Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

chương 59: uống say thì nói thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Nghe Hảo Điền nói như vậy, Lâm Lam rất là vui mừng, đối phó loại mẹ chồng này, phải tàn nhẫn!

Anh cả không có động tĩnh gì, nhưng bà Hàn thì tức giận đến gào khóc lên, nói thẳng con trai cháu trai đều không hiếu thuận, sống còn ý nghĩa gì.

“Còn phụng dưỡng cái gì, chúng mày đều đi, đi hết đi, thằng cả cũng cút, dù sao đều không cần cha mẹ. Cha mẹ nuôi lớn chúng mày, hiện tại lại thành gánh nặng……”

Lâm Lam nhịn không được châm chọc: “Muốn như vậy, còn cưới con dâu làm cái gì a, cả nhà nên ở cùng nhau đến già, đừng cưới vợ đừng muốn cháu trai.”

Châm chọc bà Hàn xong, trong lòng cô vui vẻ, ngâm nga ca khúc, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.

Tính lại, đây là lần đầu tiên cô và Đại Vượng đi đường riêng với nhau, Lâm Lam một vui vẻ muốn nói cái gì, kết quả mở miệng vài lần, cũng chưa nghĩ ra phải nói như thế nào!

Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà khí thế lại quá lớn, ngược lại làm cho cô khẩn trưởng, không dễ dàng lừa gạt như mấy đứa trẻ khác.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ cô nói gì đều được, Tam Vượng thì sao cũng được, Tiểu Vượng thấy cô liền vui vẻ.

Thằng bé này không giống, cả ngày trời ít khi nói cười, cô có chút đoán không ra tâm tư của nó.

Lúc này thằng bé không nói tiếng nào, chỉ lo chiếu sáng đèn pin cho cô, bước chân đi ổn định vững chắc.

Trong lòng Lâm Lam suy nghĩ chuyện đâu đâu, vừa lơ đãng một chút dưới chân liền vấp thiếu tí nữa là ngã.

Đại Vượng lập tức đỡ lấy cô.

Thằng bé dùng đèn pin chiếu xem, chắc là nhà ai đổ nước, nên kết băng thật trơn.

Lâm Lam xoa xoa mồ hôi lạnh, may mắn có Đại Vượng, nếu không cô chắc chắn ngã.

Cô đỡ tay Đại Vượng thật cẩn thận mà tránh chỗ kết băng kia, cái này làm cho cô có loại cảm giác mình đã già rồi.

Vừa tìm được để tài.

“Ai nha, may mắn có con a, nếu không hôm nay mẹ thảm rồi.” Bệnh dậy thì như thằng bé, không nói cảm ơn thẳng thắn, nó sẽ khịt mũi coi thường.

Quả nhiên Đại Vượng không hé răng, nhưng mà càng chiếu đèn pin dưới chân cô cẩn thận, thân hình nó ẩn vào trong bóng tối, nhưng bước chân một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

Lâm Lam vui mừng, quyết định tiếp tực dụ dỗ thằng bé “Không phải nói ai cũng hi vọng trai gái song toàn sao? Con gái là áo bông nhỏ, con trai chính là trụ cột. Trong nhà không có con trai chống vậy thì không được. Ai nha, tính toán lại, nhà ta có bốn cây cột, thật là vui vẻ.”

Đại Vượng: “…..”

Lâm Lam lại cảm khái: “Bác dâu cả của con hết khổ rồi, Hảo Điền có thể đứng lên, bác ấy cũng không cần chịu đựng bà nội con khi dễ. Đại Vượng à con yên tâm, về sau con lớn, mẹ bảo đảm không bá chiếm con trai như bà nội con. Chờ con kết hôn, sẽ để cho vợ chồng son hai đứa…..”

“Mẹ!” Đại Vượng cắn răng: “Ai thèm kết hôn chứ?”

Lâm Lam liền trêu thằng bé “Đừng ngại ngùng nha. Chờ đến tuổi, nếu như cha mẹ không cho kết hôn, còn không phải….”

“Chính mẹ tự đi đi” Đại Vượng một tay nhét đèn pin cho Lâm Lam, tự mình ở phía trước từ từ đi rồi.

Ai nha! Thằng bé này không dễ trêu a.

Lâm Lam muốn vuốt mông ngựa nhưng lại vuốt lên chân ngựa, cô chạy nhanh đuổi theo, “Anh Đại Vượng a, nếu con không muốn ở riêng, cũng không có việc gì. Dù sao mẹ bảo đảm không tra tấn vợ con nha, bảo đảm một chén nước…..”

Đại Vượng đã chạy nhanh như chớp không thấy bóng người.

Lâm Lam:…… Có chút phiền muộn a, xem ra không thể đối với Đại Vượng như Nhị Vượng được, hai mẹ con không có cơ hội vui vẻ mà đi bộ lâu rồi.

Về đến nhà, bọn nhỏ đang ngồi ở trên kháng nghe radio, bên trong truyền phát tiết mục chúc tết.

Trên kháng để bàn cờ Nhị Vượng và Mạch Tuệ cùng nhau đấu cờ, còn có đậu phộng hạt dưa kẹo.

Không thấy Đại Vượng, Tiểu Vượng đã ngủ, nằm ở trong ổ chăn Mạch Tuệ.

Tam Vượng đã ngủ trong chốc lát, muốn đi tìm hiểu tin tức, đáng tiếc anh chị không cho.

Thấy Lâm Lam trở về, Tam Vượng cọ đầu đến, “Mẹ, đánh nhau rồi sao?”

Lâm Lam chọc một tay vào đầu thằng bé, nghiêm túc nói: “Sao con lại thế này, cả ngày chỉ muốn nhìn người khác đánh nhau hả?”

Tam Vượng: “Lưu Xuân Tài nói ‘ đội trưởng tuyên truyền nói, tiết mục lấy tài liệu từ sinh hoạt, muốn giỏi về quan sát, sống học sống dùng, diễn xuất tới liền rất thật, ’ con đây không phải……”

“Con không phải cái gì, con đi học tốt cho mẹ.” Lâm Lam cười điểm đầu nó, “Ăn cơm rồi sao còn không ngủ?”

Tam Vượng cười hắc hắc: “Con không phải là đang chờ mẹ sao, nào, bài tập đâu.” Thằng nhóc vả vờ vả vịt đem vở và bút của mình lấy ra.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ đưa đồ ăn đi lên cho Lâm Lam, bởi vì đều là đồ ăn hầm, để nóng ở trong nồi cũng không sợ quá nhừ, ngược lại ăn càng thêm ngon.

Nhị Vượng: “Mẹ, chúng ta hiện tại nấu sủi cảo, hay là chờ nửa đêm a?”

Lâm Lam nhìn đồng hồ, sắp giờ rưỡi.

Bữa cơm tất niên đầu tiền sau khi xuyên qua cứ như vậy liền bỏ lỡ, cũng không thể bỏ qua không ăn sủi cảo.

Cô nói: “Chờ một chút, cha các con trở về rồi nấu sủi cảo, mẹ ăn trước mấy món ăn.”

Cô nhìn đĩa cá mới làm trên bàn, kinh ngạc nói: “Ai nha, nhìn không tệ. Anh hai làm hả?”

Nhị Vượng có chút ngượng ngùng, sợ chính mình là không ra tay.

Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, ăn rất ngon, mẹ mau nếm thử.” Cô bé gắp một miếng bụng cá to để vào bát cho Lâm Lam.

Lâm Lam nếm nếm, liên tục gật đầu: “Ưm, chất thịt béo nộn, vị mềm mại, vị đạm vừa phải, ăn ngon!”

Mọi người đều cười rộ lên.

Nhị Vượng cũng rất vui vẻ, mẹ nói ăn ngon liền có thể nói ra những lời dễ nghe, chưa bao giờ dừng hai từ ăn ngon để có lệ với nó.

Vì đền bù chụp mông ngựa với con trai cả mà không chụp đúng vị trí, không thu được đối phương đáp lại, Lâm Lam mạnh mẽ khen tay nghề nấu nướng của con trai thứ hai một hồi.

“Hiện tại đã nấu ngon hơn cả mẹ! Về sau cha mẹ cố gắng kiếm tiền kiếm công điểm, tôm lớn, cua lớn, thịt bò, thịt dê, vịt nướng cái gì cũng đều cho đầu bếp con làm.”

Nhị Vượng cười nói: “Là do mẹ dạy tốt.”

Lâm Lam: Thích nhất là tâng bốc lẫn nhau!

Tam Vượng vừa nghe con tôm lớn cái gì, tinh thần lập tức tỉnh táo, “Mẹ, con còn chưa ăn cua bao giờ đâu.”

Lâm Lam cười nói: “Trong thành phố có, lần sau làm cha mua cho con.”

Đảo X thuộc thành phố biển, hải sản vừa nhiều vừa rẻ, chỉ là không có phương tiện vận chuyển, hơn nữa lúc này ở nông thôn cơ bản đều là tự cung tự túc, cũng không có tiền mua đồ khác, cho nên người của công xã bọn họ có thể ăn được hải sản rất ít.

Nhiều lắm chính là nghêu sò linh tinh.

Tam Vượng đắc ý dạt dào, vỗ vỗ ngực, “Mua gì a, không phải còn có con sao? Chờ trời ấm áp, con đi vớt ầm ầm cho mọi người.”

Trong sông quê có một loại nghêu sò, mọi người gọi là ầm ầm, làm không tốt sẽ tanh, còn có hạt cát, làm tốt thì thực tươi ngon.

Bởi vì dễ vớt hơn cá, trẻ con đều thích đi vớt.

Lâm Lam đâm nhẹ trán thằng bé, “Không được tùy tiện xuống nước, nguy hiểm.”

Tam Vượng lập tức chân chó mà kẹp thịt cho Lâm Lam, “Không xuống, con nghe mẹ.”

Nhưng mà nhìn thái độ của thằng bé, Lâm Lam liền biết nó nghe mình mới là lạ, chờ trời ấm áp lại thì phải tẩy não mỗi ngày.

Trừ bỏ cá còn có thịt kho tàu của Lâm Lam, màu sắc hồng nhuận, béo mà không ngán, cắn một ngụm thịt mềm không dính răng, thơm ngon ngọt miệng, ăn ngon vô cùng.

Đây là Lâm Lam dùng cách làm ở quê nấu, ở đây không có cách làm thịt kho tàu, bình thường đều là hầm nước tương, không cho đường.

“Wow, thịt kho tàu ngon quá, các con ăn chưa”

“Ăn rồi, ăn rất ngon, nếu không phải anh cả quản, Tam Vượng có thể đem bát này ăn hết.” Mạch Tuệ vui vẻ.

Tam Vượng thích ăn thịt, cả một bàn thịt heo cá lớn ăn Tết, một miếng nó đều không có ăn.

Quả thực không quá thỏa mãn.

Lâm Lam bảo Nhị Vượng lấy bình rượu đến, “Chờ cha con trở về, cho cha uống một chén.”

Tam Vượng vừa thấy có rượu, tròng mắt liền dấy lên ngọn lửa.

Đại Vượng tiến vào từ bên ngoài duỗi búng lên trán thằng bé một cái, Tam Vượng liền thành thật.

Nhị Vượng đổ cho Lâm Lam một bát trà, “Mẹ, mẹ uống chút đi. Tết nhất là ngày vui mà.”

Đại Vượng: “…….”

Tam Vượng: “Oa, bát trà thật lớn, mẹ khẳng định không uống hết.” Uống không hết con có thể uống giúp! Lúc này đây bảo đảm không chơi rượu điên.

Đại Vượng giang tay ép mặt Tam Vượng, đem nó xoa qua một bên viết chữ đi.

Lâm Lam nhìn các con, trong lòng đích xác cao hứng, “Tốt, mẹ uống một chút cho hợp với tình hình.” Dù sao uống không xong liền chừa ở trong ly cho Hàn Thanh Tùng uống.

Cô nhìn bọn nhỏ đều không buồn ngủ, bảo bọn họ đi xuống tiêu thực, đừng bỏ đồ ăn, chủ yếu đợi lát nữa còn phải ăn sủi cảo đâu.

“Mẹ nghe radio nói nhảy dây người sẽ cao, các con đi nhảy dây, đến lúc đó so với cha còn cao hơn đó.”

Tam Vượng liền phải cùng anh hai so xem ai nhảy dây nhiều.

……….

Một mình Lâm Lam một bên vừa ăn vừa uống, ngẫm lại chị dâu cả, ngẫm lại Lưu Tú Vân, lại càng nghĩ nhiều đến hiện trạng phụ nữ.

Nguyên bản còn không có gì, kết quả uống chút rượu, trong lòng cô hầm hập đầu óc choáng váng, liền sinh ra rất nhiều cảm khái tới.

Đầu năm nay, phụ nữ chính là có hại a, không nói ăn kém, địa vị cũng không được,

So sánh như vậy, khẳng định là xã hội hiện đại tốt, phụ nữ có thể chính mình kiếm một bó tiền sống đến thoải mái dễ chịu.

Tửu lượng cô không cao, ngày thường lại không thích uống rượu, đặc biệt lúc này đều là rượu gạo trắng, số độ rất cao, uống lên cay người. Nhưng mà hôm nay ăn Tết, còn ở nhà cũ nơi đó ầm ĩ làm cô sinh ra cảm khái, nghĩ lại đám người chị dâu cả, trong lúc không cẩn thận liền uống quá nhiều.

Một người một chỗ liền dễ dàng nghĩ mong lung, huống chi uống rượu xong, không có chuyện phiền lòng cũng có thể sinh ra chút u sầu!

Suy nghĩ và cơ thể phiêu phiêu giống nhau, ngẫm lại sinh hoạt kiếp trước, giống như đã thực xa xôi.

Lúc vừa mới xuyên đến buổi tối cô sẽ nằm mơ, mơ thấy trở lại hiện đại, đô thị phồn hoa, công viên trò chơi ầm ĩ, ba mẹ bất công, em trai yếu ớt, những bạn học cả trai lẫn gái, bạn thân, đồng nghiệp…… khiến cô vui đến không xong.

Sau lại, Hàn Thanh Tùng và con cái chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của cô, giấc mơ như vậy càng ngày càng ít.

Thật muốn nói lần nữa, không cảm khái là không thể nào.

Rốt cuộc trước kia cô tự do tự tại, có nhà có xe, có sự nghiệp, xuyên qua sau dáng vẻ quê mùa, bị vây ở nông thôn nho nhỏ, một nhà đầy trẻ con, một người chồng không trải qua yêu đương liền trực tiếp lên giường….

Không yêu đương liền lên giường, điểm này ngày thường cô không nói, nhưng trong tiềm thức vẫn có chút để ý.

Uống xong rượu đầu óc cô liền bắt đầu phát tán đến chỗ ngày thường không chú ý, giống như Hàn Thanh Tùng thiếu chính mình một người bạn trai.

Theo cảm giác say bốc lên, tầm mắt cô yếu ớt, suy nghĩ bắt đầu thả bay, có một loại ảo giác Trang Chu mộng điệp.

Không biết là chính mình xuyên qua nguyên chủ, hay hai người vốn chính là cô chỉ ở hai thế giới khác nhau, cuối cùng nhập hai hợp làm một?

Hoặc cũng là, nguyên chủ đã xuyên đến một cái thế giới khác, sống cuộc sống sinh hoạt mong muốn?

Trong lòng cô nảy lên một loại cảm giác không thể miêu tả, có cao hứng có cảm khái, cũng may không cô phụ thân thể cùng thân phận này, tẫn khả năng mà yêu con cái, kinh doanh gia đình, toàn tâm toàn ý mà sống.

Cũng coi như tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp đi nếu như coi chuyển kiếp cũng là một cái công việc.

Cô nhìn thấy Tiểu Vượng nằm ở một bên.

Kháng đốt đến quá nóng, thằng bé ngủ đến toát mồ hôi, khuôn mặt hơi đỏ bừng, thoạt nhìn rất là ngon miệng.

Cô dịch qua kháng, giúp giật nhẹ cái chăn của Tiểu Vượng xuống, nhớ tới lúc vừa xuyên qua, bộ dạng Tiểu Vượng vừa sợ hãi vừa run run. Nhìn lại thằng bé lúc này đang điềm tĩnh ngủ, khuôn mặt trắng noãn treo nụ cười thỏa mãn, có một loại cảm giác hạnh phúc chảy xuôi ở trong lòng.

Cô cúi đầu hôn khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Vượng, con trai thân yêu, cảm ơn con đáng yêu như vậy.

Lúc này bên ngoài cũng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của mấy đứa bé khác, lòng cô tức khắc mềm mại, hốc mắt cũng ướt át theo, có cái vật gì nóng nóng chảy ra.

Tuy rằng rời xa sinh hoạt quen thuộc trước kia, bị vướng chồng con, nhưng lại không tiếc nuối.

Đây hết thảy đều là trời cao ban ân đi, cho cô một Hàn Thanh Tùng, mà không phải người chồng như anh cả Hàn vậy.

Cô nghĩ đây cũng là một loại viên mãn.

Thực tốt.

Cảm ơn các con, các con đều là tiểu thiên sứ của mẹ.

Trong mông lung, cô giống như nhìn thấy Hàn Thanh Tùng, cô nâng chén về phía anh: “Cụng ly!”

Anh hơi nhíu mày chăm chú nhìn cô, hai tròng mắt thâm u đen nhánh, cho là lạnh băng, nhưng ngã vào về sau sẽ phát hiện đó là ấm áp, ôn nhu sâu không thấy đáy.

Hai mắt cô mê ly, lại uống một cái.

Anh đem bát trà lấy đi, mở ra hai tay ôm cô, hai tay cô vô lực mà treo trên cổ anh.

Anh cúi đầu hôn cô, cô hơi hơi trốn, “Hàn Thanh Tùng…. Em muốn…. có bạn trai.”

……

Lâm Lam cảm giác chính mình nằm mơ, mơ thấy chính mình xuyên trở về, Hàn Thanh Tùng và các con đều biến mất, nơi nào cô cũng đều không tìm thấy, gấp đến độ cô muốn khóc a.

Lập tức đem cô dọa tỉnh.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa bùm bùm, còn có tiếng bọn nhỏ đang lẩm nhẩm lẩm nhẩm cái gì.

Cô vỗ vỗ ngực, tâm định rồi, đừng chính mình dọa chính mình, sẽ hù chết người.

Tam Vượng mở hờ cửa thò cái đầu nhỏ vào thăm dò, cười hì hì nhìn cô, “Mẹ, mẹ tỉnh không? Bọn con đốt pháo, một lát nên nấu sủi cảo rồi!”

Lâm Lam cảm thấy đôi mắt nhỏ của thằng bé không có ý tốt, cô xoa xoa đầu, “Mẹ ngủ thiếp đi hả?”

Tam Vượng cười xấu xa: “Vâng, cha con về liền ôm mẹ lên kháng, rồi đi nhà bí thư chi bộ.”

Lâm Lam nhìn nhìn thằng bé cười đến không đứng đắn, đột nhiên có chút dự cảm không tốt, cô vỗ trán mình, lúc uống rượu có ấn tượng, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì hả?

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, cũng mới h rưỡi mà thôi, cô ngủ chỉ nửa tiếng

Chẳng lẽ cô lại ở khoảng thời gian ngắn ngủi đem mình chuốc say, chơi rượu điên, sau đó nửa giờ liền tỉnh rượu?

Thấy cô tỉnh, mấy đứa bé khác cũng đi vào, không khí lạnh, gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Một đám nhìn cô cười.

Chuông cảnh báo trong đầu Lâm Lam kéo vang, “…. Các con đã làm chuyện xấu gì ở sau lưng mẹ?”

“Ha ha ha!” Tam Vượng rốt cuộc không nhịn cười được, chống nạnh cười to. “Mẹ, về sau hai ta ai cũng đừng chê cười ai.”

Chính mình thật chơi rượu điên rồi?

Mẹ của tôi ơi!

Cô một cái tát đánh lên chính trán mình, não đau, mơ hồ có ấn tượng Hàn Thanh Tùng nói chuyện với cô.

Sẽ không thật sự đi?

Tam Vượng lập tức nhảy lên kháng, sau đó một phen móc lên cổ anh cả, nhéo giọng nói mềm mại mị mị: “…..Hàn Thanh Tùng….. Em muốn có bạn trai….”

“Tam Vượng!!!” Lâm Lam lập tức nổ.

Làm ra vẻ bệnh công chúa Quỳnh Dao nhất định không phải là cô!

Mẹ tôi ơi!

Không mặt mũi gặp người!

Lâm Lam cầm cái chổi đầu giường muốn đánh mông Tam Vượng, Tam Vượng như con khỉ bò lên người anh cả, “Cứu mạng, cứu mạng!”

Thằng bé tránh ở đằng sau Đại Vượng, lại bắt lấy Nhị VƯợng, ôm eo Nhị Vượng, vùi đầu vào trong lồng ngực Nhị Vượng: “…..Hàn Thanh Tùng…. Anh có yêu em hay không…”

“Hàn Vượng Dân! Con nằm sấp xuống!” Mặt Lâm Lam đã đỏ như máu, cầm lấy cái chổi liền xuống đất, nhất định phải đánh Tam Vượng một trận.

Nguyên bản bởi vì chuyện của chị dâu cả thêm cồn gợi lên tới một chút thương cảm, trực tiếp vứt lên chín tầng mây cặn bã đều không dư thừa.

Cô hiện tại muốn có chìa khóa khứ hồi, đem hết thảy mấy điều đều lau sạch.

Cô thề, đời này cô còn làm việc này nữa cô liền đi sống với bà Hàn!!!!

Mạch Tuệ bắt lấy Tam Vượng, “Ha ha, mẹ, con bắt được nó nè.”

Cô bé đem Tam Vượng ấn lên kháng, duỗi tay lột quần thằng bé, “Mẹ con ấn giúp mẹ.”

Tam Vượng dùng sức phịch, “Chị, chị là học sinh ba tốt, không thể chơi lưu manh a!”

Lâm Lam vặn mông Tam Vượng xoay quanh, “Con lại nói bừa cho mẹ, lại nói bừa cho mẹ!”

Tam Vượng: “Me, con thật không nói bừa…. A—- con sai rồi, con nói bừa, không bao giờ nói bừa…… Mẹ ruột, mẹ mau tha con đi…. Anh cả cứu mạng a, anh hai cứu mạng a, Tiểu Vượng cứu mạng a…..”

Lâm Lam dù sao cũng không đành lòng dùng cán chổi, bạch bạch bạch hướng mông Tam Vượng đánh bàn tay, ngược lại chấn đến đau.

Cô hắng giọng nói, ra vẻ bình tĩnh, “Mẹ ngủ một giấc, thằng nhóc con liền sắp đặt triêu chọc mẹ, lá gan không nhỏ.”

Mặc kệ xảy ra cái gì, đều dựa theo tiêu chuẩn, không, xảy, ra, chuyện, gì, hết.

Cái nồi này, Tam Vượng phải đội chắc rồi!

Vẻ mặt Tam Vượng đau khổ: “Người ta đã gọi Hàn Thanh Tùng, lại chưa nói là mẹ nói…”

“Con còn muốn ăn đòn đúng không?” Lâm Lam nhào qua đi.

Nhị Vượng nghẹn cười, giữ chặt Lâm Lam một phen, lớn tiếng nói: “Mẹ, nên chúc tết.”

Thằng bé liền giật nhẹ vài người đi cho Lâm Lam dập đầu, “Trước dập đầu cho mẹ, chờ cha trở về lại làm một lần, có thể lấy hai phần tiền dập đầu đi.”

Tam Vượng vừa nghe, lanh lẹ mà nhảy đi xuống, quỳ gối trên điệm rơm nhà chính, cộp cộp cộp dập đầu ba cái, “Con yêu mẹ a, cho mẹ dập đầu a! Chúc mẹ ăn tết tốt a!”

Đại Vượng Nhị Vượng Mạch Tuệ: “…………”

Bọn họ yên lặng mà dập đầu, nói lời cát tường, sau đó trở lại.

Lâm Lam đã mạnh mẽ bình phục tâm tình, cưỡng ép phải bình tĩnh mà lấy ra bao lì xì tự chế, oán hận mà trừng mắt nhìn Tam Vượng liếc một cái, “Con kiểm tra đếm ngược, không biết xấu hổ còn muốn tiền mừng tuổi?”

Tam Vượng bĩu môi, “Mẹ, đó đều là chuyện quá khứ rồi, con không phải bị phạt viết chữ sao?”

“Vậy chuyện con trộm uống rượu đâu?”

“Đó không phải đã nhớ kỹ roi sao.”

Lâm Lam: “…………” cạn lời.

Cô yên lặng mà thầm đem phía trước mình uống rượu làm ra vẻ già mồm cãi láo, tát mạnh ba cái! Cho cô làm ra vẻ! Cô còn nói bọn nó đều là tiểu thiên sứ! Tự vả nhé!

Bốp bốp bốp, anh Ba nhỏ dạy cho cô làm người!

Vẻ mặt cô lộ vẻ hiền lành mà nhìn bọn họ.

Chúng hài tử: “……” Lạnh buốt đâu.

Lâm Lam cho Đại Vượng Nhị Vượng Mạch Tuệ một người một đồng tiền.

Ba người đều ngây người, vốn dĩ suy nghĩ nhiều lắm một hào thôi.

Rốt cuộc nhà người khác không cho trẻ con tiền mừng tuổi, cho cũng liền một xa hai xa mua cục kẹo ăn.

Không ngờ mẹ cho một đồng!! Hai hào đã mua được một cân bột đó, cho bọn họ một đồng tiền, đây là năm cân bột tinh!!

Nhị Vượng ai thán, mẹ quả nhiên ăn xài phung phí không biết chi tiêu sinh hoạt a.

Tam Vượng: Hét a, mẹ tức hồ đồ rồi. Phát phát phát phát tài!

Thằng bé hưng phấn mà duỗi tay đi tiếp.

Lâm Lam lật lật bao lì xì, không có một hào, lấy cái hai hào, do dự một chút lại nhét đi, cuối cùng lấy ra hai xu tiền đặt ở trên tay thằng bé.

Tam Vượng: “!!!” Mẹ, mẹ tỉnh tỉnh a, mẹ vậy, sao không biết đếm a? Con là con trai ruột a, mẹ không thể quan báo tư thù a.

Vốn dĩ nhìn Lâm Lam lấy hai hào, thằng bé còn suy nghĩ ít tiền thì ít chút, hai hào cũng là tiền a.

Nào biết đâu rằng, mẹ nó lại nhét vào, nó liền nghĩ một hào cũng được, mua được viên kẹo đó.

Nào biết đâu rằng, mẹ nó tiếc của! Cứ thế cho nó hai xu.

Lâm Lam bình tĩnh nói: “Ngại quá không có xu, chỉ có xu tiền lẻ.”

Tam Vượng không có tính tình khóc nháo chơi xấu, tuy rằng không vớt được một đồng, hai xu cũng không chê, cất lại, về sau lại tìm cơ hội đòi!

Hắc hắc.

Lâm Lam hỏi Đại Vượng, “Ngoài cửa đã để gậy cản cửa chưa?”

Đại Vượng tỏ vẻ đều thả.

Phong tục ăn tết, buổi tối muốn ở ngoài cửa để lên gậy cản cửa, còn phải dùng cốc rơm từ cổng lớn lót đến nhà chính, ở nhà chính cũng để nhiều một chút, có thể cho bọn nhỏ quỳ xuống đất dập đầu.

Lúc này trẻ con trong nhà liền có thể chạy vội đi dập đầu chúc tết người lớn, đây là cơ hội tốt dập đầu có tiền.

Bởi vì nhà cũ đánh nhau nháo mâu thuẫn, tất nhiên cũng không ai chiêu đãi, Lâm Lam liền không làm bọn nhỏ qua đi, sáng mai lại nói.

Đương nhiên cô cũng không trông cậy vào trẻ con bên kia sẽ qua đây.

Cô đem đèn bão đốt lên, xách cao lên mang theo bọn nhỏ soi chiếu từng cái phòng, chiếu xong rồi lại đi ra ngoài chiếu, đem nhà xí, phòng thảo, ổ gà, chuồng vịt, ổ chó đều chiếu chiếu, chiếu một chiếu, gia súc lớn lên mập.

Cuối cùng chiếu chiếu bọn nhỏ, cô cười nói: “Ăn tết, chiếu ảnh ảnh, trường cao cao.”

Tam Vượng liền nhảy cao cho Lâm Lam chiếu, “Mẹ, con giống bạn trai mẹ không?”

Lâm Lam: “……” Mẹ xem con giống như thiếu đòn!

Cô nhấc chân, Tam Vượng liền chạy.

Tam Vượng đuổi theo Đại Vượng, nhỏ giọng nói: “Anh cả, bạn trai là cái gì?”

Đại Vượng: “Bạn nam?”

“Vậy là còn có bạn nữ hả?”

“Có đi.”

“Vậy anh làm bạn trai em đi.”

Đại Vượng: “Anh là anh cả em!”

“Vậy Tiểu Trụ là bạn trai anh hả?”

“Nó là tiểu đệ anh.”

Tam Vượng liền có chút làm không rõ ràng lắm, bạn trai, bạn gái là cái gì, thằng bé đi hỏi chị và anh hai, bọn họ học tập tốt sẽ biết.

Mạch Tuệ: “Có bạn bè từ phương xa tới. Bạn trai chính là bạn nam từ phương xa tới, người lớn không phải nói sao, cha là chồng mẹ, vậy bạn trai chính là bạn nam là con trai bên ngoài, không phải ở nhà ta, hẳn là ở bên ngoài.”

Tam Vượng trợn tròn đôi mắt, “Vậy mẹ em…… Có bạn trai hả? Là ai?”

Nhị Vượng: “Có phải bác sỹ Dương hay không?”

Tam Vượng: “Bác sỹ Dương cũng được, làm bạn trai cũng không tệ. Nói như vậy chị Tú Vân, bác chủ nhiệm chính là bác bạn gái hả?”

“Đúng không. Dù sao không phải chính người nhà l mình à được.”

Tam Vượng liền nắm tóc, “Bạn trai em là ai a.”

“Lúc trước em có người bạn a. Bạn học cũng coi như bạn, bạn học nam cũng có thể tính là bạn trai.” Mạch Tuệ làm như có thật giải thích.

Ba người xem như đạt thành chung nhận thức.

Lâm Lam đi trong phòng soi cho Tiểu Vượng, cũng không biết bọn nhỏ lại diễn giải về bạn trai theo cách giải thích này, dù sao dân bản xứ không cái cách nói này.

Địa phương bọn họ đều là trực tiếp “Nói cô dâu”, xem mắt, đính hôn, nghênh vợ, ngay cả làm đối tượng đều rất ít người giải thích, hơn phân nửa là thanh niên trí thức cùng với một ít thanh niên thời thượng đi học mới có giải thích.

Lâm Lam vào nhà soi cho Tiểu Vượng, cuối cùng liền đem đèn bão treo ở khung gỗ trong nhà để chiếu sáng lên.

Tam Vượng vội vã tiếp tục dập đầu lấy tiền mừng tuổi đâu, “Cha sao còn không trở lại, con đi gọi cho.”

Thằng bé vừa muốn chạy đã bị Lâm Lam nắm lỗ tai xách trở về.

Tam Vượng liền cấp, “Anh cả, anh đi xem xem, đừng làm cho cái gì cấp…… ừ…… Ha ha.” Thằng bé vốn định nói đừng để người khác câu đi rồi, rồi cái gì yêu hay không yêu, bạn trai gì gì đó.

Trẻ con nghịch ngợm, học được cái gì liền cảm thấy mới mẻ, người lớn càng không cho nói, bọn họ liền càng cảm thấy chơi vui.

Đại Vượng trừng nó một cái, “Em không sợ bị đánh à.”

Tam Vượng lại không dám, bảo chị với anh hai đi, bọn họ học tập tốt đi cha sẽ không trách.

Đúng lúc này, bên ngoài chạy vào ba bốn đứa trẻ, trong miệng kêu: “Dập đầu chúc tết mợ Ba, dập đầu chúc tết mợ Ba.”

Sau đó vọt vào nhà chính quỳ gối trên cốc rơm chính thức mà dập đầu.

Lâm Lam không nghĩ tới sẽ có đứa bé tới dập đầu cho mình, cao hứng nói: “Đi vào chính là dập đầu, mau đứng lên đi.”

Bọn nhỏ mặt đông lạnh đến đỏ bừng, còn có hít hít nước mũi.

Đây là mấy đứa bé nhà Trương Thải Hồng, Lâm Lam cầm giấy vệ sinh lau lau, lại nắm đậu phộng hạt dưa cho bọn nhỏ nhét ở trong túi, một người cho hai viên kẹo và hai xu.

“Mợ ba ăn tết vui vẻ!” Bọn họ hoan hô lên, thật là vui.

Bọn chúng chỉ đến cầu may, không ngờ thật sự có hạt dưa đậu phộng.

Còn có kẹo! Còn có tiền!

Quá tuyệt vời!

Mợ ba chính là tốt!

Bọn họ lại mời Tam Vượng Nhị Vượng mấy cái, “Đi a, cùng đi dập đầu a.”

Một thằng nhóc nhỏ giọng nói cùng Tam Vượng: “Tuy ít nhưng có thể đi nhiều nơi.”

Tam Vượng thật ra không quá cần người ta cho đậu phộng, nhưng có người cùng nhau làm ầm ĩ, nó thích nhất!

Hơn nữa trong lòng thằng bé có chút khó chịu, không ngờ mẹ lại cho người khác hai xu, bằng với tiền của mình.

Nó phải đi hết tất cả các nhà để lấy lại!!

Lâm Lam bảo bọn nhỏ đều đi, “Người ta đến dập đầu cho cha mẹ, các con cũng phải đi dập đầu chúc tết cho người ta.”

Hàn gia là họ lớn ở trong thôn, có thể chúc tết hết cả mùng cũng chưa hết, cho dù ra mùng cũng sẽ đi lại một chút.

Tam Vượng nóng lòng muốn thử, Đại Vượng do dự.

Lâm Lam nhìn thằng bé rồi xua tay, “Đi thôi, đi một vòng, rất nhanh.”

Vì thế một đám trẻ con hô hào mà chạy ra ngoài.

Đại Vượng ở đi bộ theo sau, ra đến cửa rào còn nghe thấy Tam Vượng cùng một đứa bé thì thầm.

Thằng bé nhỏ giọng nói: “Anh làm bạn trai em nhé, em lấy tiền dập đầu chia cho anh vài phần.”

Đứa bé kia cũng không biết bạn trai là có ý gì, liền hỏi một chút.

Tam Vượng: “Bạn trai chính là lão đại lợi hại nhất, có thể bảo hộ em.”

Thằng bé kia nói: “Đó không phải anh Đại Vượng sao? Em muốn anh Đại Vượng làm bạn trai, anh ấy lợi hại nhất.”

“Em nhỏ như vậy, chỉ có thể là gánh nặng, anh ấy mới không cần em đâu.”

Thằng bé kia ngẫm lại cũng phải, liền vui sướng mà đồng ý, lôi kéo tay bạn trai Tam Vượng chạy tới cùng nhau dập đầu đòi tiền.

Đại Vượng: “…………” Bạn trai rốt cuộc là cái cái quỷ gì!

……

Một đám làm ầm ĩ như vậy Tiểu Vượng liền tỉnh, xoa đôi mắt, nghe thấy tiếng của Lâm Lam ánh mắt liền sáng lên, “Mẹ!”

Lâm Lam đem mắt kính mang lên cho bé “Tới, mau đứng lên, một lát liền nấu sủi cảo.”

Tiểu Vượng bò dậy, mới vừa tỉnh ngủ liền muốn làm nũng, ôm cổ Lâm Lam, đầu ở cổ cô cọ a cọ, “Con thích mẹ nhất.”

“Mẹ cũng thích Tiểu Vượng nhất.” Lâm Lam cười cười, lấy khăn lau mặt cho thằng bé, “Anh chị đều đi chúc tết, con muốn đi hay không a?”

Tiểu Vượng phát hiện bọn họ đều không ở nhà, liền đem Lâm Lam ôm chặt hơn nữa, lắc đầu.

Lâm Lam cũng không ép bé, chờ ngày mai lại đi cũng giống nhau.

Bởi vì đám nhóc kia đi ra ngoài tuyên truyền, mợ ba rất rộng rãi, cho ăn cho kẹo còn cho tiền, bọn trẻ vừa nghe đều kết bạn lại đây.

Lâm Lam cũng phải nhìn, nếu nhà đứa nhỏ có quan hệ tốt với gia đình, thì cho xu, quan hệ bình thường thì cho một xu, quan hệ không tốt chỉ cho đậu phộng hạt dưa hoặc là một hai viên kẹo không cho tiền.

Đám nhóc một đám đến một đám đi, vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là Lâm Lam nghe thấy chút gì đó không thích hợp, trong miệng bọn họ bạn trai là ai?

Trong lúc nhất thời cô không hiểu được.

Qua một hồi lâu, Đại Vượng mang các em trai em gái trở về, hồi báo một chút chiến quả.

Nhà bí thư chi bộ, nhà Trương Thải Hồng, Đổng Hòe Hoa cùng với ông bác cả đều cho tiền, có một xu có hai xu.

Lâm Lam cười nói: “Tiền có được các con đều giữ đi, ân tình mẹ sẽ trả lại họ”

Cô đem phương diện ân tình nhỏ giảng giải cho bọn nhỏ nghe, “Ăn tết dập đầu, người lớn đều phải đưa tiền như nhau. Nhà chúng ta con nhiều, nhà người ta cho một xu, mẹ phải cho nhà người ta hai xu. Lại nói nhà chúng ta có cuộc sống tốt hơn nhà bọn họ một chút, cho thêm một xu tiền cũng không có gì. Đương nhiên, mẹ sẽ không cho hào phóng, một xu hai xu là đủ.”

Cô cũng không muốn tạo thành áp lực cho người khác, cho một hai xu, người khác trả lại một xu cũng đúng, không trả tiền trả kẹo đậu phộng cũng không mất mặt.

Tam Vượng liền bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính xem bọn họ đi mấy nhà, cho bao nhiêu tiền, tới bao nhiêu người, mẹ cho ra ngoài nhiều ít.

Thằng bé tính không đúng lắm, liền nhờ Nhị Vượng tính.

Nhị Vượng thuận miệng nói: “Tiểu Vượng không đi, chúng ta là bốn người, bọn họ đều là anh em họ đi tới sáu bảy người đó. Mẹ mình hào phóng, cho hai viên kẹo, một viên kẹo giá một xu đó. Nhà ta nhất định chịu thiệt.”

Đừng nhìn nhiều trẻ con tới tới lui lui như vậy, các nhà có bao nhiêu đứa bé, tính một cái là có kết quả.

Tam Vượng vừa nghe vậy, lập tức kéo tayTiểu Vượng, “Đi, hai chúng ta đi thêm một chuyến.”

Tiểu Vượng nhanh chóng bò xuống đất mang giày muốn đi theo anh ba đi kiếm tiền.

Lâm Lam cười đã chết, “Được rồi, đã khuya rồi, một hồi nấu sủi cảo đó.”

Cô không so đo điểm này, vốn dĩ ăn tết chính là làm trẻ con vui vẻ, tổng cộng xài không hết một đồng tiền.

Ngay cả Tam Vượng tiền mừng tuổi ít, nó tính toán từ chúc tết kiếm thêm, cũng may nó đã làm bạn trai của nhiều đứa bé, có đứa trả tiền có đứa không trả.

Bọn nhỏ cơ bản đều đã tới, trong nhà liền an tĩnh lại.

Tam Vượng quấn lấy Đại Vượng đếm xem tổng cộng kiếm lời bao nhiêu tiền.

Đại Vượng chê nó phiền, liền đem tiền của mình đi ra ngoài kiếm được đều cho nó.

Tam Vượng vui vẻ, lại đi tìm Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng hỏi.

Hai người tất nhiên không chịu cho nó, nó cầm xong lại toàn mua kẹo ăn, bọn họ muốn để dành mua sách đó.

Tam Vượng liền nhòm ngó Tiểu Vượng, nghĩ thầm sáng mai dậy mang theo Tiểu Vượng đi dập đầu kiếm tiền, cho nên lúc này đối với Tiểu Vượng đặc biệt nhiệt tình, vẫn luôn vây quanh Tiểu Vượng.

“Năm sau trời ấm áp, anh dạy cho em bơi lội.”

Tiểu Vượng thực vui vẻ, “Nhưng mắt kính em xuống nước sẽ rớt đi?”

“Không có việc gì, anh cột lên cho em.”

Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm.

Một lát sau, Tam Vượng: “Tiểu Vượng.”

Tiểu Vượng: “Hả?”

“Em có yêu anh hay không?”

“Cái gì là yêu?”

“Mẹ không phải đã nói sao, mẹ yêu em, em yêu mẹ, như vậy.”

Tiểu Vượng gật gật đầu: “Đương nhiên yêu a.”

Tam Vượng: “Anh cũng yêu em, anh làm bạn trai em, ai cũng không dám khi dễ em. Em phải đem tiền mừng tuổi cho anh, biết không?”

Tiểu Vượng: “Em phải cho mẹ.”

Tam Vượng: “Không cần, mẹ có cha là bạn trai sẽ cho, em cho anh là được.”

Tiểu Vượng nghĩ nghĩ, “Được á.”

Mạch Tuệ ở một bên nghe đều sắp cười chết, lại không vạch trần Tam Vượng, nhưng là cô bé rốt cuộc lớn một chút hiểu chuyện nhiều, cân nhắc một chút, cảm thấy bạn trai không đơn giản như vậy.

Tối không trăng, các ngôi sao lại lộng lẫy, sương lạnh đầy đất, chân tường tuyết đọng phản xạ ánh sao cũng chói lọi.

Nửa đêm thời gian, sương gió lạnh buốt, không khí lại náo nhiệt vô cùng.

Tam Vượng mang Tiểu Vượng ở trong sân nhảy ô vuông, chủ yếu chờ Hàn Thanh Tùng, một lát liền chạy ra xem đã trở về chưa.

Lần này thằng bé nhìn thấy cái bóng một người cao lớn bước đi lại đây, lập tức nói cùng Tiểu Vượng: “Chồng mẹ đã trở lại!”

Tiểu Vượng liền kêu: “Chồng mẹ đã về rồi!”

Lâm Lam: “…………” qua năm mới, mấy đứa nhỏ này trúng gió gì đây?

Trong phòng Nhị Vượng liền nói cùng Lâm Lam “Mẹ, nấu sủi cảo đi, cha đã trở lại.”

Lâm Lam vỗ vỗ bả vai thằng bé “Chỉ có anh Hai là bình thường.”

Nhị Vượng đã đem nước nấu sôi, trước đem hai phích nước nóng chứa đầy, lại đem đồ ăn phía trước hâm nóng, hiện tại trực tiếp đổ sủi cảo vào nước nóng.

Hàn Thanh Tùng bọc một thân sương lạnh vào phòng, độ ấm cao trong phòng, lập tức đem khí lạnh trên người anh hòa tan, cùng hơi nóng cuồn cuộn dung vào nhau.

Lâm Lam đang uống nước, thấy chồng đi vào thiếu chút nữa đem chính mình sặc. Cô ra vẻ bình tĩnh, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, đem trà lu đưa cho anh “Lạnh hay không?”

Anh thân thể cường tráng, từ lúc tháng chạp trừ phi buổi tối ra ngoài làm nhiệm vụ, thì cơ bản không mặc áo khoác.

Hàn Thanh Tùng đem trà lu nhận lấy, một cái tay khác thuận thế cầm tay cô, uống một ngụm, “Còn được.”

Nước ấm nhập hầu, dạ dày ấm áp dễ chịu, lạnh lẽo từ trong tới ngoài lúc trước liền tiêu tán.

Gương mặt Lâm Lam nóng lên, muốn đem tay rút về, ai ngờ hôm nay anh lại cố chấp, nắm càng thêm chặt.

Cô liền biết, khẳng định mình đã chơi rượu điên rồi!!!

Sẽ không uống say nói lời thật, đem bí mật của mình nói huỵt toẹt ra chứ?

Trong lòng cô cả kinh ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ lại tiến vào con ngươi sâu thẳm của Hàn Thanh Tùng, ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc, nhưng trực giác của cô nghĩ có phải anh đã biết gì hay không?

Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái thật sâu, thấy gương mặt trắng nõn của cô ở trong tầm mắt mình giống như bông hoa nở rộ chậm rãi biến hồng, liền buông tay ra để cô rút về.

Hắn nói: “Qua tết sẽ chia nhà.”

“Chuyện tốt, rốt cuộc có thể yên tĩnh sống.” Lâm Lam mừng thay cho chị dâu cả, rốt cuộc không cần cùng mẹ chồng trói cùng nhau tra tấn nhau.

Hàn Thanh Tùng đơn giản nói một chút, mẹ chồng giận dỗi muốn cùng chị dâu cả náo, đem một nhà anh thứ hai chia ra, giữ lại một nhà anh cả. Kết quả Hảo Điền vì không để mẹ mình bị uất ức, nên muốn ở riêng, ông Hàn cùng bà Hàn đương nhiên không vui, dù sao cũng là trưởng tôn. Hơn nữa không kết hôn, sao có thể tự lập môn hộ? Bà Hàn liền giận dỗi nói chia ra cũng được, nhưng hộ khẩu không được chia, công điểm vẫn để nhà cũ.

Bà cảm thấy chỉ cần chủ hộ không đồng ý, đám trẻ đừng mong chia ra, đại đội cũng sẽ không nhúng tay được.

Dù có thế nào bà cũng quyết hơn thua với chị dâu cả.

Hàn Thanh Tùng tất nhiên sẽ không ngồi yên không nhìn đến, đi theo Hàn Vĩnh Phương nói chuyện, Hàn Vĩnh Phương rất tán thành, cho dù không nhìn mặt mũi của Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, chỉ nói bà Hàn mỗi ngày gây chuyện, bí thư chi bộ của đại đội như ông cũng chịu không nổi.

Ai không thích chính mình có không gian riêng để yên tĩnh sống hả?

Vì thế Hảo Điền liền tự lập môn hộ, mượn nhà đại đội ở, chờ thêm mấy ngày liền dọn ra ngoài.

Rốt cuộc Tết nhất, chuyển nhà sẽ làm người ta chế giễu, ít nhất cũng đến mùng về sau.

Bọn nhỏ nấu sủi cảo, Hàn Thanh Tùng liền ôm lấy đầu vai Lâm Lam vào đông gian, “Hảo Điền trưởng thành rồi.”

Lâm Lam gật gật đầu, “Là một đứa bé ngoan. Vậy anh cả nói như thế nào? Công điểm của anh ấy cũng đưa cho chị dâu hả?” dù sao cũng không ly hôn đâu, không có khả năng không nuôi gia đình, đưa hết cho bà Hàn là không hiện thực, Hảo Điền và Cốc Mễ đều còn không có thành niên đâu.

Hàn Thanh Tùng gật gật đầu, “Chúng ta xin bí thư chi bộ thương lượng một chút tiền dưỡng lão. Anh cả đi theo chăm sốc cha mẹ cực khổ thì ra công, chúng ta và anh hai ra tiền.”

Anh Hai Hàn thật ra muốn đi theo hai người già, dù sao cha mẹ hiện giờ còn có thể làm việc, đáng tiếc hai vợ chồng già không cần anh ta.

Chuyện này Lâm Lam không có ý kiến, dù sao mọi người đều nuôi cha mẹ già như thế.

Trong thôn dưỡng lão cũng có ước định thủ tục thành quy định, cha mẹ còn trẻ không có chuyện lảng tránh công điểm ăn không ngồi rồi, như vậy đại đội cũng không vui.

Dù sao lúc này là lao động tập thể.

Cho nên hiện tại ông Hàn còn có thể làm, có công điểm, không cần cho quá nhiều. Chờ tuổi lớn hơn một chút liền có thể không làm việc, toàn dựa mấy đứa con trai góp lương thực dưỡng lão.

Nghe xong Hàn Thanh Tùng nói, Lâm Lam cười nói: “Ý kiến này…… Không giống Hảo Điền có thể nghĩ ra được a, ai chỉ chiêu cho thằng bé vậy?”

Hàn Thanh Tùng mày rậm hơi nhướng, “Không phải em?”

“Em?” Lâm Lam cười, lắc đầu, “Em chưa nói. Lúc ấy em chỉ hứa giúp thằng bé hỏi một chút bí thư chi bộ, đem nhà lúc trước chúng ta ở mượn cho bọn họ ở một thời gian.”

Cô không có nghĩ cách cho thằng bé, dù sao cô và chị dâu cả tuy rằng mặt ngoài quan hệ không tồi, lại không quá tâm giao.

Nghĩ cách cho người ta, nếu sau này không tốt sẽ bị oán trách, chuyện này cũng không ít đâu.

Có điều cô thật sự không nghĩ tới Hảo Điền lại quyết đoán như vậy, dám phản kháng ông bà, trước kia thằng bé vô cùng nghe lời ông bà nói đâu.

Biện pháp này, thật ra đã đem chị dâu cả cứu ra, mặc kệ nói như thế nào, có thể chính mình sống, không cần cùng bà Hàn ở dưới một mái hiên để tức giận, cũng là biện phápkhông tồi.

Nhưng anh cả lại bị kẹp ở giữ, thật đúng là khó xử.

Nhị Vượng nói: “Bà nội cũng thật là khi dễ người riết thành nghiện, xem bác dâu cả bị khi dễ, mỗi ngày làm việc hầu hạ cả nhà, đến cuối cùng cũng không được gì tốt.”

Lâm Lam nói: “Chúng ta không nói bọn họ, nấu nước sủi cảo chưa?”

Rốt cuộc bà Hàn là mẹ ruột Hàn Thanh Tùng, là bà nội bọn nhỏ, cô có thể bất mãn ở trong lòng, giáp mặt giận dỗi, nhưng sẽ không ở sau lưng oán giận chỉ trích. Đặc biệt làm trò trước mặt Hàn Thanh Tùng cô rất ít nói đến bà Hàn và những người đó, cũng không thể để con cái nói như vậy.

Nhị Vượng tâm tư tỉ mỉ, chú ý sinh hoạt chi tiết, cô không muốn con trai cho người ta để lại ấn tượng nói thị phi sau lưng trưởng bối.

Huống chi còn ở trước mặt Hàn Thanh Tùng nữa.

Nhị Vượng lập tức hiểu ý của Lâm Lam, chạy nhanh châm nước, “Châm hai lần, lúc này sôi liền có thể vớt lạp.”

Lâm Lam bảo Đại Vượng mang mấy đứa em đi đốt pháo đón năm mới, cô cùng Nhị Vượng vớt sủi cảo, Mạch Tuệ đảo tỏi giã.

Cối đá dùng để giã tỏi là nham thạch, nên giã vài cái là nát, giã xong bỏ vào nước tương thêm hai giọt dầu mè, chấm sủi cảo ăn vô cùng ngon, còn đở ngán.

Đây là bảo bối cần thiết của dân bản xứ khi ăn sủi cảo.

Tam Vượng chạy vào ngửi tỏi giã thơm, liền cười: “Con cũng cảm thấy ở riêng tốt. Thời điểm ở chung, đảo tỏi giã chỉ có thể bỏ vào tương hột không được bỏ nước tương. Tỏi giã yêu nước tương, không yêu đại tương, bọn họ mới xứng đôi”

Nói xong thằng bé còn nhìn Đại Vượng, “Anh cả, anh nói đúng không?”

Đại Vượng không nhịn cười, nhấp nhấp môi, “Anh xem là em muốn bị đánh.”

Những người khác liền quay nhìn Lâm Lam.

Quả nhiên, Lâm Lam vẫn luôn đem hết sức mạnh làm cái gì cũng chưa xảy ra lại đỏ mặt, ánh mắt vèo vèo mà hướng tới Tam Vượng cắm dao nhỏ.

Nhị Vượng cười nói: “Hôm nay nấu nướng cả ngày, trong phòng rất nóng, mặt anh đỏ đều do nóng.”

Mạch Tuệ nói: “Chị cũng có nè.”

Tiểu Vượng sờ sờ đầu chó, “Vượng vượng cũng vậy.” Vượng vượng liền liếm tay bé.

Bọn nhỏ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười cười.

Hết lần này tới lần khác Tam Vượng lại kiếm chuyện, ở nơi đó nâng chày giã tỏi bắt đầu gào, “Em là tỏi giã, Em yêu nước tương, em phải làm bạn trai nó …… Anh là đại tương, anh yêu tỏi giã, tỏi giã vì cái gì không yêu anh…… Này ~ nước ~ tương, nhất định có —— lòng dạ ~ quỷ quái!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio