giúp được không ạ?”

“Không cần, một mình nương làm cũng được.”

Ban đầu cô còn muốn đưa các con lên lầu hai tránh tạm, nhưng Lữ Linh Chi nói mưa lớn thế này, nóc nhà bắt đầu dột, bên trong cũng có nước chảy vào rồi.

Mà trên lầu nhà cô lâu không có người ở, mấy ngày nay thời tiết nóng lạnh thất thường, lỡ bị côn trùng chuột bọ gì đó cắn còn phiền toái hơn, không bằng cứ để bọn nó ở trên giường đợi.

“Nhưng mà con muốn giúp mà.”

Hàn Trình hô lên, mấy đứa khác cũng nôn nóng nhìn.

Liễu Tố Tố biết bọn nó chắc là bị dọa rồi, từ nhỏ đến lớn nào từng gặp qua tình huống thế này, “Nương thật sự không cần giúp, nếu các con xuống dưới, không cẩn thận bị lạnh thì nương càng lo liệu không hết, cứ ngoan ngoãn ở trên giường nhé.”

Mấy đứa bé nghe vậy mới an tĩnh lại.

Chỉ là trong lòng vẫn sợ, khẩn trương cùng cô nói chuyện, Liễu Tố vừa tát nước vừa đáp lại vài câu, cô tát nước nửa tiếng, cảm giác như eo sắp đứt đến nơi.

“Chị dâu, chị có ở nhà không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.

Liễu Tố Tố bật đèn pin, hoá ra là hai chiến sĩ lần trước giúp xây nhà: “Tôi đây, sao hai người đến đây?”

“Chung sư trưởng bảo chúng em đến đây hỗ trợ.”

Quân khu chỉ có một bộ phận người có tư cách theo quân, những người không có thì thống nhất ở ký túc xá, ký túc xá cũng là nhà lầu, nhưng so với khu phòng ở của người nhà thì cao hơn một chút, trừ tầng và tầng cao nhất, những nơi khác không bị ảnh hưởng gì, sau khi phát hiện trong phòng bị ngập nước, mọi người rất nhanh đã có biện pháp xử lý.

Sau khi Chung sư trưởng chạy tới nơi, để hơn một nửa chiến sĩ ở lại ký túc xá dọn dẹp, các chiến sĩ còn lại đi giúp đỡ các gia đình.

“Chị dâu, để bọn em làm là được, chị đi nghỉ ngơi đi.”

Liễu Tố Tố xua tay, mang thùng chậu từ trong phòng bếp ra đưa cho bọn họ∶ “Chúng ta cùng làm cho nhanh.”

Ai biết khi nào nước mới rút, không làm nhanh, lỡ mưa lớn hơn nữa thì chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn thôi.

Nhiều thêm hai người hiệu quả tăng rõ rệt, mực nước trong phòng không còn lên cao nữa, Liễu Tố Tố cùng hai chiến sĩ thay phiên nhau làm, làm đến hừng đông mới tát hết nước ra ngoài.

Không chỉ có bọn họ bận cả một đêm, đêm qua các chiến sĩ khác cũng bắt khiêng bao cát ra bờ sông.

Quân khu bên này không có đê, bởi vì không ai nghĩ đến sẽ có lúc bị lụt như vậy, chỉ có thể dùng bao cát chắn lên, cũng may bên này chung quy chỉ là một nhánh sông, khiêng suốt đêm thêm một buổi sáng, rốt cuộc cũng ngăn được dòng nước.

Nước rút, mọi người bắt đầu kiểm kê tổn thất trong nhà.

Nhà Liễu Tố Tố còn đỡ, cô không nuôi quá nhiều gia súc, chỉ có con gà, vốn dĩ nhốt ngoài hành lang, sau lại được cô để lên bàn nên không ngâm nước lâu lắm, còn khá khỏe mạnh.

Lũ gà trải qua tai nạn không giống bình thường, Liễu Tố Tố phá lệ cho chúng nó ăn ngô nghiền, sau đó cô vào phòng củi, mang hết chỗ củi ướt ra phơi.

Củi ướt không thể đốt, cô để ở hành lang hong gió, phần củi ở giữa vẫn còn dùng được, cô dùng toàn bộ để nấu nước.

Xảy ra lũ lụt, nguồn nước dễ bị ô nhiễm nhất, lúc này không thể uống nước lã, mà nước giếng cũng đã hơi vẩn đục, may là trong nhà còn dư non nửa lu nước sạch, đun lên một nhà ít nhất cũng có thể uống một ngày.

Dùng hết củi thì không còn gì để nấu cơm, Liễu Tố Tố đành đem toàn bộ bánh quy trong nhà ra, lại pha thêm mấy chén sữa mạch nha, gọi mấy đứa nhỏ lại ăn.

Mấy đứa nó lăn lộn cả buổi tối không ngủ, mơ mơ màng màng nhắm mắt, lúc tỉnh lại thấy trong phòng chỉ còn lại mấy vệt nước mới cảm thấy an tâm hơn, ồn ào hỏi Liễu Tố Tố buổi trưa có được ăn cơm không, đúng là trẻ con không biết sầu lo là gì.

Liễu Tố Tố thì không an tâm chút nào, hay nói đúng hơn, bắt đầu từ tối hôm qua cô vẫn luôn lo lắng cho tình huống của Hàn Liệt.

Cô biết vị trí địa lý của Tảo Trang, gần tuyến chính của con sông, ở nhà đã nghiêm trọng như vậy, huống chi là chỗ Hàn Liệt.

Mà cũng chưa có tin báo về...

“Nương!” Hàn Trình hô lên.

Liễu Tố Tố cười cười∶ “Có cơm, con yên tâm đi.”

Cùng lắm thì đến nhà ăn mua ít bánh ngô, rồi lấy ít củi nướng cá, ăn như vậy cũng được.

$Hay quá đi! Nương, con chưa ăn cá nướng bao giờ, ngon không ạ?” Hàn Trình kích động hỏi, sợ hãi cả đêm, giờ nó thấy đói nhũn cả người.

_Đến lúc đó không phải con sẽ biết hay sao.”

Liễu Tố Tố nói xong, liền chuẩn bị đi xem nhà Lữ Linh Chi và Trần Nam thế nào, nhưng mà hẳn là không cần quá lo lắng, dù sao cũng có người giúp đỡ, nước rút cũng rất nhanh.

Nhưng còn chưa ra cửa, cô đã thấy một bóng người vội vàng chạy tới, là đoàn trưởng Trương.

Không đợi Liễu Tố Tố mở miệng, ông đã hỏi∶

“Tiểu Liễu, tôi hỏi cô, cô có biết gì về đê không?”

“Đê ạ?” Liễu Tố Tố sửng sốt, ngay sau đó lập tức gật đầu, “Tôi biết, đoàn trưởng, cái này là chuyên môn của tôi.”

“Tốt, vậy giờ cô theo tôi đến Tảo Trang đi.”

Câu này lập tức khiến lòng Liễu Tố Tố trầm xuống.

Cô kích động bắt lấy tay đoàn trưởng Trương∶ “Tảo Trang đã xảy ra chuyện gì ạ?!”

Lúc này đoàn trưởng Trương mới nhớ ra Hàn Liệt vẫn còn ở đó, ông sợ dọa đến Liễu Tố Tố, vội vàng nói∶

“Không có việc gì, cô yên tâm, chưa có tin xấu nào truyền về, chỉ là tình hình bên đó có chút khẩn cấp, Chung sư trưởng bảo bộ trưởng Triệu bộ trưởng lập tức dẫn người qua, bộ trưởng Triệu lại bảo tôi tới tìm cô.”

Đoàn trưởng Trương bận cả một đêm, không ngừng kiểm tra mực nước và ống nước ngoài ruộng, bận đến mức đầu óc hồ đồ, lúc bộ trưởng Triệu bảo ông đi gọi Liễu Tố Tố, ông còn nghi hoặc hỏi∶ “Ông tìm Tiểu Liễu làm gì?”

“Có phải ông bị ngốc hay không, Tiểu Liễu học về kiến trúc, biết đâu hiểu về đê đập thì sao?”

Đoàn trưởng Trương biết chuyện này quá khẩn cấp, cũng không có thời gian cãi nhau, vội không ngừng tới tìm Liễu Tố Tố.

Liễu Tố Tố nghe xong mới hơi an tâm, không có việc gì là tốt rồi.

“Đoàn trưởng, có thể cho tôi vài phút không, tôi muốn sắp xếp cho bọn nhỏ một chút.” Liễu Tố Tố cũng muốn đi ngay, nhưng trong nhà còn đứa nhỏ, không thể nói đi là đi được.

Đoàn trưởng Trương gật đầu∶ “Tôi quên mất việc này, được rồi, Tiểu Liễu cô mau đi đi, sau chuyến này bộ đội nhất định sẽ có bồi thường, lần này thiệt thòi cho cô rồi, cô cứ nói với mấy đứa Tiểu Cẩm, chờ bận xong ông Trương sẽ mua kẹo cho bọn nó!”

Thật ra Liễu Tố Tố không để ý đến việc bồi thường kia, tuy đoàn trưởng Trương chưa nói nhưng cô cũng có thể đoán được tình huống chắc không lạc quan lắm, bằng không cũng sẽ không cần cô đi cùng.

Cô cười lắc lắc đầu∶ “Đoàn trưởng khách khí quá, không có gì thiệt thòi đâu ạ.”

Nói trong lòng không luyến tiếc các con là không có khả năng, nhưng chuyện gì cũng có được có mất, muốn có cái này thì phải hy sinh cái kia.

Đoàn trưởng Trương đi nói chuyện với bộ trưởng Triệu trước, Liễu Tố Tố liền chạy nhanh về nhà.

Hàn Cẩm đang ở cửa làm bạn với bầy gà, thấy cô quay lại thì gọi ∶ “Dì ơi?”

“Dì có việc muốn nói.” Liễu Tố Tố sờ sờ đầu nó, “Tú Tú, đi gọi Tiểu Tiền và Tiểu Trình lại đây.”

Bốn đứa nhỏ lập tức tụ lại, Liễu Tố Tố nghĩ một lúc mới nói∶

“Nương cần phải ra ngoài một thời gian, chính là ở chỗ chú Hàn đó, chỗ đó bây giờ có một số chuyện cần giúp đỡ, nương qua đó rồi sẽ nhanh chóng cùng chú Hàn trở về, trong khoảng thời gian này nương đưa các con đến nhà Đại Cường, được không?”

Ban đầu mấy đứa nhỏ còn tưởng cô chỉ là ra ngoài trong chốc lát, giống như ngày thường đi làm thôi, nhưng nghe xong mới hiểu∶ “Nương...!phải đi rất lâu ạ?”

“Không phải rất lâu, chỉ cần mấy ngày thôi.” Liễu Tố Tố nói.

Hàn Trình bướng bỉnh hỏi∶ “Mấy ngày là mấy ngày ạ?”

Liễu Tố Tố cũng không biết, nhưng cô cũng hiểu đáp án rất quan trọng đối bọn nhỏ, nàng xoè tay chỉ vào ngón tay∶ “Các con nhìn đi, một ngón tay là ngày, hai bàn tay là ngày, trong vòng ngày nương nhất định sẽ về.”

Bốn đứa đều không tự chủ được nhìn nhìn bàn tay mình, Liễu Tố Tố cười cười∶ “Mau đi dọn đồ đi, quần áo lấy một bộ là được, nương sẽ đưa chìa khóa cho bác Lữ, có chuyện gì thì cứ tìm bác ấy biết không, bác ấy sẽ đưa các con về.”

Sắp xếp xong cho bốn đứa nhỏ, cô lại nghĩ tới Tiểu Lộ, vốn muốn hôm nay sẽ đi tìm thằng bé, hiện tại xem ra không đi được rồi, nhưng Liễu Tố Tố lại không yên lòng.

Cô vào phòng, cầm một bộ quần áo của Hàn Tiền và Hàn Trình ra, lại lấy chỗ kẹo còn lại trong nhà, để vào trong túi đưa cho Hàn Tiền và Hàn Cẩm∶

“Tiểu Cẩm Tiểu Tiền, nương có một việc cần các con đi làm, các con có thể làm được không?”

Hai đứa nó đều gật gật đầu.

“Chỗ này là đồ cho anh Tiểu Lộ, lát nương sẽ nói với bác Lữ để bác ấy đưa các con đi tìm Tiểu Lộ, các con giả bộ chơi với Tiểu Lộ một lúc, rồi trộm đưa đồ cho anh, hiểu chưa?”

Trực tiếp để Lữ Linh Chi đưa cho Tiểu Lộ không phải không được, nhưng người lớn cho đồ, nếu bị cha mẹ nuôi Tiểu Lộ thấy được, chắc chắn sẽ cảm thấy bên trong là thứ tốt, bị l bọn họ cướp mất cũng không chừng, vẫn là để trẻ con đưa sẽ an toàn hơn.

Hàn Cẩm và Hàn Tiền ổn trọng nhất, việc này giao cho bọn nó, cô càng yên tâm.

Hàn Cẩm Hàn Tiền tiếp tục gật đầu.

Dọn xong đồ, Liễu Tố Tố liền khóa cửa lại, dắt mấy đứa nhỏ tới nhà Lữ Linh Chi.

Đoàn trưởng Trương đã nói chuyện với Lữ Linh Chi, lúc này chị ấy đang cùng bà Vương chờ bọn họ trên hành lang.

“Chị dâu...”

Liễu Tố Tố mới nói câu đầu tiên, Lữ Linh Chi đã nói∶ “Tiểu Liễu em yên tâm đi, chị nhất định sẽ chăm sóc mấy đứa nhóc thật tốt.”

Cô gật gật đầu, sau khi nhờ chị ấy chuyện của Tiểu Lộ, lại đưa tiền, phiếu và chìa khóa qua∶ “Chị dâu, chị có cần gì thì mua, đừng khách khí với em.”

Lữ Linh Chi không muốn nhận, nhưng cũng hiểu lúc này mà không nhận, sẽ càng làm cho cô không yên tâm, “Được, vậy chị liền nhận lấy, việc trong nhà em cứ yên tâm, chị sẽ thường xuyên qua đó nhìn xem, có chuyện gì cũng có các chiến sĩ hỗ trợ.”

“Vâng, cảm ơn chị dâu.”

Liễu Tố Tố ngồi xổm xuống, ngắm mấy đứa nhóc nhà mình∶ “Nương đi đây, phải nghe lời bác Lữ biết không? Tú Tú, buổi tối con ngủ với bác Lữ và bà Vương nhé, hai người họ sẽ chăm sóc con.”

Về phần Hàn Tú Tú, Liễu Tố Tố có chút lo lắng, nhà Trần Nam có Tiểu Điềm đương nhiên tốt hơn, nhưng nhà Trần Nam chỉ có một mình cô ấy, chăm sóc nhiều trẻ con như vậy sẽ quá sức.

Hàn Tú Tú gật đầu∶ “Dì, con biết rồi, con sẽ ngoan.”

“Ừ, dì đi nhé.” Liễu Tố Tố dù luyến tiếc cũng phải đi, lúc quay người đi cô bỗng cảm giác quần áo của mình bị ai túm chặt, quay đầu nhìn lại, là Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú.

Hai đứa nhỏ mặt đầy khẩn trương, như sợ cô đi rồi sẽ không trở lại, trong mắt mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt∶

“Dì ơi, dì nhất định sẽ trở về đúng không ạ?”

Với tính cách Hàn Tiền Hàn Trình, dù không nỡ nhưng bọn nó sẽ không sợ hãi như vậy, còn hai anh em Hàn Cẩm chưa bao giờ rời xa Liễu Tố Tố, ngay cả lúc cô vừa mới bắt đầu đi làm hai đứa đã lo lắng không thôi, càng miễn bàn lúc này xa cô đến vài ngày.

Cổ họng nghẹn ngào, Liễu Tố Tố ôm hai đứa vào lòng hứa hẹn∶ “Nhất định sẽ về, dì và cha các con cùng nhau về, rồi đi đón các con, nha.”

“Vâng ạ!”

Liễu Tố Tố lúc này mới rời đi.

Bà Vương cảm thán∶ “Tiểu Liễu tốt thật đấy.”

Khiến Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú luyến tiếc không rồi như vậy, là có thể thấy cô làm mẹ kế còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa.

Lữ Linh Chi gật đầu∶ “Vâng.&

Đến cổng lớn quân khu, bộ trưởng Triệu đã chờ sẵn∶ “Sắp xếp xong rồi chứ?”

“Xong rồi ạ, làm phiền bộ trưởng Triệu phải chờ tôi.” Liễu Tố Tố vội nói.

“Có gì phiền đâu, tôi đột nhiên gọi cô đi mới là làm phiền cô.”

Trong lúc hai người nói chuyện, sĩ quan hậu cần đã đi tới∶ “Được rồi, đồ đều lấy đủ, hai người cũng không cần đẩy tới đẩy lui nữa đâu, có gì lên xe nói tiếp.”

Liễu Tố Tố∶ “Sĩ quan hậu cần cũng qua đó ạ?”

“Ngoài ý muốn lắm đúng không? Tôi đi thay Tiểu Phương.”

Quân đội ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ đưa theo đầu bếp, trước đó không biết Tảo Trang sẽ chậm trễ lâu như vậy nên chỉ để một mình Tiểu Phương đi.

Nhưng hôm nay sau khi bên kia truyền đến tin tức tình hình đê đập ngày càng không ổn, Chung sư trưởng nghĩ nghĩ, bèn nhờ sĩ quan hậu cần điều người đi cùng, một là để giúp đỡ nấu cơm, hai là cũng muốn mang lương thực qua.

Lúc đoàn người Hàn Liệt đi cũng mang theo lương thực, nhưng chắc cũng đã ăn gần hết rồi, chống thiên tai vất vả như vậy, bụng không no sao có thể làm việc?

Sĩ quan hậu cần dứt khoát xung phong đi, dù sao ông không cần ở nhà ăn nấu cơm, ngày thường cũng không có việc gì làm, ông qua đó nói không chừng còn có thể giúp ít việc.

Cũng bởi vậy, ngoài Liễu Tố Tố và bộ trưởng Triệu, còn có sĩ quan hậu cần và một đồng chí khác ở Bộ kiến trúc đồng loạt xuất phát.

Trên xe, bộ trưởng Triệu phân tích tình huống ở Tảo Trang.

Hoàn cảnh Tảo Trang đặc thù, thường xuyên lũ lụt cho nên mới xây đê, nhưng chất lượng đê không tốt, chỉ cần một trận lũ lớn, hàng năm đều sẽ sụp xuống.

Hiện tại là thời điểm đất nước trăm phế đãi hưng, không ít địa phương đê đập cũng đều như vậy, căn bản không dư ra khoản nào để sửa, cũng không có nhiều nhân tài kỹ thuật ở phương diện này, cũng may Tảo Trang gần quân khu, một khi tai nạn phát sinh, chỉ cần phái các chiến sĩ qua hỗ trợ là được.

Nhưng năm nay thế mưa phá lệ lớn hơn mọi năm, Hàn Liệt cùng đoàn trưởng Vương dẫn đội đi lâu như vậy, tới không bao lâu đã sửa đập rồi, ban đầu là dùng bao cát chắn, nhưng dần dần bao cát không dùng được nữa, chỉ có thể chuyển sang để mọi người đi đổ đê, đây cũng là một biện pháp, chỉ là quá vất vả.

Lỡ như không cẩn thận ngã xuống dưới, dòng nước lớn như vậy không ai cứu kịp thì chính là hy sinh vô ích.

Chung sư trưởng liền gọi bộ trưởng Triệu bộ tới thương lượng, xem có thể nghĩ ra biện pháp sửa đê khác hay không, không nói có thể trị tận gốc lũ lụt, nhưng ít nhất phải tốt hơn biện pháp hiện tại.

“… Thật ra lúc đó chính phủ quản lý việc này, nhưng lại tìm không ra người có năng lực, mà dù có tìm được, sửa xong cũng không khác gì bây giờ, lãng phí thời gian lãng phí tài lực.

Cho nên chỉ có thể để chúng ta đến nhìn xem, nếu được sẽ báo lên chính phủ bắt đầu sửa đê.”

Bộ trưởng Triệu hiểu nên làm thế nào, nhưng một mình ông cũng không thể cam đoan mình nhất định có thể chuẩn bị tốt, lại nhớ tới Liễu Tố Tố xuất thân kiến trúc, ông vẫn luôn tiếc nuối vì không thể đem cô đưa tới Bộ kiến trúc, hiện tại không phải có cơ hội đang bày ra trước mắt đó sao?

“Cho nên tôi mới muốn gọi cô đi cùng, nhưng cô không cần quá áp lực, dù được hay không đều không sao.& Bộ trưởng Triệu nói.

Liễu Tố Tố gật đầu, ông lại nói tiếp∶ “Lần này phái chúng ta đi còn có một nguyên nhân nữa, có thể chỗ chúng ta sẽ phải xây đê.”

“Quân khu chúng ta sao ạ?”

“Đúng vậy, tình huống hôm qua rất dọa người, để ngăn ngừa tình huống xấu hơn, Chung sư trưởng đang suy xét như vậy, chúng ta qua Tảo Trang cũng có thể lấy kinh nghiệm tránh cho phạm phải sai lầm tương tự.”

Liễu Tố Tố nghe thấy tin tức này, đột nhiên có chút kích động.

Tuy quân khu Tây Nam chỉ có một nhánh sông, nhưng lượng nước không nhỏ, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ không lũ lụt.

Cho nên trước đây cô đã nghĩ đến việc có thể xây một cái đập chứa nước chuyên dùng nuôi cá được hay không.

Hiện tại cũng có thể bắt được cá, nhưng quá khó bắt, nếu có đập chứa nước không chỉ có thể thống nhất quản lý, còn có thể tập trung chăn nuôi.

Như vậy chờ đến khi thiên tai thật sự tới, ăn cá trong đập cũng có thể chống đỡ một thời gian.

Tuy nhiên chuyện này công trình lớn, không đơn giản như hệ thống tưới nước hay hầm biogas nên cô không dám nói ra, nhưng nếu sửa đê rồi thuận tay xây đập chứa nước có lẽ là được.

Mà chuyện này không vội, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt, chờ giải quyết được nan đề trước mắt rồi nói sau cũng không muộn.

Mưa vẫn đang rơi tầm tã, tầm nhìn bị cản trở, xe đi cũng không nhanh.

Liễu Tố Tố còn tưởng mình sẽ lo lắng không ngủ được, nhưng hôm qua mệt mỏi suốt đêm, chưa chợp mắt được phút nào, eo mỏi đau nhức, nhìn cảnh vật lùi lại ngoài cửa sổ, bất tri giác cô nhắm lại mắt.

Đến khi tỉnh lại cũng đã đến Tảo Trang..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio