Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

chương 73: muốn gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Tiểu Tuyền

Người vừa đến chính là Hàn Thanh Hoa, ngày xưa cậu ta vô lại và hung hăng càn quấy, bây giờ thay đổi cười ôn hòa lại có dáng vẻ ổn trọng, thoạt nhìn cũng có ba phần giồng Hàn Thanh Tùng.

Bản thân Hàn Thanh Hoa có bộ dạng không tệ, từ nhỏ được nuông chiều nên da mềm thịt mịn (trói gà không chặt), còn đi học, tự nhiên đẹp trai hơn mấy phần so với nông dân rồi. Chẳng qua trước kia vô cùng yếu ớt láu cá, lưu manh vô lại, cả ngày cả người mặc quân trang màu xanh biếc, đội mũ quân đội nghiêng ngả, tay vắt ngang chiếc xe đạp… nhìn giống lưu manh đầu đường xó chợ.

Lúc này trải qua rèn luyện lao động cải tạo ở nông trường, vóc dáng cao ngất to lớn, mái tóc hơi dài hớt ngang một thốn, màu da vốn trắng nõn cũng phơi thành màu lúa mạch, lại cười thoạt nhìn cả người đều vô hại, cả khí chất đều thay đổi rất lớn, nhìn qua cũng là thanh niên tốt.

Đầu tiên sắc mặt Đại Vượng trầm xuống, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như bình thường, đưa cây gậy giao cho Hàn Thanh Hoa.

Quả nhiên Hàn Thanh Hoa bắt dính, còn nhỏ giọng dặn bọn họ đừng đến gần: “Ve trên cây có thể nghe được động tĩnh của mấy đứa.”

Trong chốc lát, cậu ta cũng bắt dính được mấy con.

Nhị Vượng và TamVượng đã vội vàng chạy về nhà nói cho Lâm Lam: “Mẹ ơi, chú Tư trở về rồi!”

Lâm Lam đang nhào bột ở trong nhà, nghe nói đến chú Tư còn thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó ý thức được đó chẳng phải Hàn Thanh Hoa sao.

Trong lòng cô căng thẳng, theo bản năng liền cho rằng Hàn Thanh Hoa đến quấy rối. Cô vội vàng lau tay qua loa trên tạp dề, rồi đi theo hai đứa nhỏ ra ngoài xem thử.

Vừa lúc nhìn thấy Hàn Thanh Hoa và Đại Vượng đi đến đây, chạm mặt Lâm Lam ở ngay cửa cổng, cậu ta đưa cây gậy giao cho Đại Vượng, chắp tay chào Lâm Lam, cười vô cùng sảng khoái: “Chị ba, em út đến chịu tội với chị, trước kia cũng là em quá vô liêm sỉ.”

Vừa nói cậu ta lại cúi chào trước Lâm Lam.

Lâm Lam khẽ nhíu mày: “Hàn Thanh Hoa, cậu giở trò quỷ gì?” Cậu ta trở về, sao Hàn Thanh Tùng cũng không báo trước với cô, chẳng lẽ anh cũng không biết?

Hàn Thanh Hoa đứng lên, vẻ mặt ủy khuất: “Chị dâu, chị trách lầm em rồi, thật sự em đến nói lời xin lỗi với chị. Em đã ý thức được sai lầm rồi, trước kia em quá vô liêm sỉ, bây giờ em đã biết sai.” Cậu ta thấy trong góc tường có dựng gậy nhỏ, liền tiến lên một tay cầm lấy cây gậy vào trong tay.

Đại Vượng biến sắc, lập tức đứng chắn ở trước mặt Lâm Lam.

Hàn Thanh Hoa nhìn bộ dáng khẩn trương của bọn họ, cười ha ha nói: “Thật là con ngoan, lớn lên biết che chở cho mẹ.” Cậu ta cười khổ: “Trước kia cũng là chú không tốt, chú quá khốn kiếp, khiến cho mọi người hiểu lầm.” Cậu ta đưa ngược cây gậy cho Lâm Lam: “Chị dâu, chị đánh em một trận cho hả giận đi, tạm thời xem biểu hiện sau này của em.”

Lâm Lam: “Cậu không cần như vậy.”

Hàn Thanh Hoa thoáng trở nên khách khí hiểu chuyện thế này, làm cho Lâm Lam theo bản năng liền hoài nghi cậu ta rốt cuộc là trọng sinh hay là xuyên không, sao lại kỳ quái như vậy? Một người được nuông chiều từ bé, bị nuôi trở thành một thằng nhóc hư hỏng, phải chịu được loại giáo dục gì mới có thể làm cho cậu ta thay đổi trở nên tốt như vậy?

Hầu như nhìn không ra dấu vết trước kia! Hơn nữa nụ cười của cậu ta lại trong sáng như vậy, thoạt nhìn cũng không giống giả vờ. Cứ như vậy mới thật dọa người!

Lâm Lam bởi vì có năm đứa con, cô cần phải thật cẩn thận, trong lúc thình lình này tình yêu con của cô thắng hết tất cả.

Lúc này Hàn Kim Ngọc từ bên ngoài đã chạy đến, thấy thế phát cáu nói: “Kim Bảo, em làm gì thế?”

Hàn Thanh Hoa nói: “Chị, chị cũng đến, chúng ta nói xin lỗi chị ba trước, trước kia cũng là do chúng ta không tốt.”

Hàn Kim Ngọc xì một tiếng: “Dường như em giống với Tam Vượng rồi đấy, đầu óc bị nước vào rồi à.”

TamVượng: nói đến nó làm gì!!! Nó cản trở mấy người sao?

Lâm Lam nhìn bọn họ, từ từ cũng thanh tĩnh lại, cô thấy Hàn Thanh Hoa không giống đến báo thù, liền không còn khẩn trương như thế: “Cậu trở về thăm người thân hả?” Chắc chắn không phải thả ra, nếu không Hàn Thanh Tùng sẽ nói với cô rồi.

Hàn Thanh Hoa cười gật đầu: “Đúng vậy.” Cậu ta lại nói chuyện với mấy đứa Đại Vượng: “Mấy đứa đừng khẩn trương, chú ở nông trường không phải như mọi người nghĩ, chịu đủ bi thảm như thế kia. Bình thường chú cũng lao động giống như mọi người.”

Cậu ta phạm tội khác với mấy tên trộm cắp như Triệu Kiến Thiết, cậu ta xem sách cấm bị bắt, loại này cũng không phải tội phạm đang bị cải tạo, chẳng qua là đi lao động mà thôi, cũng sẽ không chịu sự quản khống (quản lý, khống chế) quá lớn. Hơn nữa xem như là Ải Tử, Lưu Xuân Hòa… những tên tội phạm trộm cắp kia, cũng không bị quản khống quá nhiều. Chỉ cần không chạy trốn, giữ kỷ luật, căn bản là không có việc gì.

Chẳng qua đối với Hàn Thanh Hoa mà nói, trước kia được nuông chiều từ bé, tham ăn biếng làm, lúc này mỗi ngày đều phải giống như mọi người cùng nhau lao động, đây chính là cải tạo lao động rất nghiêm trọng.

Cho nên Hàn Thanh Tùng mới kiên trì đưa cậu ta đi.

Dù sao ở nhà lao động cũng không khác gì đi nông trường lao động, cũng là vì để cậu ta kiếm công điểm nuôi sống bản thân. Nếu như cậu ta thật biến thành như vậy, vậy cũng xem như khổ tâm của Hàn Thanh Tùng không uổng phí, có hiệu quả rõ ràng.

Có điều Lâm Lam sẽ không tin tưởng nhanh như vậy, cô nói: “Anh ba cậu đi làm còn chưa trở về, cậu trở về nhà trước đi, chờ anh ấy trở về nhà tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”

Hàn Thanh Hoa còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Hàn Kim Ngọc kéo lại, cô tức giận nói: “Em ngu hả, cô ta đã nói rõ cửa nhà cô ta không muốn cho em vào đấy.”

Hàn Thanh Hoa: “Chị, trước kia là em không tốt, khiến chị ba tức giận, như vậy cũng đúng mà.” Cậu ta liền nói với Lâm Lam: “Chị ba, em đi về trước, chờ anh ba em trở về, em lại đến nữa.”

Cậu ta liền lôi kéo Hàn Kim Ngọc rời đi.

Trên đường thái độ Hàn Kim Ngọc đầy oán trách: “Em nói có phải em làm việc đến nổi đầu óc u mê rồi hay không? Vừa về nhà, mẹ mới nói với em chưa được hai câu… em lại đến chịu sự khinh thường của cô ta? Em thật sự có bệnh rồi.”

Hàn Thanh Hoa: “Chị, sao chị lại không nghe lời em nói. Trước kia vốn là do em không đúng mà, em trở về tìm chị dâu nói lời xin lỗi không đúng sao?”

Hàn Kim Ngọc giống như không nhận ra cậu ta: “Kim Bảo, em nói thật?”

Hàn Thanh Hoa: “Chẳng lẽ chị nhìn thấy em giống nói dối lắm sao? Em từ nhỏ không thích nói dối à.”

Hàn Kim Ngọc sốt ruột, liền chạy nhanh về nhà, vừa vọt vào cửa phòng khách đã chạy đến lôi kéo tay bà Hàn: “Mẹ, nghiêm trọng rồi, Kim Bảo của con bị người ta thay đổi rồi.”

Hàn Thanh Hoa đi theo sau, bước vào trong nhà: “Các người cũng thật kỳ quái, con cải tà quy chánh không tốt sao?”

Bà Hàn chỉ cảm thấy con trai ở nông trường không biết gánh chịu bao nhiêu ngược đãi, tính tình trước kia mới thay đổi thành như vậy, ôm cậu ta dùng sức vuốt ve, khóc ròng nói: “Kim Bảo đáng thương của mẹ, đây là chịu bao nhiêu tội rồi chứ. Con nhìn con xem đều bị phơi nắng thành đen như vậy, thô ráp như vậy…”

Hàn Thanh Hoa sờ sờ đầu của mình: “Con cảm thấy như vậy rất tốt đấy chứ, nhìn bây giờ rất có mùi vị đàn ông.”

Bà Hàn chỉ dùng sức khóc lóc, Hàn Kim Ngọc không chấp nhận được cậu ta trở thành như vậy.

Trong sân, chị dâu hai nhìn thấy vậy bĩu môi, chỉ lo tự giặt giũ quần áo của mình, không thèm nhìn bên cạnh Hàn Kim Ngọc đang chồng chất vài kiện đồ.

Hàn Kim Ngọc cố ý xếp chồng ở đấy, đã muốn vùi đống dơ bẩn đó cho chị dâu hai, muốn cho cô ta giặt. Lúc trước cô làm như vậy để ép buộc chị dâu cả, chị dâu cả đang giặt đồ, cô ta ném đồ mình qua, chị dâu cả xem không được liền giặt sạch cho cô ta. Tất nhiên chị dâu hai sẽ không chiều theo, cô ta có để một năm hay để cả đời cho gió thổi rách nát, cô cũng sẽ không giặt!

Hàn Kim Ngọc chạy ra giặt quần áo, kết quả phát hiện nước trong lu không đủ, liền muốn đi múc nước trong lu của chị dâu hai.

Lập tức chị dâu hai ngăn cản: “Trời rất nóng, cô đi ra sông giặt không được à.”

Hàn Thanh Hoa ở trong nhà nghe thấy: “Chờ đấy, em đi gánh.” Cậu ta chủ động đi gánh nước, chẳng những đổ đầy lu nước trong nhà bà Hàn, còn đổ đầy lu nước của chị dâu hai.

Chị dâu hai kinh ngạc nhìn cậu ta: “Chú tư, chú đây là… Được đấy.”

Hàn Thanh Hoa cười cười, lộ ra một hàm răng trắng ngay ngắn: “Chị hai, sau này cần làm gì cứ bảo em.”

Chị dâu hai thử dò xét nói: “Chú tư này, chú trở về ở mấy ngày?”

Hàn Thanh Hoa: “Chờ thời điểm thu hoạch vụ thì trở về, đến lúc đó phải thu cao lương cây ngô, không thể vắng mặt.”

Vẻ mặt chị dâu hai không dám tin, nông trường lao động cải tạo kia là nơi tốt thế sao, cô nhìn xem Hàn Kim Ngọc, làm sao không đưa Hàn Kim Ngọc đi lao động cải tạo luôn đi chứ.

Hàn Kim Ngọc cảm giác ánh mắt không tốt của chị dâu hai, tức giận: “Chị nhìn tôi làm gì?”

Chị dâu hai: “Tôi đây không phải suy nghĩ nông trường đó tốt như vậy sao.”

“Tốt như vậy thì chị đi qua đó đi!” Hàn Kim Ngọc tức giận vung tay đi vào nhà.

Chị dâu hai cũng không tức giận, còn nghe ngóng đông thăm dò tây với Hàn Thanh Hoa, Hàn Thanh Hoa cũng không ngại phiền, cười khẽ đều nói cho cô ta nghe.

Bà Hàn cũng đang trong nhà đau lòng con trai bảo bối của bà chịu khổ vất vả, đầu óc cũng không có cảm giác tốt lắm: “Kim Bảo à, anh ba của con có trở về chưa vậy, bảo nó đến đây hỏi thăm một chút.”

Lại nói Lâm Lam vẫn còn chưa tiếp nhận được, chờ sau khi bọn nhỏ đi học cô ở nhà suy nghĩ, cảm thấy vẫn phải chuẩn bị một chút. Cô còn lấy cây gậy, cây gỗ… đặt ở trong phòng và trong sân nhà mình, những nơi cô cầm thuận tay, vạn nhất Hàn Thanh Hoa có hành động gì, mình cũng kéo dài thời gian được một chút.

Sau đó cô lại bắt đầu tháo đệm chăn, áo bông đi giặt, trong nhà có năm sáu đệm chăn nhỏ, áo bông của mọi người, cũng phải lần lượt tháo giặt rồi phơi khô, rồi may vá lại.

Lúc này chị dâu cả đến đây, dùng sàng ki bưng một đống cà chua mới hái đến: “Em dâu, em nhìn cà chua mới kết trái lớn chưa này, lớn nhỏ lẫn lộn một ngày đã chín, chị lấy đến cho em một chút.”

Trong vườn rau nhà Lâm Lam cũng có, có điều cô nhiều con, trẻ con đều thích ăn rau trộn với cà chua, tiêu hao cũng nhanh, trồng bao nhiêu cũng không đủ, nhà có quan hệ tốt đều đem qua cho cô một ít.

Lâm Lam lấy cái gáo bằng hồ lô tiếp nhận cà chua: “Chị dâu, chú Tư trở về.”

Chị dâu cả vẫn còn chưa biết: “Chú Tư? Chú Tư bọn nhỏ?”

Lâm Lam gật đầu.

Chị dâu cả nhíu mày: “Vốn nghe nói nữa năm hoặc một năm nữa chú ấy mới có thể trở về nhà thăm người thân. Em gặp rồi, thoạt nhìn chú ấy thế nào? Còn hỗn láo hay không?”

Lâm Lam kể hết chuyện Hàn Thanh Hoa trở về rồi đến đây.

Chị dâu cả nói: “Đây là thay đổi thành tốt rồi sao?” Ý niệm trong đầu của cô cũng là nghi ngờ.

Lâm Lam: “Không biết, phải xem lại nữa.” Lâu ngày mới biết được lòng người, cũng là người bình thường, cũng không thể giả bộ quá lâu, có một ngày cái đuôi cũng sẽ lộ ra, hơn nữa chắc hẳn hắn cũng không đợi được lâu.

Chị dâu cả thoáng lo lắng: “Em vẫn nên cẩn thận một chút, đều phải để mắt mới yên tâm”

Hai chị em dâu câu được câu không nói với nhau, chị dâu cả nhìn Lâm Lam tháo giặt chăn đệm, nhà cô cũng có việc liền đi trước.

Buổi chiều Hàn Thanh Hoa cũng không đến nữa, Lâm Lam đang ở trong nhà mở chăn ra. Cô vẫn muốn may áo gối vỏ chăn để bọc bên ngoài chăn đệm, nhưng cuối cùng không có dư dả như vậy, cho nên hằng năm mùa hè vẫn tháo chăn bông đem đi giặt rồi phơi nắng.

Cô tháo chăn đệm cho mấy đứa con trai trước.

Mặc dù ở nhà cô có dạy chú ý vệ sinh, mỗi ngày đều đuổi mấy đứa nhỏ rửa chân rửa mặt cách mấy ngày tắm, tuy vậy, chăn mền của bọn nhỏ cũng bẩn một chút. Dù sao một năm mới tháo giặt một lần, lại nói vệ sinh chăn mền cũng sẽ bẩn.

Thật ra nhà người ta chẳng phải giảng giải về vệ sinh, chăn này đắp từ thu sang xuân, thật sự bẩn giống như rèn sắt.

Trừ chăn bông đệm giường, còn có áo bông cả nhà nhất định cũng phải tháo giặt, phải rút bông ra để thay bông khác, nếu bông quá cũ phải thay bông mới, áo bông nhỏ cũng phải đổi lớn, tóm lại cũng có rất nhiều chuyện phải làm.

Áo bông còn khá hơn một chút, bởi vì cô may áo ngoài và áo sơ mi cho bọn nhỏ mặc, cho nên áo bông không đến nổi nào. Không giống phần lớn mấy đứa trẻ trong thôn mặc áo ở giữa, một áo khoác ngắn một cái quần, trời nóng thì mặc áo mỏng, trời lạnh thì lót thêm áo bông, cứ mặc như vậy có thể tưởng tượng bẩn đến mức nào.

Thời điểm may rất cực khổ, lúc tháo ra lại rất dễ dàng. Chỉ nghĩ đến khi đó Hàn Thanh Tùng giúp cô may chăn bông áo bông, Lâm Lam liền không nhịn được cười.

Bởi vì quần áo bông quá nhiều, nữa ngày cũng không tháo xong, cô đặt bông vải đã tháo ra chồng lên, dùng bao quần áo bao lại đặt ở trong tủ treo quần áo, tránh làm dơ.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, cô đi chuẩn bị cơm tối.

Hiện tại bọn nhỏ đến giờ tan học đều đi cắt cỏ kiếm công điểm, có hứng thú còn phải bơi một vòng trong sông, cho nên lúc trở về cũng không còn sớm nữa.

Lúc cô đang rửa rau, Hàn Thanh Tùng trở về. Lâm Lam lấy cà chua vừa rửa sạch đưa cho chồng, vốn Hàn Thanh Tùng không thích ăn vặt, Lâm Lam không có việc gì đưa cho anh ăn chút dưa quả, anh cũng thành thói quen.

Hàn Thanh Tùng nhận lấy, cắn một cái, trong vườn rau nhà mình có trồng cà chua này, thoạt nhìn là màu đỏ, ăn vừa ngọt lại vừa cát, căng mọng nước, vị đặc biệt trong veo.

Lâm Lam: “Chú Tư trở về, anh biết không?”

Nghe vậy, Hàn Thanh Tùng ngừng ăn một chút: “Bây giờ có thể trở về thăm người thân, nó đã đến hả?”

Lâm Lam gật đầu: “Lúc buổi trưa cùng bọn nhỏ đi bắt ve, thấy thay đổi không ít.”

Hàn Thanh Tùng: “Lao động có thể cải tạo người.”

Lâm Lam nói: “Anh đi xem một chút đi.”

“Cơm nước xong rồi nói sau.” Hàn Thanh Tùng cũng không gấp gáp, bình thời lúc đi nông trường Sơn Thủy làm việc, cậu cũng sẽ thuận tiện thăm lão Tứ, cho nên không có đặc biệt gì muốn xem.

Chờ hơn sáu giờ, bọn nhỏ cùng nhau chạy về. Trừ cắt cỏ cho đội sản xuất, bọn nhỏ còn lấy về một chút rau dại non cho vịt ăn. Vịt nhà bọn họ cũng vô cùng hiểu chuyện, ban ngày đến sông ăn cá ăn tôm, còn chưa từng đẻ trứng ở bờ sông, cũng là buổi tối hoặc buổi sáng đẻ trứng ở trong hang ổ.

Mấy bé trai vừa xuống nước, trên người đều mặc quần bơi, Mạch Tuệ đeo hai túi sách dẫn Tiểu Vượng.

Đến nhà trên người cũng đã khô, bọn họ thay quần bơi, mặc áo ba lỗ và quần cục đi ra ngoài giúp đỡ.

Lâm Lam bưng thau, phát cho mỗi người một trái cà chua ăn giải khát trước. Sau đó Đại Vượng Tam Vượng quét sân, Hàn Thanh Tùng mang bàn cơm ra sân, Nhị Vượng Mạch Tuệ giúp đỡ dọn cơm, Tiểu Vượng mẫu mực kiểm tra gà vịt chó trong nhà.

Nhất là Vượng Vượng, trước đó nó vừa đến thời kỳ động dục đi ra ngoài giao phối rồi mang thai chó con, đoán chừng cuối tháng này sẽ sanh con rồi. Tiểu Vượng rất quan tâm nó.

Chờ lúc dọn dẹp xong, người một nhà ngồi ở trong sân trò chuyện, vừa hóng mát vừa ăn cơm.

Gió đêm thổi qua sân nhà, có vài con ve không chịu nổi nóng vẫn còn đang kêu to, khiến cho sân nhỏ càng lộ ra ý vị nhà nông.

Bây giờ Lâm Lam cảm thấy ăn cơm là một việc vô cùng có ý nghĩa.

Kể từ khi mối quan hệ của Tiểu Vượng và Tam Vượng trở nên tốt hơn, lúc ăn cơm hai nhóc ngồi bên cạnh nhau, mà Lâm Lam vì muốn bưng món ăn lên nên cô ngồi ở ngay cửa phòng, vì vậy Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng cùng nhau ngồi đối diện cô.

Hai cha con kia có một loại đồng bộ mà bản thân không biết, giống nhau từ cách ăn nói cho đến động tác ăn cơm.

Nhìn lại bên trái Mạch Tuệ và Nhị Vượng, hai đứa đều thuộc về loại hình văn nhã, dù ở đây chỉ là sân nhỏ nhà nông điển hình, nhưng hai đứa bé đều có dáng vẻ ưu nhã. Bên phải là Tam Vượng và Tiểu Vượng, một ngốc manh an tĩnh, trắng trắng mềm mềm, một khoẻ mạnh kháu khỉnh, đen như Bao công, nhưng nếu Tam Vượng khởi đầu, Tiểu Vượng cũng sẽ cười ha ha với nó, hai anh em giống nhau đều há to mồm cười cong ánh mắt.

Tiểu Vượng cũng không còn nhìn ra bóng dáng bị tự bế nữa rồi, thật tốt.

Lâm Lam không tự chủ được nở nụ cười.

Lúc này người nhà trên bàn đều nhìn cô.

TamVượng: “Mẹ, mẹ lén cười gì thế?”

Lâm Lam cười cong đôi mắt: “Mẹ vui vẻ đấy, mỗi ngày đều cảm thấy cùng mọi người ở chung một chỗ thời gian trôi qua thật vui vẻ.”

Tiểu Vượng lớn tiếng nói: “Mẹ, con cũng vậy!”

Bé nói xong còn dùng cánh tay đẩy đẩy Tam Vượng, lập tức Tam Vượng nói: “Đó là dĩ nhiên, cuộc sống tốt đẹp như vậy, cho vợ cũng không đổi lại.”

Hiện tại lại có người trêu chọc nó nói tìm vợ cho nó, trẻ con không hiểu, tất nhiên không thèm vợ.

Mọi người liền cười rộ lên.

Chỉ có Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng, vẻ mặt hai người nhu hòa hơn, nhưng cũng không nói gì.

Tiểu Vượng tò mò nhìn cha ngồi bên cạnh: “Cha, cha có nóng hay không?”

Mỗi ngày bọn nó đều xuống nước bơi lội, mặc quần cục áo ba lỗ còn cảm thấy nóng hầm hập, cha vẫn mặc đồng phục quần dài tay ngắn, không có quần cụt. Lúc này ăn cơm húp canh càng nóng hơn, trên người trên mặt nó và anh ba đều không ngừng chảy mồ hôi, nhưng cha thật giống như không có nóng như vậy, chỉ có trên mũi có mồ hôi hột thôi.

Tiểu Vượng cảm thấy cha bé nhất định rất nóng rất cực khổ, mệt mỏi mồ hôi cũng không chảy!

Hàn Thanh Tùng: “Coi như cũng được.”

Tiểu Vượng lập tức bò xuống băng ghế, bạch bạch chạy vào trong nhà bếp, lấy chiếc quạt hương bồ từ trên bếp lò, săn sóc quạt gió cho Hàn Thanh Tùng: “Cha cực khổ, nóng đến mồ hôi cũng không chảy.”

“Ha ha ha......” Lâm Lam buồn cười, TamVượng cười càng khoa trương hơn, đặt chén xuống: “Anh Tiểu Vượng, nóng đến mồ hôi không chảy đó là bị sốt.”

Tiểu Vượng vừa nghe cha phát sốt, càng nóng lòng, vội vàng nói: “Mẹ, nhanh cho cha uống thuốc!”

Tất cả mọi người đều đặt chén xuống, tránh cười phun ra hết.

Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng sờ đầu Tiểu Vượng: “Ăn cơm đi, cha không phát sốt, chỉ là không thường ra mồ hôi.”

Lâm Lam cười nói: “Cha các con mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, cái này gọi là thân thể tốt, đều do rèn luyện tốt mà thành.”

Ăn cơm xong Tam Vượng còn muốn thu dọn đi bắt ve sầu, Đại Vượng tỏ ý hôm nay không đi.

Tam Vượng: “Anh cả, tại sao không đi vậy?”

Đại Vượng: “Hôm nay mệt mỏi, ngày mai lại đi.”

TamVượng khoa trương nói: “Anh cả, anh còn biết mệt à? Em còn nghĩ anh không bao giờ biết mệt mỏi đấy.” Nó rất kỳ quái mình và Tiểu Vượng cũng không mệt mỏi, sao anh cả lại mệt mỏi vậy? Có điều Đại Vượng nói không đi sẽ không đi, TamVượng cũng không còn cách nào, nó đã nghĩ để Nhị Vượng dẫn bọn nó đi.

Lâm Lam nói: “Mỗi ngày đi tìm cũng mệt mỏi, buổi sáng còn phải dậy sớm đều ngủ không chịu thức dậy. Mẹ thấy hôm nay muốn mưa, các con đừng đi.” Ban ngày trời trong sáng, lúc này lại âm u, đen nghìn nghịt, phía chân trời trong rạng mây mơ hồ nhìn thấy ánh điện quang lóe lên.

Tam Vượng nghe mẹ cũng nói như vậy coi như xong: “Tiểu Vượng, hai anh em mình đi ra cửa tìm đi.”

Tiểu Vượng cầm theo vỏ chai rượu bình thường hay đem, ôm lấy: “Đi.”

Lúc này Hàn Thanh Tùng định đi đến nhà bà nội, Lâm Lam chuẩn bị cho chồng mấy trái đào để mang theo, đó là Đổng Hòe Hoa đưa đến.

Còn không chờ anh đi qua, Hàn Thanh Hoa tới.

“Anh ba!” Hàn Thanh Hoa vừa vào cửa liền cao hứng chào hỏi, trong tay còn cầm mấy trái cà chua, cậu ta đặt lên bàn, nhìn thấy Lâm Lam: “Chị dâu, mẹ đưa cho chị, ngọt lắm đấy.”

Lâm Lam cười cười: “Cảm ơn, ăn chưa?”

Hàn Thanh Hoa: “Ăn rồi.”

Bọn nhỏ đều hỏi thăm chú Tư.

Cậu ta nhìn TamVượng muốn đi tìm bắt ve sầu, cậu ta liền hưng phấn nói: “Chú đi cùng các con.”

Lâm Lam vội nói: “Cậu ngồi nói chuyện chứ, bọn nhỏ chỉ ra cửa bắt thôi.” Mạch Tuệ và Nhị Vượng dọn dẹp chén đũa, lau bàn, sau đó bưng bình trà chén trà đến.

Hàn Thanh Tùng bảo em trai ngồi, rót nước cho cậu ta, bên trong là trà trái cây Lâm Lam tự chế, giải khát chua ngọt.

Hàn Thanh Hoa uống một hớp, khen nói: “Uống ngon thật!”

Hàn Thanh Tùng: “Chị dâu chú làm.”

Nhà Lâm Lam bình thường không có sẵn lá trà, lúc này chất lượng bản địa không tốt, Hàn Thanh Tùng lại là người đàn ông không có bao nhiêu ham mê ăn uống, thuốc lá rượu trà… cơ bản cũng không có thói quen không tốt, cho nên Lâm Lam cũng lười chuẩn bị. Có điều bình thường cô có phơi quả sơn tra… nấu sơn tra cùng táo đỏ với nước, để trong ấm nước uống cả ngày.

Hàn Thanh Hoa nhìn Đại Vượng ngồi ở một bên vừa thưởng thức ná thun trong tay, cười nói: “Đại Vượng, cháu cao lớn rồi.”

Đại Vượng ừ một tiếng: “Chú Tư cũng cao hơn.”

Hàn Thanh Hoa lại bắt đầu nói đến trước kia dẫn theo Đại Vượng: “Thằng nhóc, cháu cũng lợi hại, chỉ nhỏ như vậy cũng dám ở trong huyện chui loạn.”

Vẻ mặt Đại Vượng không có gì, lần lượt nói đến chuyện ăn roi dĩ nhiên thằng bé không đề cập tới.

Nói chuyện một lát, Hàn Thanh Hoa vẫn chưa thỏa mãn: “Anh ba, chúng ta đi tìm anh cả và anh hai nói chuyện đi.”

Hàn Thanh Tùng nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam nói: “Anh đi đi, trong nhà cũng không có chuyện gì.” Cô chỉ còn việc gỡ bông trong chăn bông áo bông, không có việc lớn gì.

Hàn Thanh Tùng cùng Hàn Thanh hoa Đi ra ngoài, Đại Vượng do dự một chút cũng đuổi theo.

Lâm Lam: “Con trai lớn, con còn chưa làm bài tập đấy.”

Đại Vượng: “Trong trường học đã làm rồi.” Sau đó đi theo ra ngoài.

Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại Lâm Lam, Mạch Tuệ còn có Nhị Vượng.

Mạch Tuệ nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ có cảm thấy chú Tư thật sự thay đổi trở nên tốt rồi không?”

Lâm Lam: “Cái này cũng không chắc chắn.” Dù sao lòng người khó dò, nhưng cũng không có thể phủ định hoàn toàn, có lẽ người ta thật thay đổi trở nên tốt hơn.

Nhị Vượng nói: “Mẹ, không biết vì sao, chú Tư cười khiến con cảm thấy có chút hoảng hốt.”

Lâm Lam vỗ vỗ bả vai thằng bé, cười nói: “Con hoảng hốt gì, có cha con ở đây.”

Nhị Vượng nói thẳng: “Con cũng không biết tại sao, lại không có chút tín nhiệm nào với chú ấy, mẹ, mẹ nói có phải con quá đa nghi không?”

“Con trai, con cẩn thận như vậy cũng không sai, dù sao lòng người khó dò, biết người biết mặt mà không biết lòng, con không để chú ấy nhìn ra con hoài nghi chú ấy là được.”

Ba người cười lên.

Một lát sau,TamVượng và Tiểu Vượng trở lại, hai đứa vẫn chưa thỏa mãn, bởi vì ngay cửa nhà tìm không được bao nhiêu, nhưng hai đứa nhỏ cũng không dám đi xa, sợ cha mẹ lo lắng.

Lâm Lam an ủi hai người bọn họ: “Ngày mai anh cả của con dẫn hai người các con đi tìm.”

Bọn nhỏ cũng sẽ không nói gì, nghe máy radio một lát, chưa đến một lát Đại Vượng cũng trở về, nói mọi người vẫn còn đang nói chuyện đấy.

Lâm Lam sợ quá nửa đêm có trời mưa, liền dẫn bọn nhỏ thu dọn sân một thoáng, cỏ còn tồn thì đem vào phòng phía Nam, cất gia cụ vào nhà, mấy cái lu chứa nước đều để dưới mái hiên, còn ống thoát nước ngoài trời cũng làm thông thoáng một chút tránh có rác ngăn chặn.

Rất nhiều người có nhà thấp, ống thoát nước bị nghẹt, trước đó cũng không thu dọn sạch sẽ, nửa đêm lúc mùa hè trời đổ mưa to thì nước mưa lại chảy ngược vào trong nhà. Nhà Lâm Lam là nhà mới, hơn nữa nền nhà cao hơn hai bậc nên cũng không cần lo lắng cái này.

Thu dọn xong, cô bảo bọn nhỏ rửa mặt sớm một chút rồi lên giường, buổi sáng còn phải dậy sớm tập thể dục buổi sáng. Chờ bọn nhỏ đều đi ngủ, Lâm Lam lên giường vừa viết ít đồ vừa chờ Hàn Thanh Tùng. Khoảng mười giờ hơn anh mới trở về, dưới đuôi mắt có một vòng đỏ ửng, chắc là uống chút rượu.

“Cùng uống rượu với chú Tư?” Hàn Thanh Tùng không phải người ham mê rượu, hằng ngày cũng uống nửa chén trà, nhìn không ra ngà ngà say. Lúc này đuôi mắt đều đỏ, giống như bị uống ít nhất một chén trà đấy. Trong lòng Lâm Lam hơi có chút không thoải mái.

Hàn Thanh Tùng: “Ừ, còn có bí thư chi bộ bọn họ nữa.”

Lâm Lam cũng không hỏi nữa, dù sao nếu như có chuyện anh sẽ nói.

Hàn Thanh Tùng cỡi quần áo đi tắm, rất nhanh trở lại, lau khô sạch sẽ rồi lên giường: “Chú Tư có thể đợi đến thu hoạch vụ thu mới về, cậu ta sẽ giữ khuôn phép, em không cần lo lắng.”

Lâm Lam cười nói: “Còn có anh, em lo lắng cái gì.”

Cô tự nhiên sẽ không tùy tiện tin tưởng lời nói của Hàn Thanh Hoa… dĩ nhiên cũng không nói lời gièm pha, dù sao cậu ta cũng là anh em ruột thịt cùng một mẹ với chồng mình, cô chỉ nói tin tưởng anh.

Hàn Thanh Tùng gối đầu trên đùi cô: “Đầu có chút choáng.”

Lâm Lam liền xoa bóp huyệt Thái Dương cho anh: “Uống bao nhiêu rồi, đầu đều choáng luôn.”

Tay cô mềm dẻo lực đạo vừa phải, xoa bóp làm anh rất thoải mái, anh nhích lại gần trong ngực cô: “Chỉ mới chóng mặt.” Anh uống rượu, tay tất nhiên không thể đứng đắn.

Lâm Lam đè lại bàn tay lộn xộn của anh, lấy gối cho anh gối đầu: “Em đi nấu cho anh chén canh giải rượu.” Cô vừa muốn rời đi thì lại bị cánh tay anh ôm trọn thắt lưng kéo vào trong ngực, cô giận liếc anh một cái: “Không chóng mặt nữa à.”

“Nhìn em như vậy càng chóng mặt hơn.” Trong mắt của anh tràn đầy tình ý dạt dào, đuôi mắt đỏ ửng càng làm gương mặt vốn trong trẻo lạnh lùng kiên nghị của anh tăng thêm mấy phần phong lưu.

Trong lòng Lâm Lam không khỏi rung động, cúi đầu xuống hôn anh.

Anh nghiêng người đè cô ở phía dưới, bắt đầu hôn cô: “...... Như vậy giải rượu......”

Uống rượu vào, thường ngày anh hay khắc chế cùng ẩn nhẫn liền vứt đi, động tác cường hãn mang theo bá đạo không cho cự tuyệt,làm cho Lâm Lam chống đỡ không được, liên tục cầu xin tha thứ.

......

Thật lâu sau này, ánh trăng lên giữa bầu trời, anh mới thoả mãn buông cô ra.Lâm Lam đã mệt mỏi không chịu nổi.

Giọng nói của anh mang theo nụ cười: “Hiện tại tỉnh rượu rồi.” Sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà cắn cắn vành tai của cô, cô đã chìm vào mộng đẹp.

Hơn nửa đêm, trên trời rơi xuống một trận sấm chớp mưa bão, trong không khí tràn đầy hơi nước dồi dào, mát mẻ không ít, Lâm Lam mệt mỏi nên không thể nghe thấy, làm ổ trong ngực anh ngủ ngon lành.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhị Vượng: anh âm thầm quan sát, anh rất bình tĩnh, anh không dễ dàng tin tưởng. 【 người nhà là xương sườn mềm của anh】

Tiểu Vượng: anh hai, anh chảy nước mắt.

Nhị Vượng: em trai ngốc, đó là do anh nóng đến nỗi nước mắt chảy mồ hôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio