"Thím Lục, mở cửa nhanh! Vợ thằng cả nhà thím xảy ra chuyện rồi!"Âm thanh gõ cửa ầm ầm phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm, trong tiếng chó sủa oang oang, nhà lão Lục thôn đông dần sáng đèn lên.Tiểu Lục Đào mơ mơ màng màng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, còn chưa kịp phản ứng, một đám người liền tràn vào trong nhà."Sao thế này? Sao trên mặt toàn là máu thế?""Hình như bị xe đụng, người một mực bất tỉnh.""Bị xe đụng? Vậy nếu có lỡ như, Tiểu Huy và Đào Đào.
.
."Người nói chuyện dừng lại, nhịn không được mắt nhìn Tiểu Lục đào tỉnh tỉnh mê mê nằm ở trên giường.Khuôn mặt trắng nõn của bánh bao ngủ đến đỏ đỏ mềm mềm, búi tóc nhỏ đáng yêu nghiêng sang một bên, đang nửa mê nửa tỉnh nói mớ: "Mẹ.
.
.
Mẹ mẹ trở về nha.
.
."Người kia không tự giác nhỏ giọng, "Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, cha còn không biết sống hay chết, mẹ lại trở thành như vậy."Phải nói trước kia ở đại đội Đại Hoa này, Lục Đào cũng là em bé khiến người ta hâm mộ.Mẹ Trần Phương Tú xinh đẹp nổi tiếng mười dặm tám hương, cha Lục Quốc Bình cũng là người giỏi giang, mỗi tháng từ bộ đội gửi sáu bảy mươi đồng tiền trợ cấp.Phải biết, gia đình vợ chồng công nhân viên trong thành phố một tháng cũng chỉ có thể kiếm được số tiền này.Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, một năm trước Lục Quốc Bình đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người chết không thấy xác.Thoạt đầu hai tháng còn đỡ, về sau một mực chưa nhận được tiền anh gửi về, bà cụ Lục liền bắt đầu làm khổ con dâu và cháu trai cháu gái.Đứa nhỏ này nếu lại không có mẹ, về sau còn không biết phải sống thế nào.Bà cụ Lục cũng nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ ở trên giường.Bà ta chê Lục Đào vướng bận, trực tiếp gọi vợ thằng hai ôm đến gian ngoài, sau đó hỏi mấy người đưa Trần Phương Tú trở về, "Người đụng vào nó đâu? Người đụng vào nó đi đâu rồi?""Không biết ạ.
Lúc tôi nhìn thấy vợ Quốc Bình ở ven đường, cô ấy chính là như vậy, không thấy có người khác."Đó chính là người ta đụng phải cô ấy rồi bỏ chạy.Cái này bắt bà ta tìm ai đòi bồi thường đây?Bà cụ Lục sắc mặt rất là khó coi.Đúng lúc này, Tôn đại phu thầy lang duy nhất trong đội, thở hồng hộc tới, "Người đâu? Người đưa đi đâu rồi?""Ở trên giường đấy."Đám người vội vàng nhường ra một con đường, để ông ấy đi vào xem tình hình người bị thương.Ngoài phòng, Tiểu Lục Đào bị ôm đi ra rốt cục hơi tỉnh táo một chút, hỏi thím hai ôm mình: "Là mẹ trở về rồi sao ạ? Hình như cháu thấy bà ấy."Trẻ con hay ngủ, cô bé vốn ngồi ở trên giường chờ mẹ, bất tri bất giác liền ngủ mất.Vợ Lục Lão Nhị đặt cô bé ở trên băng ghế nhỏ, nghe vậy chỉ qua loa đáp một tiếng "Ừ" .Tiểu Lục Đào lại hỏi: "Mẹ trở về rồi, Đào Đào có phải có thể ăn cơm hay không ạ? Đào Đào rất đói."Nhà họ Lục mặc dù mấy đời người đều ở trong một sân, nhưng từ trước đến nay là một nhà Lục Lão Nhị đi theo bà cụ Lục ăn, còn cô con dâu cả Trần Phương Tú mang theo hai đứa bé nấu cơm ăn riêng.Hôm nay Trần Phương Tú trở về trễ, cô bé vẫn đói bụng đến hiện tại.Vợ Lục Lão Nhị đang nhìn trong phòng, nghe vậy có chút không kiên nhẫn, "Mẹ cháu đang bận, cháu đừng quấy rối.""Ò."Cô bé ôm bụng trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Thím, cái trứng gà anh Đại Cường ăn còn thừa lúc tối á, có thể cho Đào Đào không ạ? Đào Đào đói lắm lắm."Vợ Lục Lão Nhị nghe xong, liền biết con trai ăn nhiều chết no, lại chạy tới khoe khoang với người khác.Nhưng Đại Cường nhà bọn họ đó là cháu trai lớn yêu quý của bà cụ, trong nhà có cái gì đều cho nó ăn trước, có thể so với một đứa bé gái hay sao?Vợ Lục Lão Nhị ứng phó nói: "Đừng nghe nó nói mò.
Lúc tối nhà thím ăn bánh ngô, nào có trứng gà gì chứ.""Không có sao ạ?"Cô bé nghi hoặc nháy mắt mấy cái, ánh mắt mông lung, còn có chút chưa tỉnh ngủ.Đột nhiên, bên tai cô bé vang lên một tràng âm thanh máy móc lạnh băng.【 chúc mừng ký chủ, ngài đã được công trinh hi vọng tinh tế chọn trúng, sắp trở thành đối tượng trợ giúp của công trình chúng tôi.
Công trình chúng tôi cố gắng giúp sức nâng đỡ thanh niên có chí, trợ giúp bọn họ thoát khỏi tình cảnh khốn khó, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Nơi này là hệ thống sinh hoạt vĩ đại số .
.
.
】"Đồ ngốc?"Cô bé phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ bắt được một cái từ ngữ.Âm thanh kia dừng lại..