Ngay khi hai bên nhìn thấy mặt nhau, Tạ Miêu đã phát hiện sắc mặt của Tào Khiết phía đối diện trở lên cứng đờ một cách rõ rệt, vô thức liếc mắt liếc sang bên cạnh.
Đây là chột dạ à?Cô nhếch môi, Hứa Văn Lệ bên cạnh cũng rất “kinh ngạc” vẫy tay với Tào Khiết.
“Chị Khiết, chị cũng tới xem danh sách lớp à? Chị đã biết mình học lớp nào chưa?”Tào Khiết cười gượng: “Chưa.
”“Còn chưa thấy.
Vậy chị đi xem đi, chúng em không làm phiền chị nữa.
”Hứa Văn Lệ đảo mắt một vòng, mỉm cười nắm lấy cánh tay của Tạ Miêu rời đi.
Đi được một đoạn, cô vừa quay đầu nhìn lại vừa lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói thầm vào tai Tạ Miêu.
“Chị Miêu Miêu, chị nói xem, chúng ta nên ở đây đợi xem lát nữa chị ta có vẻ mặt gì hay là trực tiếp đi tìm lớp học?”“Dù sao cũng học chung một lớp, có khi nào mà không thưởng thức được vẻ mặt của cậu ta chứ?”Tạ Miêu cười nói, chọc chọc cái trán của cô ấy: “Được rồi, nhanh đi tìm lớp học đi, bà nội còn đang chờ ở bên ngoài đấy, đừng để bà chờ quá lâu.
”“Bà ngoại đưa chị đi á? Vậy chúng ta đi nhanh lên đi.
” Hứa Văn Lệ nghe xong thì không quan tâm đến Tào Khiết nữa, vội vàng kéo cô chạy nhanh hơn.
Ai ngờ chưa đi được bao xa, Tào Khiết lấy cớ bỏ rơi hai người bạn học, đuổi theo ở sau lưng.
“Sao cậu lại đến đây?”Cô ta thấy xung quanh không có nhiều người, đi tới, nhỏ giọng chất vấn Tạ Miêu.
Tạ Miêu nghe vậy thì cười: “Tại sao tôi không thể ở đây? Trường này do nhà cậu mở à?”Tào Khiết nghẹn họng, căm giận quay sang Hứa Văn Lệ: “Có phải cậu muốn nhìn thấy tôi bị chê cười nên mới cố ý đưa cô ta đến đây?”“Chỉ vì xem trò cười của cô mà cũng đáng để chị Miêu Miêu chạy lên huyện một chuyến hả? Cô mà có mặt mũi lớn như thế á?” Hứa Văn Lệ cười nhạo.
Tào Khiết không tin lời cô ấy nói: “Thế cô ta tới trường Nhất Cao trên huyện làm gì? Thăm quan hả?”Giọng điệu khinh thường này khiến Hứa Văn Lệ rất khó chịu: “Chị Miêu Miêu không thể đến đi học à?”Cô ấy vừa định lấy chuyện Tạ Miêu được đặc cách vào trường Nhất Cao trên huyện để làm bẽ mặt đối phương thì Tạ Miêu cười ngăn cản cô ấy.
“Được rồi Văn Lệ, phải lương thiện một chút, đừng đâm thủng ảo tưởng của người ta khiến người ta không thể xuống đài được.
”Tạ Miêu đã có thể khẳng định rằng Tào Khiết vẫn chưa xem danh sách lớp nên cũng lười phải tốn nước bọt với cô ta ở chỗ này.
Nghe Tạ Miêu nói như vậy, Hứa Văn Lệ bật cười khúc khích, vội vàng gật đầu.
“Ừ, ừ, lương thiện là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, em biết rồi.
”Nói xong, hai người không để ý tới sắc mặt khó coi của Tào Khiết, tay khoác tay rời đi, chỉ còn lại một mình Tào Khiết đứng tại chỗ thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Học ở trường Nhất Cao trên huyện à, trâu bò đến mức tự cao tận trời.
Cũng không nghĩ thử xem không có đường đi thì đứa cống rãnh nào cũng có thể chuyển đến đây à.
”Tào Khiết đang muốn trợn trắng mắt thì hai bạn nữ kia ở sau lưng gọi cô ta.
“Tào Khiết, chúng tớ nhìn thấy tên cậu rồi, cậu được xếp vào lớp số một!”Cô ta vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, vừa cười vừa quay lại: “Thật à? Vậy các cậu thì sao? Các cậu được xếp vào lớp nào?”Bởi vì trường Nhất Cao trên huyện có tương đối nhiều học sinh nên đã xây dựng hai dãy nhà một tầng bằng gạch xung quanh sân thể dục.
Hứa Văn Lệ và Tạ Miêu tìm một lúc, đi một chuyến về phía đông mới tìm thấy phòng học của lớp A.
“Đây là nhà ngói mới xây vào hai năm trước à? Nhìn đẹp thế.
” Hứa Văn Lệ nắm lấy tay Tạ Miêu, phấn khích đến mức khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
“Em nghe người ta nói, trường Nhất Cao trên huyện được xây dựng dựa theo văn hóa phương Tây vào cuối thời nhà Thanh đấy, tính đến nay đã hơn sáu mươi năm rồi, có lẽ dãy nhà gạch đen ngói đen trước kia đều là nhà cổ vào thập niên - .
Không ngờ chúng ta bị xếp đến đây, nhưng gạch đỏ ngói đỏ cũng rất đẹp.
”Vừa nghe cô ấy nhắc tới gạch đỏ ngói đỏ, Tạ Miêu không nhịn được mà nhìn lại viên gạch lộ ra ngoài ở một góc.
Khi còn nhỏ, mỗi lần về quê cụ ngoại, cô đều bị mấy đồng bọn nhỏ kéo ra ngoài chơi nướng que linh tinh gì đó.
Mà ớt bột trên que nướng chính là bột phấn được moi từ những viên gạch đỏ au này, vì vậy có rất nhiều viên vạch của các nhà ven đường bị moi thành hố nhỏ.
May mắn là những thiếu nam thiếu nữ chất phác của thời đại này còn chưa biết thế nào là “dây chuyền vàng lớn đồng hồ nhỏ, một ngày ba bữa tiệc nướng nhỏ.
” Vì vậy, lớp học của bọn họ có thể may mắn bảo vệ được bản thân khỏi bị xâm phạm.
lời một bài hát.
Khi hai người bước vào cửa, trong lớp đã có một thầy giáo trung niên đeo kính, đó chính là thầy Trịnh mà Tạ Miêu đã từng gặp mặt một lần.
Có mười mấy chồng sách vở đặt trên mặt đất và trên bàn giáo viên bên cạnh thầy Trịnh.
Ông nhìn thấy Tạ Miêu thì rất vui vẻ: “Tạ Miêu tới nhập học à?”.