Editor: Sweetie
Thời gian trở về không khác lúc đến là bao, mãi cho đến chạng vạng mới xuống tàu, nhưng trên tàu đã ít người hơn trước, ít nhất lúc xuống không còn bị chen lấn xô đẩy.
Vừa ra khỏi ga, nhóm Liễu Tố Tố liền gặp được đồng chí đưa tiễn lần trước, lần này trở về, Liễu Tố Tố đã gọi điện thoại về quân khu, Chung sư trưởng ghi nhớ thời gian, sau đó sắp xếp hắn chờ ở đây.
"Vất vả cho Tiểu Chu rồi." Liễu Tố Tố cười nói.
"Việc nhỏ thôi, hay đến tiệm cơm ăn một chút rồi về?" Tiểu Chu hỏi, từ huyện thành về đến quân khu, nhà ăn đều đã đóng cửa.
Liễu Tố Tố ăn không vô, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, đám người Chung Nghệ cũng không muốn ăn, vừa mới ăn cơm không lâu, trong túi vẫn còn điểm tâm, trải qua nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, họ chỉ muốn trở về nghỉ ngơi.
Tiểu Chu thấy mọi người đều không muốn ăn thì không nói gì, khởi động xe chạy về hướng quân khu.
Đường đi có chút xa, Liễu Tố Tố ngồi trong xe lắc lư, nghe mọi người nói chuyện phiếm, dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại bên ngoài đã tối đen, chỉ có thể nương theo ánh đèn xe phán đoán vị trí.
Một lát sau, phía trước mới xuất hiện hai ánh đèn màu trắng, Liễu Tố Tố biết hẳn là đã đến cửa quân khu rồi, xe còn chưa dừng lại, cô đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng cách đó không xa.
"A, chị Tố Tố, đó là phó đoàn trưởng Hàn phải không?" Tiền trinh kêu lên.
Chung Nghệ cũng nhìn thoáng qua: "Đúng đấy, chị Tố Tố, phó đoàn trưởng Hàn cố ý tới đón chị thì phải? Chị mau đi xuống đi, đừng để anh ấy chờ sốt ruột."
Tức khắc, trong xe vang lên tiếng cười ồn ào, tất cả đều trêu chọc nhìn Liễu Tố Tố.
Đổi lại là bình thường, mặt cô đã sớm nóng cháy, nhưng hôm nay thì không như vậy.
Một thời gian dài không gặp nhau, vừa nhìn thấy Hàn Liệt, cô đã bị anh thu hút, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Quay đầu lại thấy họ nhìn mình chằm chằm, Liễu Tố Tố mới lấy lại tinh thần, vành tai ửng đỏ, cười nói: "Ừ, tôi xuống trước đây, mai gặp ở văn phòng."
"Chị Tố Tố mau đi đi, mai gặp lại."
Liễu Tố Tố vừa mở cửa xe, còn chưa bước xuống, đồ trong tay đã bị Hàn Liệt cầm lấy.
Trước mặt người ngoài, phó đoàn trưởng Hàn luôn luôn ít nói ít cười, thập phần nghiêm túc, cho nên nhìn thấy anh mọi người không dám nói giỡn nữa, Hàn Liệt cũng không nói gì, gật gật đầu chào, sau đó liền đóng cửa xe.
Hàn Liệt đứng chờ ở cổng lớn, nói như vậy, xe sẽ đưa đoàn người đến toà nhà Bộ quân vụ mới dừng.
Xe vừa đi, xung quanh khôi phục sự yên tĩnh, Liễu Tố Tố đang muốn nói thì giây tiếp theo, bên hông đột nhiên bị ôm lấy, khóe miệng truyền đến cảm giác hơi lành lạnh, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Liễu Tố Tố khiếp sợ nhìn nhìn phía sau, sau khi thấy lính gác cách đó không xa không nhìn được đến chỗ này thì mới thở phào, nhỏ giọng nói: "Đang ở bên ngoài mà."
Hàn Liệt một tay xách hành lý, một cái tay khác nắm chặt lấy tay Liễu Tố Tố: "Anh nhớ em."
Một câu đơn giản lại khiến Liễu Tố Tố đang ngượng ngùng đột nhiên có chút chua xót.
Cô ngắm Hàn Liệt.
Trong khoảng thời gian này rõ ràng anh đã gầy hơn so với trước, cô không ở nhà, tuy anh có thể xin nghỉ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể nghỉ đến mùng bảy là phải quay lại bộ đội, trong hơn ngày còn lại lại phải vội vàng huấn luyện, chăm sóc các con, người gầy đi, râu trên cằm cũng không kịp cạo.
Hàn Liệt thấy cô không nói gì, tưởng cô bị động tác vừa rồi của mình chọc cho tức giận, vừa muốn nói mình không dám làm thế nữa thì Liễu Tố Tố đột nhiên nhón chân, hôn lên má anh một cái, cười nói: "Vất vả cho phó đoàn trưởng Hàn rồi, em đã về, anh có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Hàn Liệt cười càng tươi, nắm tay cô càng chặt hơn: "Người phải nghỉ ngơi là em đấy, bên tỉnh Nam thế nào, hết thảy đều thuận lợi chứ?"
Liễu Tố Tố vừa nói chuyện vừa đi về nhà, hiện tại đã sắp giờ, bầu trời âm u, con đường cũng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hai người nói chuyện với nhau.
Cô cũng không gạt Hàn Liệt, kể lại chuyện của Thường Thanh Tùng.
Hàn Liệt không ngờ Thường Thanh Tùng lại dám tìm đến trước mặt cô, sắc mặt khẽ biến: "Mai anh sẽ gọi điện thoại cho bên tỉnh Nam, hỏi xem bao giờ có kết quả."
"Không cần đâu, Từ chính ủy đã nói một khi có kết quả sẽ lập tức báo cho em rồi.
Lần sau anh đừng ra đón, em tự về là được, mấy đứa ở nhà một mình em không yên tâm."
"Không sao, mấy đứa vốn muốn đi cùng, nhưng bên ngoài lạnh quá, anh bảo chờ ở nhà."
"Mấy đứa nó chưa ngủ?"
Vừa lúc đã về tới nhà, Liễu Tố Tố đẩy cửa ra liền nhìn thấy mấy cái bánh bao đang nằm trên giường đất.
Giờ này ngày thường mấy đứa nó đã sớm đi ngủ, cho nên lúc này tất cả đều đang cố gắng chống đỡ, một đám mắt lim dim, đầu gật như gà mổ thóc.
Chỉ có Hàn Cẩm khá hơn một chút, ngủ một lúc liền tỉnh lại, lắc lắc đầu để mình không ngủ tiếp, còn dùng tay chống lên mí mắt không cho nó hạ xuống.
Đang chống thì đột nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt, mắt Hàn Cẩm trợn lên, sau khi thấy rõ đó là ai, cơn buồn ngủ liền biến mất, chạy ra: "Dì!"
Liễu Tố Tố dang tay ôm lấy nó vào lòng, hôn nó một cái: "Thế nào, có nhớ dì không?"
Hàn Cẩm là đứa nhỏ cực kỳ dễ xấu hổ, bình thường được Liễu Tố Tố hôn đều khẩn trương quay người đi, nhưng hôm nay lại ôm chặt lấy cô.
Liễu Tố Tố biết nó buồn ngủ nên không nói thêm gì, ngồi xuống giường dỗ dành.
Hàn Cẩm đang buồn ngủ, bởi vì muốn chờ Liễu Tố Tố về nên mới cố gắng gượng, hiện tại nhìn thấy dì mới ngoan ngoãn nhắm mắt.
Liễu Tố Tố đặt nó vào trong chăn, lại xem mấy đứa nhỏ khác, cũng không nói gì mà chỉ hôn lên trán mỗi đứa một cái.
Trẻ con ngủ sâu, ngoài Hàn Tú Tú mê mê tỉnh tỉnh nhìn cô, mấy nhóc khác đều ngủ tít mắt.
Liễu Tố Tố tắt đèn đóng cửa rồi đi ra ngoài, Hàn Liệt đã làm xong một chén mì sợi, bên trong còn bỏ thêm quả trứng, còn nóng hôi hổi, Liễu Tố Tố ăn một miếng, kinh ngạc nói: "Phó đoàn trưởng Hàn, tay nghề của anh càng ngày càng tốt đó nha."
Hàn Liệt cười nói: "Vậy sáng mai em cứ ngủ thêm đi, anh nấu bữa sáng."
"Được." Liễu Tố Tố cười gật đầu.
Hàn Liệt nấu nhiều cô ăn không hết, lại gắp non nửa chén ra để anh ăn, ăn xong cô đi tắm rồi mới đi ngủ.
Thời tiết lạnh, ngủ giường gỗ không thoải mái bằng giường đất.
Phòng Hàn Tú Tú có giường đất, không lớn bằng phòng cô nhưng hai người lớn ngủ vẫn không thành vấn đề, Hàn Liệt đã sớm thiêu giường nóng hầm hập, vừa chui vào trong ổ chăn, Liễu Tố Tố liền thoải mái than một tiếng, cũng không muốn nhúc nhích, dựa vào lồng ngực quen thuộc ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy trên người như có tảng đá đè ép, thở không nổi.
Mở mắt ra mới thấy, nào có tảng đá nào, là thằng nhóc Hàn Trình mới đúng.
Bởi vì tối hôm qua không chờ được Liễu Tố Tố đã ngủ mất, nên sáng hôm nay vừa tỉnh lại mấy đứa nhỏ đã vội vã chạy đến phòng bếp hỏi Hàn Liệt nương đã về chưa.
"Về rồi, đang ngủ trong phòng, các con đi nhẹ thôi, đừng đánh thức nương có biết không?" Hàn Liệt dặn dò.
Mấy đứa nhỏ lập tức gật gật đầu, đẩy cửa phòng đi vào, quả nhiên nhìn thấy Liễu Tố Tố đang nằm trong chăn.
Hàn Cẩm bò lên giường, tay nhỏ thò vào trong chăn sờ sờ tay Liễu Tố Tố, nắm lấy ngón út của cô, cười cong cả mắt.
Hôm qua không phải nằm mơ, dì đã thật sự trở lại.
Thấy Hàn Cẩm trèo lên giường, mấy nhóc còn lại cũng sôi nổi bò lên theo, ngồi xuống bên cạnh Liễu Tố Tố.
Hàn Trình nhìn bên trái, không còn chỗ, lại nhìn bên phải, cũng không còn chỗ, cuối cùng nó dựa hẳn lên người Liễu Tố Tố nằm.
Mình vừa gầy vừa đáng yêu như vầy, nương tỉnh lại chắc chắn sẽ không trách mình đâu.
Do dậy sớm, lúc này thấy nương đã về, mấy đứa nhỏ thả lỏng tinh thần, dần dần lại buồn ngủ, đều ngủ thiếp đi bên cạnh Liễu Tố Tố.
Cũng may là bọn nó đều đã mặc thêm quần áo, giường đất cũng ấm áp, bằng không nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Đến khi Liễu Tố Tố tỉnh lại, mấy đứa nhỏ lại kêu lên.
"Nương! Nương tỉnh lại rồi!" Hàn Trình nhận ra đầu tiên, kinh hỉ hét lớn.
Liễu Tố Tố: "...!Đồng chí Hàn Trình, con đè nặng như vậy, nương không muốn tỉnh cũng phải tỉnh."
Hàn Trình cười ha ha không ngừng: "Nương, con rất nhớ nương, bọn con đều rất nhớ nương, nương có nhớ bọn con không nha?"
Mấy đứa nhỏ lập tức nhìn lại, đôi mắt ngập nước tràn đầy chờ mong.
"Nhớ! Nương cũng siêu siêu nhớ các con!" Liễu Tố Tố cười nói, "Đứng lên nào, nương mang quà về cho các con này."
Vừa nghe đến đây, Hàn Trình nhảy xuống giường đầu tiên, sợ Liễu Tố Tố mệt, nó còn xung phong đi cầm túi.
Quà của Liễu Tố Tố chính là điểm tâm mua ở tỉnh Nam.
Buổi sáng trước khi xuất phát, cơm nước xong còn một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, mọi người đều đến cửa hàng bách hóa mua một chút đồ mang về.
Liễu Tố Tố mua không ít, cô biết điểm tâm tỉnh Nam rất ngon, một hơi mua liền mười hộp, ngoài ra còn có khăn lụa, kem bảo vệ da gì đó, đều mua một ít trở về tự dùng hoặc là tặng người khác.
Biểu hiện của mấy đứa nhóc dạo này không tồi, cô chia cho mỗi đứa một hộp điểm tâm, còn lại năm hộp, Lữ Linh Chi và Trần Nam mỗi nhà một hộp, ba hộp cuối cùng thì gửi về quê.
Cô cũng mua thêm ba cái khăn lụa cho Liễu Thục Vinh, chị dâu cả và chị dâu hai mới vào cửa.
Về phần kem bảo vệ da tương đối đắt, một hộp đồng, Liễu Tố Tố đi cửa hàng bách hóa bên này rất nhiều lần cũng chưa từng thấy, cô cũng luyến tiếc nên chỉ mua hai hộp, định để một hộp cho mình, một hộp cho Liễu Thục Vinh.
Ngoài ra, còn gửi về quê cả hải sản mua từ ngư dân, ba con cá biển cộng thêm một túi nhỏ bào ngư, một túi lớn rong biển và tảo tía.
Sắp xếp đồ đạc xong, Liễu Tố Tố tính một lát có rảnh sẽ gửi về.
"Nương, đây là cái gì ạ?" Hàn Trình chỉ vào một bao tải, tò mò hỏi.
Liễu Tố Tố cười cười: "Bên trong là ngó sen."
"Ngó sen ạ?"
"Đúng vậy, ăn rất ngon, trưa nay nương làm cho các con ăn, chịu không?" Trên đường trở về Liễu Tố Tố thấy có cái này bán.
Trước và sau tết là thời điểm ngó sen ngon nhất, quân khu bên này không có ngó sen, Liễu Tố Tố đã sớm muốn mua, ngày đó cũng gấp nên vội chạy tới mua khoảng cân, nếu không phải cô sức lực lớn, rất có khả năng sẽ bỏ lỡ không mua cái này.
Ngó sen này mới đào từ ao ra không lâu, bên trên vẫn còn dính bùn, tuy như vậy sẽ nặng cân, nhưng lại giúp giữ củ được tươi.
Qua vài ngày đi đường, lúc lấy ra rửa sạch sẽ, bên trong vẫn là ngó sen tươi non, chỉ có hai củ hơi hỏng một ít.
"Nương, cái này có thể làm món gì?" Hàn Trình vừa nghe có món ngon liền hỏi ngay.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ: "Có thể làm nhiều món lắm, lát nữa đừng ăn đồ ăn vặt, nương sợ bụng con không ăn được."
Ngó sen chiên khẳng định không thể thiếu, món này là ngon nhất, ngoài ra còn có thể thừa dịp Hàn Liệt đang ở nhà làm ngó sen viên chiên hoặc ngó sen chưng cách thủy, hương vị đều không tồi.
Ngó sen rửa sạch sẽ, cắt hai đầu và phần bị hỏng đi, sau đó cắt thành lát, nhúng vào hỗn hợp trứng gà, bột mì, tương ớt, muối và dầu, chiên đến khi lớp vỏ vàng giòn, mùi thơm toả ra là được.
Ngó sen viên thì phức tạp hơn.
Lúc Liễu Tố Tố làm ngó sen chiên, Hàn Liệt đã ở bên cạnh băm nhuyễn phần ngó sen còn lại, cho thêm gia vị rồi nặn thành hình cầu, thả chúng vào chảo dầu, đến khi chín vàng thì vớt ra.
Mười cân ngó sen làm được hai nồi lớn, sau khi đã làm xong tất cả, Liễu Tố Tố gắp ra một chén cho mấy đứa nhỏ ăn trước, nhưng không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều đồ chiên sẽ bị nóng trong, lát nữa ăn ngó sen chưng sẽ tốt hơn.
Liễu Tố Tố lại chia ngó sen đã làm ra thành phần, tặng cho ba nhà Lữ Linh Chi, Trần Nam và Dư Hồng Anh, cộng thêm cả quà kỷ niệm.
Chỗ Dư Hồng Anh thật ra không cần tặng quà gì đó, Liễu Tố Tố mua thì Chung Nghệ cũng mua, chỉ là lúc cô mua ngó sen, Chung Nghệ chỉ tò mò nhìn, do đó cô mới nói khi nào làm sẽ mang qua cho cô ấy một ít.
Nhìn món chiên mê người trong chén, Chung Nghệ lập tức cắn một miếng ngó sen giòn rụm, mắt sáng lên: "Chị Tố Tố, cái này ngon quá! Sớm biết vậy em cũng mua một ít về để nương em làm rồi."
Dư Hồng Anh vội nói: "Đừng đừng, tay nghề của nương không bằng Tiểu Liễu, con mua về nương cũng chẳng làm được đa dạng như vậy đâu."
Dư Hồng Anh ôm Ni Ni trên tay, cô bé tựa như nghe hiểu có đồ ăn ngon, giãy giụa trong lòng Dư Hồng Anh, nhưng nó còn nhỏ, bà nào dám cho nó ăn cái này, vội ôm nó lùi ra sau.
"Nương, để con cho Ni Ni uống sữa?" Chung Nghệ hỏi.
"Không cần, nó chưa đói bụng đâu, thèm đâu ấy mà." Dư Hồng Anh cười nói.
Chung Nghệ gật đầu, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện cùng Liễu Tố Tố.
Nhìn Chung Nghệ cởi mở trở lại, tươi cười trên mặt Dư Hồng Anh càng rõ ràng.
Thời điểm Chung Nghệ biết Liễu Tố Tố muốn đi tỉnh Nam thì đột nhiên mở miệng nói mình cũng muốn đi, nhưng bà sợ Chung Nghệ thân thể không tốt, lại phải bôn ba đường dài nên không đồng ý.
Sau có Chung sư trưởng ủng hộ, nói để Chung Nghệ ra ngoài cũng tốt, cả ngày ở trong nhà chưa chắc đã khỏe lên, Dư Hồng Anh không lay chuyển được cha con bọn họ, cuối cùng đành đồng ý, hiện tại xem ra lựa chọn này là chính xác.
Ra ngoài một chuyến, tâm trạng của Chung Nghệ đã trở nên tốt hơn nhiều, ít ra lúc ở nhà thì sẽ tươi cười, cũng nguyện ý ở chung cùng Ni Ni.
Chung Nghệ vẫn đang cùng Liễu Tố Tố nói về phần thưởng: "Đúng rồi chị Tố Tố, cha em nói các chị đều có phần thưởng và tiền thưởng đó! Hôm qua em còn thấy ông ấy cầm mấy cái ca tráng men đến văn phòng, đẹp cực!"
Phần của Chung Nghệ thì không có.
Cô ấy vốn không phải nhân viên Bộ quân vụ, lần này đi theo đến tỉnh Nam có thể nói là tự trả tiền qua đó hỗ trợ.
Như vậy cũng tốt, không nhận tiền lương, còn tự trả tiền, những người khác dù có biết cũng không nói được gì.
Nhưng nếu cô ấy nhận phần thưởng và tiền thưởng, ngày mai sẽ có người nói Chung sư trưởng lấy việc công giải quyết việc tư.
Đạo lý này Chung Nghệ vẫn hiểu, hơn nữa cô ấy cũng không thèm để ý, lần này có thể ra ngoài một chuyến thay đổi tâm tình, đối với cô ấy mà nói đã rất tốt rồi, ngay cả cân gạo Từ chính ủy tặng cô ấy cũng giao cho Chung sư trưởng, để ông ấy chia cho Liễu Tố Tố và các đồng nghiệp, không cho người khác có cơ hội nói xấu.
Liễu Tố Tố nhìn Chung Nghệ, nắm lấy tay cô ấy, nói: "Em yên tâm, chỉ cần em làm tốt, sẽ có một ngày cũng có thể vào Bộ quân vụ thôi."
Chung Nghệ cười cười, không để lời này trong lòng: "Không đâu chị Tố Tố, với thanh danh bây giờ của em, nếu được vào người ta sẽ lại bàn tán lung tung, hơn nữa em cũng không có bản lĩnh này...!Nhưng mà không sao, đời người còn dài, biết đâu sau này họ quên chuyện mấy chuyện kia, em có thể thử xem liệu mình có thể làm được gì không."
Nghe Chung Nghệ nói vậy, Liễu Tố Tố bỗng nghĩ ra một ý tưởng, nhưng cô vẫn còn chưa chắc chắn nên không nói ra, an ủi Chung Nghệ hai câu, sau đó đi về trước..