Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

chương 128

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Chí An phát hiện thiếu mất hai bài thi, vội vàng nói chuyện này với thầy Trịnh.

Thầy Trịnh liền hỏi cô giáo Mã: “Tiểu Mã, cô có bỏ sót bài thi nào không vậy? Lớp tôi bị thiếu hai bài thi.

”Điểm thi môn Tiếng Anh của lớp - vừa mới vào điểm xong, cô giáo Mã đang xem điểm số của từng câu hỏi và các lỗi sai hay gặp, nghe thấy thế thì nhanh chóng đáp lại một câu.

“Hình như không có đâu, thầy chờ một chút, tôi tìm lại xem sao.

”Cô giáo lật tìm trên mặt bàn, thấy không có bài thi bị sót, nhớ tới việc hình như lúc trước bài thi của lớp số và lớp số đã từng rơi xuống trên mặt đất, sau đó được nhặt lên rồi phân chia lại một lần nữa, vì vậy cô ấy lại gọi giáo viên Lý: “Thầy Lý, điểm thi môn Tiếng Anh của lớp thầy đã vào điểm xong chưa?”“Còn chưa xong, sao thế?”“Lớp số thiếu hai bài thi, thầy bảo Lưu Đại Giang của lớp thầy lật tìm đi, xem có phải lúc trước phân chia nhầm hay không.

”Thầy Lý vội vàng bảo Lưu Đại Giang giúp đỡ tìm bài thi: “Thiếu của ai thế? Có phải trò ấy quên không viết lớp không?”“Thiếu Tạ Miêu và Ngô Chí Cường ạ.

” Trịnh Chí An nói.

Tạ Miêu?Vậy chắc không phải là không viết tên lớp rồi, em ấy không giống người bất cẩn như vậy.

Thầy Lý nhìn Lưu Đại Giang tìm bài thi một cách chuyên chú, nghĩ tới điều gì, lại hỏi thầy Trịnh: “Chắc lần này Tạ Miêu đứng đầu toàn khối chứ?”“Cũng gần như thế, chỉ cần có thể đạt chuẩn môn Tiếng Anh là ổn.

”“Vậy chắc là không có vấn đề gì rồi.

” Cô Mã nói: “Bình thường, bài kiểm tra chính tả và bài tập của em ấy đều có xác suất đúng rất cao, nhiều thì không dám nói nhưng chắc chắn có thể đạt chuẩn.

”Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mấy người đều tập trung lên người Lưu Đại Giang.

Lưu Đại Giang lật tìm hai lần một cách cẩn thận, lắc đầu: “Không có bài thi của lớp số một.

”“Có bài thi nào không viết tên lớp không?” Thầy Lý vội vàng hỏi, thầy ấy còn gấp hơn cả thầy Trịnh.

“Không có ạ.

”“Không có?”Thầy Lý hơi không tin, cầm lấy rồi tự mình lật tìm một lần: “Thật đúng là không có, vậy bài thi của hai người này đi đâu rồi?”Bài thi bị mất cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là người có thành tích thuộc nhóm đầu như Tạ Miêu, đừng nói là thiếu hẳn một môn, coi như là một môn nào đó bị thiếu một, hai chục điểm thì đều có thể ảnh hướng tới xếp hạng toàn khối rồi.

Toàn bộ mấy thầy cô đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi thăm các thầy cô và học sinh khác ở trong văn phòng.

Nhưng tất cả mọi người đều nói không thấy bài thi Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, thậm chí toàn bộ các thầy cô và bạn học của khối đang ở trong văn phòng đều giúp đỡ tìm kiếm nhưng cũng không tìm được.

Tạ Miêu nhíu mày, bóng dáng của Tào Khiết chợt hiện lên trong đầu và ánh mắt lảng tránh của cô ta khi nhìn thấy cô lúc trước.

Cô vừa định mở miệng, Trịnh Chí An đã nói: “Nếu không thì hỏi Tào Khiết xem sao? Điểm thi của lớp chúng ta cũng do cậu ấy tổng hợp mà.

”“Tôi đi gọi em ấy.

” Thầy Trịnh vẫn bình tĩnh, tự mình đi tới lớp học của lớp -.

Chuông tan học vừa vang lên không được bao lâu, vẫn có không ít học sinh ở trong lớp học.

Tào Khiết cũng chưa về, đang làm bài tập một cách nghiêm túc ở đằng kia.

Cô ta nghe nói thầy Trịnh tìm mình, dáng vẻ hơi thấp thỏm: “Sao vậy thầy giáo? Em tính điểm bị sai ạ?”“Em đi theo thầy tới văn phòng một chuyến.

”Thầy Trịnh không nói gì nhiều, tới văn phòng mới hỏi cô ta: “Vừa nãy em tổng hợp điểm thi có nhìn thấy bài thi của Tạ Miêu không?”“Bài thi của Tạ Miêu?”Tào Khiết sững sờ, cau mày nghĩ lại một cách cẩn thận.

Một lúc lâu sau, cô ta mới hơi căng thẳng nhìn mấy thầy cô đang đợi mình trả lời một cái: “Em, em vội tính điểm thi nên không để ý nhìn tên, cũng không nhớ rõ có từng tính điểm thi của Tạ Miêu hay không nữa.

”Giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngón tay đan vào nhau một cách vô thức.

“Thật sự không nhìn à?” Sắc mặt của thầy Lý rất khó coi.

“Không ạ, không ạ.

” Giọng nói của Tào Khiết càng nhỏ hơn, ánh mắt sợ sệt.

“Vậy Ngô Chí Cường thì sao?” Thầy Trịnh lại hỏi.

Tào Khiết cố gắng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em cũng không nhớ rõ.

”Cô giáo Mã nghe vậy thì nhíu mặt mày, lại lật tìm trên bàn làm việc của mình và cả ngăn kéo nữa: “Vậy đi đâu rồi? Cũng không thể mọc chân chạy đi được?”“Có phải bị mất từ lúc thu bài không?” Có người phỏng đoán.

Giáo viên Lưu ở bên cạnh giáo viên Dương lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tôi là giám thị môn Tiếng Anh lớp các em ấy mà.

Lúc đó, tôi thu xong bài thi còn đặc biệt đếm lại, bài, không thiếu bài nào.

”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio